Ma Long Phiên Thiên

Chương 220

Triệu Thanh Lâm từ trên cao nhìn xuống mọi người, khuôn mặt âm trầm có vẻ đắc ý, lấy tu vi của gã muốn khiển trách đám này thì dễ như trở bàn tay.

Nhưng khi gã thấy Phong Liệt thì mắt ngu ra. Chỉ thấy Phong Liệt đứng vững còn liếc gã, như đang nhìn trò hề một vai, không thèm để ý gã hết sức toát uy nhiếp.

Thật ra nếu không phải Phong Liệt sợ lộ bí mật của mình, hắn mà phóng ra uy nhiếp mạnh mẽ thì có thể khiến Triệu Thanh Lâm quỳ rạp.

Tuy nhiên, vì một lúc tranh khí phách mà lộ ra bí mật của mình thì không đáng giá.

Nếu hắn đoán không sai, xung quanh đã tụ tập nhiều cao thủ, rất nhanh sẽ có người đứng ra ngăn lại, dù sao khu đại tái này không phải nơi đánh lộn.

Nhìn Phong Liệt vẻ mặt châm biếm, Triệu Thanh Lâm kiềm không được lửa giận, tay phải thoáng chốc ngưng tụ nguyên lực, muốn một chưởng đập hướng Phong Liệt.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên đằng sau lưng vang một giọng trầm thấp hùng hồn:

- Dừng tay!

Thanh âm vang lên, uy nhiếp mạnh mẽ của Triệu Thanh Lâm vô hình bị đánh tan, đám đệ tử ám võ viện tinh thần thả lỏng, nhẹ thở ra.

Sau đó một người đàn ông trung niên để chòm râu, mặc đồ ám võ viện dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Người đàn ông thân hình vạm vỡ, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, mặc trang phục ám võ viện trưởng lão, sau lưng uốn lượn chín ma long ảo ảnh năm trượng, rõ ràng là một cao thủ cương khí cảnh cửu tầng.

Đám đệ tử ám võ viện vẻ mặt vui mừng, bởi vì người này chính là ám võ viện truyền công trưởng lão Lý Thiên Sơn. Phong Liệt từng ở truyền công đại điện nghe gã giảng bài, không xa lạ với gã.

Lý Thiên Sơn vốn là người phụ trách một lôi đài so đấu gần đấy, từ xa thấy tình hình bên này thì mau chóng đến, sợ Phong Liệt gặp chuyện gì.

Bây giờ ám võ viện không phải là trước kia lấy Hồ Kiếm Trung cầm quyền.

Mặc dù vẫn là suy yếu lâu ngày nhưng bên trên có cường giả Tử Long hộ pháp long biến cảnh che chở, thêm vào tân nhậm viện chủ Lãnh Phi Hồng thủ đoạn thiết huyết, hiện nay ám võ viện không còn là tình hình mặc kệ viện phái khác đè đầu cưỡi cổ.

Cộng thêm bản thân Lý Thiên Sơn rất thưởng thức thiên tài khoáng thế Phong Liệt, nên có ý định chăm sóc.

Phong Liệt không dám chậm trễ, nhanh chóng cùng đám đệ tử ám võ viện hành lễ.

- Đệ tử kính chào Lý trưởng lão!

- Đệ tử kính chào Lý trưởng lão!

....

Lý Thiên Sơn gật đầu với mọi người, nhất là nhìn kỹ Phong Liệt.

Sau đó gã từ xa chắp tay với Triệu Thanh Lâm, khách sáo nói:

- Vị sư đệ này, không biết đệ tử bên dưới có chỗ nào đắc tội sư đệ, khiến sư đệ đại động can qua như vậy?

Lý Thiên Sơn có biết Triệu Thanh Lâm nhưng lúc này gã giả bộ không biết, nếu không thì hai người vốn không đứng cùng một đẳng cấp.

Triệu Thanh Lâm sắc mặt rất là khó coi, gã ba phen bốn lần định làm nhục Phong Liệt kết quả cuối cùng nhục nhã là mình, điều này khiến gã rất khó chịu.

Đặc biệt là vị hôn thê và di tử ở không xa nhìn khiến gã làm đàn ông cảm thấy cực kỳ mất mặt.

Triệu Thanh Lâm hừ lạnh, khí thế nhiếp người nói:

- Hừ! Trừ phi bổn công tử muốn khiển trách một đệ tử không có lễ độ cũng không được?

Mặc dù tu vi của Lý Thiên Sơn cao hơn gã một bậc nhưng nếu thật sự ra tay, ai cao ai thấp chưa nói trước được.

Đặc biệt bàn về bối cảnh, Lý Thiên Sơn xuất thân bình dân càng không thể so sánh với gã, cho nên gã không thèm để Lý Thiên Sơn vào mắt.

Nghe Triệu Thanh Lâm không chút khách sáo nói, Lý Thiên Sơn hơi nhíu mày, vẻ mặt khó chịu.

Nhưng gã vẫn cười nói:

- Ha ha, sư đệ muốn khiển trách một số đệ tử hậu bối là đương nhiên, nhưng Phong Liệt ở trong vmm đệ tử thứ sáu trăm tám mươi bốn chúng ta đảm nhiệm chưởng ngự, không phải ai cũng có thể khiển trách, mong sư đệ đừng so đo với hắn.

