Ma Long Phiên Thiên

Chương 227

Đây là một gian phòng to cỡ vài chục trượng, mặt đất trống trơn, trừ phí trước một cái bàn ra thì gần như không có gì cả, hai bức tường treo tranh vẽ người.

Những tranh này có tổng cộng năm mươi bức, có nam có nữ, mỗi người toát ra uy nhiếp nhè nhẹ, chắc lúc còn sống là kinh diễm tuyệt thế đại nhân vật.

Nhưng trên bức tranh toát ra uy nhiếp so với ph tượng chân long ở chính giữa đài cao thì tựa như đom đóm và vầng trăng, thật sự không đáng giá nhắc tới.

Phong Liệt tập trung cẩn thận nhìn pho tượng chân long trước mặt.

Hắn kinh ngạc phát hiện pho tượng chân long này rõ ràng là ph tượng thiên long, giương đôi cánh, ngạo thị khung trời, dưới bụng có tám long trảo.

Nhưng có sáu long trào là phân biệt rõ được, còn hai long trảo chỉ được điêu khắc một nửa, chỉ có thể nhìn ra cái khuôn mà thôi, không khả năng đánh vỡ nguyền rủa viễn cổ.

Nhưng dù là vậy thì pho tượng kia phát ra uy áp cũng là cực kỳ khủng bố.

Tử Long hộ pháp biểu tình trang nghiêm nói:

- Phong Liệt, bản tôn của pho tượng thiên long chính là tổ sư khai sơn hệ ám chúng ta, cũng là người sáng lạp Ma Long giáo, bát trảo thiên ma long...Vô Thông!

Phong Liệt con ngươi co rút, lòng rung động.

“Bà nội nó! Tổ sư gia khai sơn lại là bát trảo thiên ma long! Đây quả thực là quá kinh khủng! Nhưng không biết Vô Thông tổ sư gia rốt cuộc sinh ra là chân long hay do long võ giả biến thành. Nếu từ long võ giả tu luyện đến thì nghịch thiên cỡ nào chứ?"

Hắn từ ở trong sách cổ Ma Long giáo biết được viễn cổ chân long bình thường có bốn trảo, long hoàng là sáu trảo, qua bảy trảo là thiên long.

Nghe nói trên long hoàng mỗi tăng một trảo thì tương đương với một loại khống chế căn nguyên thiên địa, xem bộ dạng bát trảo thiên ma long này là khống chế hai thiên địa căn nguyên.

Đương nhiên đây chỉ là thần thoại truyền thuyết trong sách cổ, rốt cuộc có thật như vậy không thì chẳng ai biết.

Lúc này, Tử Long hộ pháp chợt nói với Phong Liệt:

- Phong Liệt, tiếp theo vi sư dẫn ngươi đến trước mặt tổ sư gia tuyên thệ nhập giáo, ta nói một câu ngươi lặp lại một câu!

Phong Liệt cung kính đáp:

- Vâng, sư tôn!

- Vô Thông tổ sư gia tại thượng, đệ tử Phong Liệt từ nay gia nhập hệ ám Ma Long giáo!

Tử Long hộ pháp nói xong một cau thì dừng lại.

Phong Liệt biết điều nhanh chóng lặp lại:

- Vô Thông tổ sư gia tại thượng, đệ tử Phong Liệt từ nay gia nhập hệ ám Ma Long giáo!

- Từ nay về sau đệ tử nguyện vì giáo môn đại nghĩa dốc hết sức mình, cúc cung tận tụy, chết cũng không tiếc!

- Từ nay về sau đệ tử nguyện vì giáo môn đại nghĩa dốc hết sức mình, cúc cung tận tụy, chết cũng không tiếc!

....

- Lấy bảo vệ bình an long giới, chung kết thời đại chân long làm nhiệm vụ của mình!

- Lấy bảo vệ...cái gì?

Phong Liệt đột nhiên run lên, con mắt suýt rớt tròng, nhai lại câu nói thật lâu không bình tĩnh.

Hắn thật tình không hiểu rõ ý nghĩa câu này.

Tử Long hộ pháp thản nhiên nhìn hắn, nhíu mày nói:

- Không hiểu cũng đừng hỏi, vi sư còn không hiểu ý của nó, đó là lời thề truyền từ thượng cổ, ngươi chỉ cần đọc theo là được.

