Ma Long Phiên Thiên

Chương 198

Tấm lệnh bài này được đúc bằng loại đồng phổ thông, nhưng điều khiến cho Phong Liệt cảm thấy kỳ lạ đó là hắn có thể cầm trên tay nặng giống như đá ma Long ám trảo, vậy mà với một loại lệnh bài có chất liệu bình thường như thế này lại không bị tổn thương chút nào.

Điều này càng chứng minh thêm cho phán đoán của hắn: tấm lệnh bài này trông bình thường nhưng nhất định không phải là vật bình thường.

Tiếp đó, Phong Liệt vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục dùng khí cắt ra, giọt máu nhận chủ, lạc ấn tinh thần ấn ký, nguyên lực ăn mòn và các thủ đoạn khác, từ từ thi triển từng cái một trên lệnh bài.

Nhưng cuối cùng hắn thất vọng phát hiện ra rằng, tất cả đều là phí công mà thôi, tấm lệnh bài kia ngoại trừ những vết hơi rỉ tróc ra đều trở nên bóng lóng, không hề có bất kỳ biến hóa nào khác.

- Có lẽ cái này chỉ là một tấm lệnh bài bình thường, chỉ là cái lệnh bài này có chút cổ quái mà thôi, tìm Hóa ma lô hỏi xem thế nào.

Phong Liệt thở dài, thu lại tấm lệnh bài.

Trong lòng hắn định sẽ quay trở về Tử Dương sơn một chuyến, Hóa ma lô kiến thứ rộng rãi, có thể sẽ hiểu rõ điều này, cũng may hắn đang muốn đi tìm lão ta để chế tạo ít đồ.

Nhưng vào lúc này, Phong Liệt đột nhiên phát hiện, lệnh bài trong tay hình như đã có phản ứng gì đó, hắn vội vàng chăm chú nhìn kĩ.

Chỉ thấy chỗ trống bóng loáng trên lệnh bài lúc này có một ký tự mơ hồ có màu đỏ như máu, phảng phất như một đạo ảnh tượng.

Dựa vào kiến thức của mình, Phong Liệt cho rằng đó là chữ “ Tru” trong Viễn cổ Long văn.

Hắn đang chuẩn bị cầm lên quan sát thì cái ký tự màu đỏ ấy lại biến mất, lệnh bài lại khôi phục bộ dạng như ban đầu, khiến cho Phong Liệt vô cùng kinh ngạc.

- Ồ, đây rốt cuộc là thứ đồ chơi gì? Có lẽ là có bí mật gì trong đó!

Phong Liệt chăm chú nghiên cứu một lúc, kết quả là tấm lệnh bài vẫn không có chút phản ứng nào, hắn đành phải thu tấm lệnh bài, gác lại sau này nghiên cứu.

Lúc này, ở bên ngoài Lan Tiếu đã tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh táo hơn chút, nàng không khỏi nghĩ tới những chuyện xảy ra, quả thực xấu hổ và giận dữ muốn chết, càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ nước mắt càng chảy ra dàn dụa.

Nàng nghĩ rằng, người chữa thương cho nàng chỉ có là Hình Ngọc Thiên hoặc là Phong Liệt, nhưng hai người này cho dù là ai nhìn thấy thân thể của nàng đều khiến nàng rất khó chịu!

Nổi giận, nàng hận không thể lập tức kết liễu đời mình.

- Chết tiệt! rốt cuộc là tên khốn nạn nào đã băng bó cho bản tỷ? Nếu như là nam nhân, bản tỷ nhất định sẽ khiến ngươi vĩnh viễn biến thành nữ nhân! Khục khục!

Lan Tiếu nghiến răng nghiến lợi thề độc, bởi vì lại đụng vào vết thương nên khiến nàng lại đau đớn căng mắt lên.

Nàng cố nén đau đớn, sau đó nàng băng lại miệng vết thương đã được Phong Liệt băng bó trước, lúc này đã thay một chiếc váy dài màu xanh lá.

