Ma Long Phiên Thiên

Chương 123


Giờ này khắc này, chẳng những vẻ mặt Long Khuynh Vân tỏ vẻ không thể tin được, ngay cả tất cả mọi người ở chung quanh cũng vô cùng kinh ngạc.

Đám người Tề Xương Vũ, Nhạc Đông Thần nhìn về phía Phong Liệt, ánh mắt không cách nào che dấu vẻ khiếp sợ. Nhãn lực bọn họ cũng có chút nhãn lực, từ một chiêu này có thể nhìn ra được, chênh lệch thực lực giữa hai người là rất lớn.

Sau khi Phong Liệt thở dài thốt lên những lời nhận xét, Long Khuynh Vân đột nhiên phục hồi tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mơ hồ vặn vẹo, trong đôi mắt đẹp là một sự tức giận vô cùng.

Nàng hừ lạnh một tiếng, hung hăng đem chuôi kiếm cầm trong tay ném trên mặt đất, sau đó liền thấy trên bàn tay phải hiện đang trống rỗng của nàng dần dần xuất hiện một thanh trường kiếm hẹp dài màu máu.

Trường kiếm có màu đỏ tươi, dài hơn ba thước, rộng chừng hai ngón tay. Từ mũi kiếm đến chuôi kiếm liền thành một khối. Trên thân kiếm phủ đầy những mảnh lân phiến nhỏ, từ xa nhìn lại giống như một con huyết long, tỏa ra một phong cách cổ xưa, tôn quý, khí tức mạnh mẽ, rất bất phàm.

- Linh bảo cao cấp?

Phong Liệt nhìn chuôi này huyết sắc trường kiếm, đôi mắt khẽ nhíu lại.

Binh khí của Long Vũ Giả chỉ khi đạt đến linh bảo cao cấp trở lên mới có thể thu được vào trong cơ thể. Mà mỗi một kiện linh bảo cao cấp có rất nhiều diệu dụng không giống với phàm binh, có thể nói giá trị liên thành.

Mặc dù Tế Thiên Thần Thương trong tay Phong Liệt sắc bén sắc bén vô cùng, vô kiên bất tồi, chỉ dựa vào bản thân chất liệu cũng có thể đâm rách chiến giáp linh bảo cao cấp nhưng vẫn không thể bị hắn thu vào trong cơ thể, thậm chí cũng không thể để hắn nhận chủ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Phong Liệt toan tính đem nó trọng luyện một lần nữa.

Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn của Long Khuynh Vân nhẹ nhàng phật qua mũi kiếm, nụ cười đọng trên môi, chậm rãi nói:

- Phong Liệt, kiếm này tên là Huyết Long Vẫn. Ngươi là người đầu tiên khiến ta phải dùng đến kiếm này.

- Cái gì? Huyết Long Vẫn? Cái này không phải là Huyết Long Vẫn, một trong Long gia cửu thần kiếm hay sao?

Ánh mắt Tề Xương Vũ chợt sáng ngời, không nhịn được lên tiếng kinh hô.

- Kỳ mang như huyết, kỳ vận tự long! Không sai! Đây đúng là Huyết Long Vẫn trong truyền thuyết!

Ánh mắt Nhạc Đông Thần lóe lên không dứt, lộ ra vẻ tham lam khó có thể che dấu.

Còn lại những người khác trở nên rối rít, không ngừng ngắm nghía bảo kiếm trong tay Long Khuynh Vân, trên mặt không khỏi lộ ra nét sợ hãi và hâm mộ.

Tinh mang trong mắt Phong Liệt khe khẽ lóe lên. Kiếm là hảo kiếm, có điều, đối với lời nói của Long Khuynh Vân, Phong Liệt hắn cũng chỉ khịt mũi coi thường:

- Nga? Nói như vậy ta hẳn là phải cảm thấy rất vinh hạnh? Bất quá, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, hết thảy thần binh lợi khí cũng không có tác dụng gì, hy vọng ngươi có chút chuẩn bị tâm tư.