- A? Ồ!

Phong Liệt trợn tròn mắt nhưng biết điều không gặn hỏi, hình như lời thề này cách hắn rất xa, ngoan ngoãn đọc theo:

- Lấy bảo vệ bình an long giới, chung kết thời đại chân long làm...

Lặp lại mấy trăm từ xong tuyên ngôn nhập môn mới tuyên cáo kết thúc, Phong Liệt lén lau mồ hôi lạnh trên trán.

Hắn cảm thấy giáo lý trung tâm Ma Long giáo này kỳ lạ quá, có vài thứ hắn chưa từng nghe nói, nhưng khi hắn biết Tử Long hộ pháp nửa hiểu nửa không thì cũng thoải mái hơn.

Nếu ngay cả sư phụ sống mấy ngàn năm mà còn không hiểu thì chứng minh cái gọi là giáo lý chẳng là cái thá gì, là hư cấu mà thôi, không cần để ý nó.

Nhưng ngay sau đó, khi Phong Liệt hành lễ xng đứng dậy thì bỗng nhiên bên trên pho tượng thiên long tỏa ra một màn sáng đen như sông dài điên cuồng tuôn vào người Phong Liệt.

Phong Liệt biến sắc mặt, nhưng hắn chưa kịp làm gì thì không thể kiềm chế toát ra khí thế. Thoáng chốc một ma long ảo ảnh dài ba trượng uốn lượn gầm rống sau lưng hắn.

Tử Long hộ pháp ánh mắt kinh ngạc nhưng không có hành động gì, vô cùng sửng sốt nhìn tình hình, mắt lóe qua vẻ nghi ngờ.

Tiếp theo, Phong Liệt giật mình bỗng cảm giác trong cơ thể tràn ngập nguyên lực hùng hồn không gì sánh bằng. Hơn nữa những nguyên lực này như cùng căn nguyên với nguyên lực mà hắn tu luyện ra, dễ dàng thu làm của mình.

Phong Liệt hơi do dự rồi không khách sáo nữa, hắn điên cuồng vận chuyển thiên cấp công pháp 'Ma Long Thiên Sát Quyết', nhanh chóng dẫn đường những nguyên lực vào trong đan điền của mình.

Tử Long hộ pháp nhìn chăm chú, tu vi của Phong Liệt nhanh chóng tăng lên.

*Ầm!*

Vì giây sau, ma long ảo ảnh sau lưng Phong Liệt biến thành hai con, khí thế tăng gấp hai.

Chân khí cảnh nhị tầng!

*Ầm!*

Ba ma long ảo ảnh! Chân khí cảnh tam tầng!

*Ầm!*

Bốn ma long ảo ảnh! Chân khí cảnh tứ tầng!

Khi ma long ảo ảnh thứ bốn hiện ra thì song dài lực đạo nguyên liên tiếp pho tượng thiên long với Phong Liệt mới biến mất, gian phòng trở về bình tĩnh.

Liên tục tăng ba cấp!

Cảm nhận thực lực trong cơ thể tăng lên, Phong Liệt mừng như điên.

Hắn không tưởng tượng được ngắn ngủi vài chục giây mà từ chân khí cảnh nhất tầng lên đến chân khí cảnh tứ tầng, tinh thần hoảng hốt tựa như nằm mơ.

Lúc này hắn có thể rõ ràng cảm giác được bên trong đan điền có nguyên lực càng hùng hồn hơn gấp ba, bốn lần. Tinh thần lực bùng nổ gấp mấy lần, thậm chí sức mạnh thân thể cũng tăng cao hơn, hoàn toàn phù hợp với thực lực, không cần sợ hậu hoạn.

Phong Liệt vui mừng qua đi thì lưu luyến nhìn pho tượng thiên long vài lần, tiếc rằng pho tượng không xảy ra dị dạng gì nữa, làm hắn hơi tiếc. Nếu không phải có Tử Long hộ pháp ở bên cạnh thì hắn rất muốn đi lên nghiên cứu một phen.

Thật lâu sau tâm tình của Phong Liệt dần bình tĩnh trở lại, hắn sắc mặt sửng sốt nói với Tử Long hộ pháp:

- Sư tôn, vậy là sao?