Tuy rằng đau đớn không ngừng, nhưng trong lòng đã cảm giác thoải mái hơn một chút, tuy nhiên nét lạnh lùng trên mặt vẫn không giảm chút nào.

Sửa sang một lát, nàng tranh thủ thời gian nhuốt mấy viên đan dược màu sắc không giống nhau, sau đó khoanh chân bắt đầu ngồi xuống.

Lúc đó, Phong Liệt ở trong Long ngục không gian vẫn đang chăm chú nhìn Lan Tiếu, xem nữ nhân này phản ứng kịch liệt như thế nào, khiến hắn vô cùng kinh ngạc, hắn thật sự sẽ sợ rằng Lan Tiếu không phải vì suy nghĩ nhất thời mà tự sát, như thế thì hắn thật là xui xẻo.

Cũng may chuyện hắn lo lắng không xảy ra, thật sự hắn dễ dàng phát hiện ra rằng, dáng người của nữ nhân xấu xí này cũng rất tyệt, chỉ là khuôn mặt, đúng là dáng người mặt quỷ mà.

La là một võ giả ma Long, đồng thời cũng là một linh chú sư, hơn nữa ở mặt này còn vô cùng kinh người.

Lúc trước nàng rơi vào thảm cảnh này là vì kinh nghiệm đối địch của nàng chưa đủ, hai là trong lúc lơ đãng rơi vào bẫy của Hình Ngọc Thiên, bị rất nhiều tử sĩ xông đến đòi mạng đổi mạng.

Nếu không phải là chiến đấu chính diện, một võ giả thiên Long cương khí cảnh ngũ trọng như nàng cũng với tam giai hậu kỳ chú thật sư cùng chiến lực, mặc dù là cao thủ thần thông cảnh cũng phải kiêng kị ba phần.

Lúc này nàng tuy rằng vô cùng yếu ớt, nhưng bởi vì nguyên lực và linh lực đều đã hoa hụt, những vết thương trên người ngoài những chỗ bị thương ngoài ngược lại không ảnh hưởng gì tới tính mạng, hơn nữa dưới tác dụng mạnh mẽ của Huyền nguyên bất tử đan, hiện tại đã không có quá nhiều đáng ngại.

Sau khi ngồi mấy canh giờ, Lan Tiếu đã dần dần khôi phục lại thực lực ba bốn thành, đau đớn trên người cũng được giảm đi một chút.

Hơn nữa, sau khi linh lực được khôi phục, bởi vì lúc trước nàng thi triển “ Mặt quỷ liệt hồn” nên những di chứng lưu lại bây giờ cũng được giảm bớt rất nhiều, dung mạo khôi phục được hơn một nửa, bây giờ nàng tuy không gọi là xinh đẹp nhưng cũng không đến nỗi dọa người.

Đôi mắt nàng chậm rãi, khẩu khí khẽ than, vừa định lấy áo choàng lên đầu thì ánh mắt giật thót lên.

Chỉ thấy trước nàng khoảng trăm trượng có một thân ảnh đang khoanh chân ngồi, nhìn khuôn mặt có vẻ quen quen.

Lan Tiếu chậm rãi đứng dậy, bắt đầu đề phòng…

- Ai ? Ngươi là ai – là ngươi à?

Nàng vừa định mở miệng quát lớn bỗng nhiên lại nhận ra, người phía trước đã trúng Uyên ương đồng chú tâm của mình.

- Hiện bây giờ ngươi rất an toàn, hãy giải thần chú đi cho ta, ta đây còn có việc phải giải quyết.

Phong Liệt giương đôi mắt thản nhiên liếc nhìn Lan Tiếu, giọng nói lạnh lùng.

Lan Tiếu tỏ ra mắt điếc tai ngơ với những gì hắn nói, chỉ nghiến răng nghiến lợi nũng nịu nói:
- Là ngươi đã cứu ta sao? Là ngươi đã chữa thương cho ta sao?