Mấy lời này có thể nói có cứng có mềm, tuy nói khách sáo nhưng tràn đầy ý cảnh cáo.

Rồi gã cao giọng nói với Phong Liệt:

- Phong Liệt, còn không mau bồi lễ cho vị sư thúc này của ngươi?

Đám đệ tử ám võ viện Tiểu Yên, Tiểu Lục thầm tức giận, rõ ràng là Triệu Thanh Lâm gây chuyện tại sao khiến Phong Liệt xin lỗi?

Nhưng Phong Liệt không thèm để ý, hắn không muốn làm Lý Thiên Sơn khó xử, dù gì gã làm đến mức này đã là tốt lắm rồi.

Tiếp đến, hắn mỉm cười, không chút miễn cưỡng chắp tay với Triệu Thanh Lâm:

- Triệu sư thúc, lúc trước là đệ tử không đúng, xin sư thúc ngài đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân, đừng so đo với đệ tử...

- Hừ! Miễn đi!

Triệu Thanh Lâm đột nhiên hừ lạnh cắt đứt lời của Phong Liệt, xem hắn làm bộ làm tịch là gã thấy ghét rồi, nếu để hắn nói tiếp chắc gã tức chết.

Lý Thiên Sơn thấy vậy nhanh chóng leo xuống bậc thang, mất kiên nhẫn nói với đám Phong Liệt:

- Được rồi, được rồi ! Nếu chuyện đã xong thì các ngươi làm gì thì đi làm đi!

Nói xong gã nháy mắt ám hiệu với Phong Liệt, ý bảo hắn đi nhanh.

Phong Liệt hiểu ý gật đầu, vội vã rời đi.

Nhưng trong mắt Triệu Thanh Lâm xẹt qua tia âm độc, chỉ nghe gã quát lạnh nói:

- Khoan đã!

Lý Thiên Sơn cau mày hỏi:

- A? Sư đệ còn có chuyện gì?

Triệu Thanh Lâm âm trầm cười nói với Lý Thiên Sơn:

- Lúc trước ngươi đã nói trừ Phong Liệt ra, đệ tử bình thường khác ta đều có thể khiển trách đúng không?

- Cái này...

Lý Thiên Sơn mặt cứng đờ, cảm thấy không ổn.

Chỉ thấy Triệu Thanh Lâm bỗng chỉ vào đám Tiểu Yên, Tiểu Lục, Trương Đại Tài, nói:

- Ba ngươi lập tức vả miệng một trăm cái! Ít một cái cũng không được!

Đối với hành động gần như vô lại của Triệu Thanh Lâm, mọi người làm vẻ mặt tức giận.


Thật ra lấy tính tình của Triệu Thanh Lâm thì không đến mức hành động như Triệu Đống hoàn khố đệ tử, đây là điều gã luôn khinh thường.

Đặc biệt là chuyện ngày hôm nay gã làm truyền về Triệu Thanh Lâm thì rất có thể sẽ khiến một số lão già trong gia tộc giảm đi hảo cảm với gã, gã không muốn như vậy.

Nhưng Triệu Thanh Lâm đã bị Phong Liệt chọc tức đến u mê, cọng thêm thân phận chưởng ngự đâm sâu vào nỗi đau lòng gã, khiến gã giận quá mất khôn.

Bây giờ, bao gồm cả Phong Liệt và Lý Thiên Sơn, tất cả người xung quanh nhìn Triệu Thanh Lâm tràn đầy xem thường, tình hình yên lặng.

Ở không xa Diệp Thiên Quỳnh cực kỳ kinh ngạc nhìn vị hôn phu của mình, nhíu chân mày thanh, không hiểu tại sao Triệu Thanh Lâm luôn chính chắn có lễ lại thất thố như vậy.

Trong lòng nàng Triệu Thanh Lâm luôn trầm ổn bình tĩnh, tiêu sái phiêu dật, dường như chuyện gì khó khăn rơi vào tay gã đều giải quyết dễ như trở bàn tay.

Đây cũng là điểm khiến nàng thích Triệu Thanh Lâm nhất.

Nhưng bây giờ Triệu Thanh Lâm biểu hiện ra một mặt khiến nàng thấy xa lạ.

Do dự một chút, nàng kiềm không được nhỏ giọng khuyên:

- Thanh Lâm, cần gì tức giận với đệ tử hậu bối, hay là thôi đi!

- Thiên Quỳnh, nàng mặc kệ ta! Ta tự biết làm gì!

Triệu Thanh Lâm đang tức giận làm sao nghe lọt tai?

- A...

Diệp Thiên Quỳnh bị Triệu Thanh Lâm gắt giọng thì mặt cứng đờ, muốn nói lại thôi.

Triệu Thanh Lâm mặc kệ nàng, lạnh lùng liếc xung quanh, hắn dần bình tĩnh lại nhưng trong lòng rất hối hận, tình hình như bây giờ không phải điều gã mong muốn.

Nhưng gã đã thốt lời khỏi miệng, đâm lao phải theo lao, chỉ có thể cứng rắn chống.

Điều này khiến gã càng hận Phong Liệt hơn nữa. Nếu không phải tên khốn này chọc gã tức điên lên thì sao đến nỗi làm ra chuyện hạ giá như vậy?

Bình Luận (0)
Comment