- Cái này hả, khụ khụ, có lẽ là Vô Thông rất vừa lòng đệ tử nhà ngươi, cố ý hiển linh!

Ánh mắt của Tử Long hộ pháp chớp lóe, khuôn mặt gì nua hơi đỏ lên.

Bây giờ Tử Long hộ pháp thầm đổ mồ hôi, gã làm sư phụ chỉ dẫn người ta vào cửa chứ không biết nhiều hơn được, thật hổ thẹn làm sư phụ.

Chuyện này cũng là hết cách, năm đó sư phụ của Tử Long hộ pháp dẫn ra vào cửa cũng chỉ nửa hiểu nửa không bí ẩn của hệ ám.

Nhưng may là Phong Liệt lười bào căn hỏi để, dù gì có được ích lợi là tốt rồi, tinh thần chìm đắm trong vui sướng tiến cấp thật lâu khó thể tự thoát ra.

Tiếp theo Tử Long hộ pháp máy móc giảng dạy suy tắc hư môn hệ ám cho Phong Liệt. Phong Liệt nghe buồn ngủ, trên cơ bản là vào tai trái ra tai phải, nửa câu cũng không để ở trong lòng.

Nên biết rằng bây giờ Phong Liệt coi như là đơn truyền hệ ám ở long huyết giới, những quy tắc này đều là ước thúc một mình hắn, sao hắn chịu cân bằng được?

Huống chi những quy tắc này có nhiều cái lạ lùng, muốn tự mình hiểu còn khó chứ đừng nói là làm theo.

Tử Long hộ pháp chỉ là làm theo quy trình thôi, đọc xong thì thôi, không bắt lỗi Phong Liệt qua loa.

Mãi đến nửa canh giờ sau mới tuyên cáo kết thúc, hai sư đồ không hẹn mà cùng thở phào.

- Được rồi, nghi thức nhập môn xem như kết thúc, ngươi hãy cất khối lệnh bài này đi. Khi ngươi gặp nguy hiểm sống chết thì có thể dùng tinh thần lực trùng kích lệnh bài kia, tiếp theo ngươi sẽ chớp mắt bị truyền đến chỗ này!

Tử Long hộ pháp nói, ném lệnh bài đen như mực cho Phong Liệt.

- Đa tạ sư tôn!

Phong Liệt nhận lấy lệnh bài đen, lật xem thì thấy nó không có cái gì đặc biệt, không khác gì lệnh bài bình thường do huyền thiết chế tạo, mặt chính khắc chữ 'ám', mặt trái có con số 'mười ba'.

Tử Long hộ pháp nói tiếp:

- 'Mười ba' này vốn là số của vi sư, lệnh bài này có chín mươi chín cái của hệ ám long huyết giới chúng ta.

- Nhưng trừ vi sư ra thì chủ nhân chín mươi tám lệnh bài đó hoặc đã chết, hoặc mất tích, có lẽ sau này ngươi sẽ gia tiếp với truyền nhân của họ nữa.

- Đợi đến một ngày nào đó, khi người truyền lệnh bài xuống thì phải nhớ rằng thủ hộ giả hệ ám chúng ta chỉ có một truyền nhân, quy tắc khác thì tự ngươi làm đi, nhưng điều này chắc chắn phải tuân theo.

Tử Long hộ pháp nói giọng điệu hơi nặng nề, Phong Liệt nghe mà lòng căng thẳng, hắn nghe ra được hình như sư phụ trăn trối vậy.

- Sư tôn, người...

Phong Liệt muốn nói lại thôi.

Tử Long hộ pháp cười khẽ, phẩy tay nói:

- Ngươi không cần hỏi nhiều, vi sư ở trong Ám Võ Phong này còn có thể sống một trăm năm.

- Trăm năm sau cổ giới xích thiên sơn sẽ có một ngày đặc biệt, vi sư sẽ đi xích thiên sơn thử vận may, đến khi đó chắc chắn là kết quả thập tử vô sinh, mọi chuyện giao cho ngươi. Còn ngươi, phải trong trăm năm này cố gắng hết sức tăng cao thực lực.

- A?

Phong Liệt sắc mặt kinh ngạc hỏi:

- Nếu sư tôn đã biết là kết quả thập tử vô sinh thì tại sao còn muốn đi chịu chết?