Vừa nói nàng vừa chậm rãi tới gần Phong Liệt, nhìn ánh mắt như xẹt điện của nàng như chớp động, rõ ràng là không có thiện ý.

- Hừm.

Phong Liệt sững sờ, lập tức vẻ mặt nghiêm lại nói.
- Ngươi hiểu lầm rồi! Là do ta cứu ngươi nhưng người chữa thương cho ngươi lại là một người khác! Không cần phải cảm kích nhiều như thế, mau giải trừ chú thuật cho ta, sau đó để lại máy trăm vạn Long tinh là được rồi.

Phong Liệt chẳng quan tâm gì tới những thứ khác, hắn thực sự chỉ muốn nữ nhân xấu xí kia hãy giải trừ chú thuật cho mình, nếu không cảm giác cái mạng của mình nằm trong tay người khác thật là không yên tâm.

Dù sao hắn cũng không thể thừa nhận là mình đã chữa thương cho nữ nhân xấu xí này, nếu không thì còn phiền toái nhiều.

- Ngươi nói không phải ngươi trị thương cho ta? Vậy là ai? Còn nữa, đám người Hình Ngọc Thiên đi đâu rùi?

Vẻ mặt Lan Tiếu hoài nghi nhìn chằm chằm vào Phong Liệt, giọng nói vẫn lạnh lùng như thế.

- Hình Ngọc Thiên đã chết rồi, người chữa thương cho ngươi là tiền bối của ta, ngươi yên tâm đi, là một nữ nhân.

Vẻ mặt Phong Liệt thản nhiên, tuy hắn không quan nói dối, nhưng thời điểm cần nói dối đều có thể nói dối trong nháy mắt.

Ngay khi hắn vừa dứt lời, Lan Tiếu đột nhiên lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:
- Hừ! Ngươi đang nói dối!

- Ôi.
Phong Liệt vẻ mặt sững sờ, trong lòng có chút bất đinh,hẳn là mình nói dối quá nhanh cho nên bị bại lộ? Không phải chứ?

Tuy Phong Liệt không thể nào tin được lời thề sẽ biến nam nhân thành nữ nhân của Lan Tiếu, nhưng hắn cũng không muốn trở mặt trước khi lời chú được giải.

Quan trọng nhất là hắn rất lo lắng nữ nhân xấu xí này sẽ cưỡng ép, bắt mình phải chịu trách nhiệm, thế thì làm sao được?

Tiếp đó hắn vừa định giải thích, dùng giọng nói thăm dò và ngữ khí lạnh lùng hỏi Lan Tiếu:

- Hừ ! hôm nay ngươi đã sống sót rồi, Hình Ngọc Thiên chết rồi, nhưng chỉ dựa vào một võ giả chân khí cảnh Long như ngươi sao có thể đấu lại được bốn gã cao thủ cương khí cảnh? Cho nên chỉ sợ nếu như theo lời ngươi nói là giết được đám người của Hình Ngọc Thiên rồi ngươi trị thương cho ta, đúng hay không? hừ hừ! Còn muốn xảo quyệt bản tỷ này mấy trăm vạn Long tinh, làm gì có chuyện gì dễ dàng như vậy.

Lan Tiếu thông minh đắc chí, biết một “ nữ tiền bối” trị thương cho mình cho nên miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được.

Đương nhiên, về phần thật hay là giả, bây giờ khó mà nói được, đợi khi thực lực được khôi phục Lan đại tỷ đây ắt có cách chứng minh nó là đúng không không.

- Ực!

Phong Liệt há hốc mồm, đẫn đờ gật đầu, trong lòng không thầm khỏi than thở:
- Cô nàng này chẳng những xấu mà còn ngốc nghếch nữa, dù sao cũng đỡ cho lão tử lý do thoái thác.

Sau khi Phong Liệt khẳng định, Lan Tiếu cũng bớt đề phòng hơn với tl.

Theo nàng nhận xét, Phong Liệt chỉ là một võ giả chân khí cảnh Long mà thôi, nàng khôi phục được ba phần thực lực thì cũng không có gì phải sợ.