Mặc dù chuôi trường kiếm này rất bất phàm, nhưng Phong Liệt cũng không cho là nó ở trong tay Long Khuynh Vân có thể phát huy bao nhiêu uy lực.

- Hừ! Ếch ngồi đáy giếng! Bổn tiểu thư sẽ cho ngươi thử một chút về huyết long chi hôn của Long gia chúng ta!

Long Khuynh Vân vô cùng tức giận quát một tiếng, ngay sau đó trường kiếm trong tay nhoáng lên một cái, thân thể mềm mại chợt phiêu khởi, lăng không qua khoảng cách năm trượng, đâm trực diện về hướng Phong Liệt, trong thoáng chốc giống như mộ con huyết long quanh co xẹt qua hư không, tốc độ như chớp giật, khiến người ta khó có thể nhìn ra một cách rõ ràng hình dạng của nó.

- Huyết Long Thiên Chỉ

Xoẹt... Xoẹt...

Lúc còn cách Phong Liệt chừng một trượng, huyết kiếm trong tay Long Khuynh Vân chợt đâm ra trăm ngàn tia máu lấp lánh, đem bao phủ toàn bộ thân thể Phong Liệt. Kiếm khí sắc lạnh, phát ra âm thanh the thé phá không mà đến, khiến cho những người ở bên ngoài có cảm giác thủng màng nhĩ. Phong Liệt ở trong trận cũng có chút run rẩy tâm thần.

Đây là Huyết Long Vũ Thiên Quyết đệ nhất thức!

- Phá cương?

Ánh mắt Phong Liệt khe khẽ nhíu lại. Trong nháy mắt, hắn liền từ trong kiếm khí đoán được, chuôi Huyết Long Vẫn này có thêm công dụng bài trừ cương khí, có thể nói trên đời khó thấy được.

Nói cách khác, có kiếm này trong tay, có thể phá vỡ toàn bộ cương khí trong thiên hạ. Làm cho cương khí hộ thể của Long Vũ Giả không có chút tác dụng nào, cho dù là cao thủ Thần Thông Cảnh cũng có thể bị kiếm này đâm xuyên qua người.

Chỉ dựa vào điểm này, chuôi Huyết Long Vẫn này tuyệt đối có thể bước vào hàng ngũ thần binh lợi khí hiếm thấy.

Lúc này, Phong Liệt không dám khinh thường, trong lòng có thêm vài phần cảnh giác.

Kế tiếp, vô số huyết sắc kiếm khí đâm vào hắc ám chi thân của Phong Liệt, tiếp đó là hàng loạt những tiếng kim loại va chạm vào nhau, phát ra âm thanh "leng kenh" giòn tan. Chiêu này có chút thất bại, kiếm khí chỉ có thể đục cương khí bao bọc xung quanh thân thể Phong Liệt vốn rất cứng rắn thành cái sàng, uy thế dị thường kinh người.

Nếu như lúc này, Phong Liệt lấy nhân thân để chống đỡ, cam đoan chỉ trong nháy mắt sẽ bị xuyên thành trăm ngàn lỗ thủng, vạn kiếm xuyên tim mà chết.

Nhưng lúc này, hắc ám chi thân của Phong Liệt vốn lấy sự chắc chắn mà nổi danh. Những kiếm khí có thể xuyên kim liệt thạch này cũng chỉ có thể khiến cho thân hình Phong Liệt khe khẽ chấn động, ngoài ra cũng không có chút hiệu quả nào.

Vừa tiếp xúc với chiêu này, nhất thời, trong lòng Phong Liệt cũng đại khái hiểu được thực lực của Long Khuynh Vân.

Một khắc sau, trong nháy mắt, Phong Liệt thu hồi Tế Thiên Thần Thương, ngoài miệng khẽ quát một tiếng, bai phải thuận thế nghiêng về phía trước một chút. Nhất thời, một đạo hư ảnh chợt hướng Long Khuynh Vân đánh tới.

- Cuồng Long Táng Thiên - Bính Thiên Chàng!

Hô...

Hư ảnh tạo thành một cơn lốc màu đen, trong nháy mắt đã tiến sát đến người Long Khuynh Vân.