- Hừ! Bản tỷ cũng không thích thiếu nợ nhân tình người ta, ngươi đã từng giúp ta một lần, đây là ba mươi vạn Long tinh, xem như là tạ ơn ngươi!

Lan Tiếu nói xong bèn phất tay phóng ra một đống Long tinh, rơi xuống bên cạnh Phong Liệt.

Có Long tinh,Phong Liệt đương nhiên sẽ không nương tay, hắn không do dự gì thu lại những Long tinh này vào Long ngục không gian.

Trong lòng hắn mặc dù vẫn thấy oán giận nữ nhân xấu xí này nhưng sau khi cầm được ba mươi vạn Long tinh cảm tả của Lan Tiếu, trong lòng hắn cũng cảm thấy thoáng hơn một chút, nếu không hắn còn muốn nữ nhân này giải chú thuật cho hắn rồi sẽ dạy dỗ cho nàng ta một trận.

Sau đó hắn có vẻ không còn kiên nhẫn được bèn nói với Lan Tiếu:
- Tốt rồi, ngươi tranh thủ thời gian giải trừ chú thuật cho ta.

- Cái này…

Lan Tiếu bị Phong Liệt nhìn soi mói, bỗng nhiên có vẻ nhăn nhó.

Sắc mặt Phong Liệt dần trở nên lạnh hơn, hắn từ từ đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nói:
- Không phải ngươi không học giải trừ chi pháp chứ?

Phong Liệt trước đó nghe nàng không học công học giải công pháp còn tưởng rằng chỉ là tìm cớ để khỏi giải trừ chú thuật mà thôi, nhưng giờ phút này chứng kiến phản ứng của Lan Tiếu, cái này có vẻ như là sự thật.

Điều này khiến cho hắn vô cùng giận giữ tới mức không thể kiềm chế được.

Đối mặt với Phong Liệt đang nổi giận đùng đùng, Lan Tiếu có chút xấu hổ khẽ gật đầu, chậm rãi bước lùi về sau mấy bước, có chút chột dạ.

Nhưng một lát sau, sắc mặt Phong Liệt giận dữ đã hơi chậm lại, chỉ là không thể nghĩ rằng lại có khả năng đó.

Sắc mặt hắn bất định nhìn Lan Tiếu, nghi ngờ nói:
- Hay là, có phải ngươi để ý lão tử rồi? Hừ! Nếu thật sự là như thế thì ngươi hãy từ bỏ cái ý nghĩ đó đi! Đừng nói là bộ dạng của ngươi, mặc dù là đẹp như tiên nữ thì Phong Liệt ta cũng không thèm.

- Hả? Ngươi câm miệng!

Lan Tiếu đờ đẫn một lúc, nhịn không được bèn cắt lời Phong Liệt, nàng sợ mình sẽ tức đến chết mất.

Lan Tiếu từ nhỏ tới lớn, thiên phú xuất chúng, dung mạo vô song, xuất thân hiển hách, tuy bên người không có một ngàn thì cũng có tám trăm, hơn nữa không có chỗ nào không phải là thế gia công tử, thiên tài kiệt xuất.

Trước đây chỉ có nàng cự tuyệt người khác, không nghĩ rằng có một ngày mình sẽ bị một nam nhân không chút lưu tình nào răn dạy, huống chi đối phương còn là một võ giả chân khí cảnh long, trông cũng không phải quá đẹp trai, quả thực là không thể chịu nhục được! Đây là điều vô cùng nhục nhã.

Trong lúc nhất thời, Lan Tiếu bị tức giật ngực phập phồng, trong lòng thật sự là không phục.

Nàng rất muốn chứng minh cho Phong Liệt biết rõ rằng mình cũng không phải là người quái gị, để cho hắn biết rằng hắn là kẻ mắt không tròng, chỉ tức là giờ khắc này nàng không thể nào chứng minh được.