Hôm nay, tu vi Phong Liệt tăng tiến rất nhiều, mỗi một chiến kỹ trong Cuồng Long Táng Thiên Quyết đều có uy lực hơn xưa gấp bội.

Có điều, mắt thấy một chiêu mãnh liệt của Phong Liệt đánh tới, Long Khuynh Vân chẳng những không chút sợ hãi mà khóe miệng còn khe khẽ lộ ra một tia khinh thường.

Cuộc chiến lần trước, nàng từng chịu thua thiệt dưới một chiêu này của Phong Liệt. Giờ phút này, thấy Phong Liệt dùng lại chiêu cũ, nàng tự nhiên sẽ không mắc phải sai lầm đồng dạng.

Kế tiếp, chỉ thấy thân thể mềm mại của Long Khuynh Vân thoáng chia làm hai, hai hình ảnh giống nhau như đúc đồng thời cầm huyết kiếm trong tay đâm về phía ngực Phong Liệt, vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Trong tình thế gấp gáp, Phong Liệt muốn tránh cũng không được.

- Huyết Long Phân Ảnh Kích!

Phốc!!!

Một tiếng vang nhỏ xuất hiện, một thân ảnh của Long Khuynh Vân bị Bính Thiên Chàng đánh tan, nhưng Phong Liệt lại không hề cảm thấy vui mừng, bởi vì hắn biết đây không phải là bản thể của Long Khuynh Vân.

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy "phốc xuy" một tiếng, bản thể Long Khuynh Vân cầm Huyết Long Vẫn trong tay hung hăng đâm vào ngực Phong Liệt, thế đến sắc bén vô cùng.

Huyết kiếm xuyên thủng lớp hắc lân tinh tế trên ngực Phong Liệt, ngập đến tận chuôi kiếm. Hồng mang chói lọi từ mũi kiếm từ sau lưng Phong Liệt thoát ra ngoài.

Trong lòng Phong Liệt đại chấn.

Hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ đến chuôi kiếm này lại sắc bén đến thế, không ngờ có thể đâm xuyên qua thân thể y. Cũng may mắn là hắn có hắc ám chi thân, nếu không, chỉ vào chiêu này, hắn không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.

Mặc dù hắc ám chi thân không có cảm giác đau đớn, nhưng thân kiếm truyền ra sát khí lạnh thấu xương vẫn làm hắn vô cùng kinh hãi, khó có thể tự chủ.

- A!

Đám người Sở Tiểu Điệp không khỏi lên tiếng kinh hô. Mặc dù các nàng không nhìn thấy cảnh tượng máu me tuôn trào, nhưng vẫn ngây người nhìn cảnh tượng huyết kiếm của Long Khuynh Vân đâm xuyên qua nhân hình hắc diễm của Phong Liệt.

Giờ này phút này, hầu hết tất cả mọi người đều suy đoán, Phong Liệt không chết cũng trọng thương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Nhạc Đông Thần ở phía xa lộ ra một tia cười lạnh đầy tà ý. Chỉ cần một khi Phong Liệt thất bại thụ thương, hắn nắm chắc sẽ đem cái mạng nhỏ của Phong Liệt hoàn toàn lưu lại tại cái sơn cốc nhỏ này.

Sau khi Long Khuynh Vân đâm xuyên qua lồng ngực của Phong Liệt, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng hiện ra một tia không đành lòng. Nói cho cùng nàng cũng không muốn giết Phong Liệt, thoáng dừng lại một chút. Nàng muốn lập tức rút trường kiếm ra.

Nhưng đúng vào lúc này, trong mắt nàng, Phong Liệt vốn không có khả năng phản kháng lại đột nhiên bùng phát khí thế mạnh mẽ. Trong nháy mắt, một cặp long trảo màu đen chụp lên hai vai nàng, sau đó là một cái tất ảnh (chiêu lên gối) đâm lên. Một chiêu, hai chiêu..., rất nhiều tất ảnh hung hăng đánh thẳng vào bụng Long Khuynh Vân

- Cuồng Long Táng Thiên - Tất Thiên Đính!

- Phong Liệt, ngươi dám...

- A!

Một tiếng hét thất thanh vang lên. Theo tiếng kêu thảm của Long Khuynh Vân, thân thể mềm mại của nàng bị đánh bay lên không trung hơn mười trượng, trường kiếm đâm đang đâm vào ngực Phong Liệt cũng không kịp rút ra.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân hình Long Khuynh Vân lộn hai vòng trên không trung rồi bổ nhào xuống đất, mất thăng bằng giật lùi về phía sau, vừa lùi vừa hộc máu. "Phù phù" một tiếng, sau đó là một cái tư thế cực kỳ bất nhã của Long Khuynh Vân, quỳ hai gối, đầu cắm xuống đất, hai tay ôm bụng, toàn thân co quắp, bất động.

Lần này, tất cả mọi người xung quanh đều trợn tròn đôi mắt.

Trong lúc nhất thời, đầu óc mọi người đều xoay loạn cả lên. Không một ai nghĩ tới cục diện lại nghịch chuyển nhanh chóng đến như vậy. Vốn tưởng Long Khuynh Vân đang chiếm thượng phong, thoáng cái liền bị đánh đến gần chết,

- A! Vân tỷ tỷ!

- Long sư huynh!

- Đại tỷ!

Sau khi sửng sốt, đám người Sở Tiểu Điệp, Long Vũ không khỏi kinh hô, cùng chạy về phía Long Khuynh Vân.

Bên trong hắc vụ, hai mắt Phong Liệt đỏ ngầu, khe khẽ lóe lên. Hắn hiểu rõ, một chiêu Tất Thiên Đính của mình còn chưa đến mức lấy đi cái mạng nhỏ của Long Khuynh Vân. Chỉ có điều, ăn một chiêu này cũng đủ để Long Khuynh Vân ở trên giường tu dưỡng mấy ngày.

Phong Liệt nắm lấy chuôi của Huyết Long Vẫn trước ngực, nhẹ nhàng kéo ra. "Xoẹt" một tiếng, trường kiếm được rút ra. Phong Liệt cầm trường kiếm trong tay ngắm nghía một chút, trong lòng không khỏi khen thầm một tiếng.

Chuôi Huyết Long Vẫn này tuyệt đối là thần binh cực phẩm trong số cao cấp linh bảo. Độ sắc bén hơn Tế Thiên Thần Thương của hắn rất nhiều, thật sự là một thần binh lợi khí khó gặp.

Có điều, Phong Liệt cũng không hề có chút ý nghĩ sẽ chiếm nó làm của riêng. Bởi vì hắn biết Long gia tuyệt đối không cho phép chuôi thần khí này lưu lạc ở bên ngoài. Giữ nó trên người sớm muộn cũng rước lấy tai họa.

Sau khi thở dài đầy tiếc hận, hắn liền cắm Huyết Long Vẫn trên mặt đất.

Sau đó, nguyên lực trong cơ thể vận chuyển một chút, hắc ám lực vô tận chen chúc nhau xuất hiện, trong chớp mắt đã chữa trị hoàn toàn vết thương do Huyết Long Vẫn gây ra.

Phong Liệt sờ sờ bộ ngực hoàn hảo, không khỏi đắc ý cười thầm. Thế gian này, có thể tự chữa trị vết thương, sợ rằng hắn là người đầu tiên.

- Vân tỷ tỷ! Vân tỷ tỷ! Tỷ mau tỉnh lại đi!

Đám người Sở Tiểu Điệp, Long Vũ vội vàng hấp tấp đở Long Khuynh Vân dậy, vừa bóp vừa xoa. Mãi một lúc lâu sau, nàng ta được mọi người cho nuốt mấy viên đan dược mới dần dần hồi tỉnh.

Lúc này, Long Khuynh Vân chỉ cảm thấy tất cả gân mạch trong cơ thể đều rối loạn không chịu nổi, sắp ở bên bờ bạo liệt. Nàng ta vội vàng nuốt thêm mấy viên đan dược nữa, tình hình mới dần dần ổn định.