Phong Liệt không biết suy nghĩ trong lòng nàng, chứng kiến bộ dạng thở phì phò của nàng, còn tưởng rằng nàng vì tức quá hóa giận, cái này càng khiến hắn hao tâm tổn trí.

Nếu thật sự là bất đắc dĩ phải mang một nữ nhân xấu xí như thế trở về, không nói là Lý U Nguyệt, cho dù là Lục Yên cũng không thể nói trước được có tạo phản hay không.

Hắn lạnh lùng nhìn Lan Tiếu, sắc mặt biến ảo, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Nữ nhân xấu xí này hôm nay đồng sinh cộng tử với mình, thủ đoạn thi triển cường lực cũng không khôn ngoan, có thể cùng giải quyết vấn đề mới là kế sách tốt nhất.

Phong Liệt suy nghĩ, ho nhẹ một tiếng, khá là nhẹ nhàng nói:
- Lan Tiếu, tuy dung mạo của ngươi không phỉa là xuất chúng nhưng nữ nhân phải có tự tin chứ, có câu cách ngôn gọi là nữ nhân xấu không sợ không lấy chồng được, tin rằng nhất định sẽ có một người đàn ông thích hợp của mình. Hơn nữa Phong mỗ đã có ba vị thê tử, thật sự không phải là người phù hợp để ngươi lựa chọn.

Phong Liệt tận tình khuyên bảo một lần nữa khiến cho Lan Tiếu choáng váng, thiếu chút nữa tức giận thổ huyết ngã xuống đất, nàng không khỏi khó thở mà cười, chỉ vào Phong Liệt nhất thời nói không lời.

Phong Liệt tranh thủ thời gian nói thêm:
- Nếu thật sự không được thì ta cũng có thể giúp ngươi chọn một người xứng đôi, ta có một đệ đệ tên là Trương Đại Tài, cũng có vẻ hợp đôi, tin rằng nếu hai người nhất định là hợp nhau, nếu như ngươi đồng ý ta sẽ để hắn lấy ngươi, hơn nữa cam đoan còn rất tốt với ngươi! Thế nào?

Phong Liệt nói xong liền chăm chú quan sát phản ứng của Phong Liệt, trong lòng hạ quyết tâm, trước khi giải được Uyên ương đồng tâm chú sẽ cố gắng thỏa mãn những yêu cầu của nữ nhân xấu xa này, sau đó trở mặt cũng không muộn.

Nhưng phản ứng tiếp theo của Lan Tiếu vượt quá dự liệu của hắn!

- Hahaha! Ta chết cười mất! hahaha!

Lan Tiếu cười khó thở, trong thiên địa lập tức vang lên những tiếng cười như tiếng chuông bạc, truyền ra từ không gian bí cảnh, hồi lâu không thôi.

Lan Tiếu sau một hồi tức giận nhưng tỏng lòng dần dần thông suốt rồi, Phong Liệt hiểu lầm thì cứ việc hiểu lầm, vốn dĩ hai người không liên quan tới nhau thì cần gì phải để ý nhiều như vậy, điều này khiến cho nàng có cảm giác hết sức buồn cười.

Trong lúc nhất thời, Lan Tiếu cười tới run rẩy hết cả người, ngửa tới ngửa lui, cơ hồ muốn ôm bụng lăn qua lăn lại.

Phong Liệt liền chau mình, kinh ngạc nhìn phản ứng của Lan Tiếu: nữ nhân này chẳng những xấu mà tinh thần cũng có vấn đề, nói tìm nam nhân cho cô ta, điều kiện này đều không hỏi đã vui vẻ như vậy. Nhưng cũng đúng, tướng mạo này có thể có manh mối, ngược lại cũng đã không tồi ròi, chỉ là muốn Đại Tài phải chịu ấm ức.

Tiếp theo đó, Phong Liệt bất đắc dĩ phát hiện ra, đàn bà xấu xí dường như cười rộ lên không ngớt như thế, vậy mà còn ôm bụng ngồi dưới đất cười to không ngớt.

Bình Luận (0)
Comment