Sau khi dò xét một chút, Long Khuynh Vân cảm thấy vô cùng tức giận, mặc dù mình chưa tới mức tổn thương đến căn cơ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào vận chuyển nguyên lực.

Phong Liệt thấy Long Khuynh Vân đã tỉnh lại, trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhỏm.

Tuy nói hắn biết rõ mình dùng lực thế nào, nhưng cũng khó tránh khỏi những điều ngoài ý muốn. Vị tiểu thư Long Khuynh Vân này khác với Triệu Đống, nếu thật sự có trường hợp không may xả ra, chỉ sợ từ nay về sau, Phong Liệt hắn chỉ có thể đối mặt với cuộc sống liều mạng trốn chạy.

- Phong Liệt, khụ khụ!

Long Khuynh Vân có ý bảo Sở Tiểu Điệp đỡ nàng dậy. Toàn thân đau nhức khiến cho hai hàng lông mày của nàng thẳng lại thành một hàng. Nhưng Long Khuynh Vân vẫn quật cường như cũ, nhìn chằm chằm Phong Liệt, thanh âm hơi có chút khàn khàn:

- Phong Liệt, hãy cho ta biết, tại sao ngươi có thể đánh bại ta?

Phong Liệt nhướng mày, cái vấn đề này thật sự không thể nói ra, hắn khẽ cười nói:

- Cái vấn đề này thật đúng là kỳ quái. Ta làm cái gì thì không thể đánh bại?

- Hừ! Tuy nói tu vi của ngươi ngang bằng với ta, nhưng ta luyện Huyết Long Vũ Thiên Quyết đã có thành tựu. Cho dù là cao thủ Chân Khí Cảnh tam trọng thiên cũng không phải là đối thủ của ta!

- Mà ngươi, mặc dù tu luyện một loại Địa giai chiến kỹ, nhưng vẻn vẹn cũng chỉ là nhập môn mà thôi. Ngay cả ngưng khí thành ảnh ngươi cũng không làm được! Căn bản là ngươi không có khả ngăn thắng!

Long Khuynh Vân nghiến răng nghiến lợi nói.

- Ha hả! Ta thích dùng nắm đấm thay lời nói thật. Thắng chính là thắng, thua chính là thua. Nếu ngươi thấy không phục, có thể tìm ta đánh một trận. Phong Liệt ta tùy thời phụng bồi.

Phong Liệt thoải mái cười nói.

- Hừ! Nhất định là ngươi có bí mật! Sớm muộn ta cũng sẽ tìm hiểu rõ ràng! Tiểu Điệp, chúng ta đi.

Long Khuynh Vân quát lạnh một tiếng, vừa không cam lòng trợn mắt nhìn Phong Liệt một cái, sau đó lập tức rời đi.

Lúc này, Phong Liệt cũng nhíu nhíu mày, không nhịn được nói:

- Tiểu Điệp, muội muốn đi cùng bọn chúng, hay là theo ta về Thanh Thạch Sơn?

- Muội...

Sở Tiểu Điệp bị Phong Liệt hỏi bất ngờ, có chút sửng sốt, trong lòng lưỡng lự, hết sức khẩn trương.

- Đương nhiên là Tiểu Điệp đi với chúng ta! Hừ! Ngươi đã có Lý U Nguyệt, đừng nghĩ đến chuyện đánh chủ ý lên Tiểu Điệp!

Sắc mặt Long Khuynh Vân trở nên giận dữ, lạnh lùng quát lớn.

Sắc mặt Phong Liệt không khỏi ngưng trệ. Không ngờ chỉ trong chốc lát nữ nhân này đã phát hiện hắn có chủ ý với Tiểu Điệp. Cái loại trực giác này cũng quá đáng sợ đi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Tiểu Điệp cũng không ngừng đỏ lên. Tâm ý của Phong Liệt đối với nàng rõ như ban ngày, nàng hoàn toàn có thể nhìn ra được, trong nội tâm cực kỳ thẹn thùng.

Chẳng qua là, mặc dù nàng có ấn tượng không tệ đối với Phong Liệt, nhưng cũng chưa đến mức phát sinh tình cảm nam nữ.
Bình Luận (0)
Comment