- Ha ha, có một số việc, biết rõ không thể nhưng phải đi làm, nếu không thì vi sư sẽ phụ điều sư tổ ngươi đã ủy thác, lòng bất an!

Tử Long hộ pháp thản nhiên nói, mỉm cười với Phong Liệt:

- Đương nhiên chuyện này là sau trăm năm, khoảng thời gian này nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nếu là truyền nhân hệ Ám Chi Ma Long giáo chủ trong trăm năm này xuất hiện thì vi sư không cần đi mạo hiểm.

Phong Liệt cẩn thận nói:

- A, sư tôn không biết có ngày này hay không, đệ tử cũng cần đi làm chuyện mà sư tôn phải làm?

Tử Long hộ pháp tự giễu nói:

- A...thế thì không cần, vi sư không phải người cổ hủ cứng đầu, vi sư không có nhiều cảm tình với hệ ám, sau trăm năm đi xích thiên sơn cũng chỉ là hoàn thành ủy thác của sư tổ ngươi trước khi chết. Còn ngươi thì vi sư sẽ không yêu cầu ngươi làm như vậy.

Gã đứng ở từ đường tổ sư nói mấy lời này hơi có một ít đại nghịch bất đạo, nhưng đấy cũng là sự thật, ẩn chứa chút ai oán.

- Ồ.

Phong Liệt thở phào nhẹ nhõm.

- Tốt rồi, ngươi đi đi! Có cái gì cần thì cứ tìm Lãnh Phi Hồng là được, hắn là vi sư một tay bồi dưỡng đi ra, ngươi có thể tin tưởng và hắn.

Tử Long hộ pháp nói xong thì quay người nhìn bát trảo thiên long tổ sư gia đằng trước, trên mặt như có điều suy nghĩ, không để ý đến Phong Liệt nữa.

- Vâng! Đệ tử xin lui ra!

Phong Liệt cung kính bái lễ, chậm rãi ra khỏi phòng, đi ra ngoài.

Lúc sắp đi ra đại điện Phong Liệt kiềm không được tò mò nhìn xung quanh, trong lòng vãn luôn có sự tò mò về 'thần tháp tháp cơ'.

Chính lúc này con ngươi hắn chợt co rút.

Bởi vì ngay trong nháy mắt này, hắn hoảng hốt thấy tất cả vách tường, bậc thang, đình đài, các đồ lặt vặt trong lòng núi đều do từng tự phu quái dị phác họa mà thành.

- Ui...này!

Phong Liệt biến sắc mặt, vãn không tin tưởng chớp chớp mắt, nhưng tiếp theo hắn phát hiện mọi thứ hồi phục bình thường, không khác gì chân thật.

- Ủa? Vậy là sao? Không lẽ lâu rồi lão tử không ngủ nên hoa mắt?

Phong Liệt sửng sốt sờ cằm, rất là khó hiểu.

Quan sát thật lâu không có kết quả, cuối cùng hắn đành đầu đầy dấu chấm hỏi đi ra khỏi đại điện, hướng cửa hang.

Bên ngoài đã vào đêm khuya, trăng treo trên cao, gió đêm phất phơ, đằng sau Ám Võ Phong yên tĩnh không tiếng động.

Ngài hang động, một bóng người vạm vỡ như cây thương đứng sừng sững, chính là Lãnh Phi Hồng.

- Viện chủ đại nhân!

Phong Liệt đi ra ngoài hang động, hành lễ với Lãnh Phi Hồng.

- Ừm, ngươi ra rồi ! Ủa?

Lãnh Phi Hồng lạnh lùng liếc Phong Liệt, nhưng rồi con ngươi co rút.

Phong Liệt không che giấu tu vi của mình, khí thế chân khí cảnh tứ tầng lộ rõ ra, tất nhiên cũng không chạy khỏi cảm nhận của Lãnh Phi Hồng.

Nhưng Lãnh Phi Hồng chỉ kinh ngạc một lúc rồi thôi, không hỏi gì nhiều.

Lãnh Phi Hồng nói:

- Đi thôi, ta đưa ngươi trở lại!

Phong Liệt vội từ chối, nói:

- Không dám làm phiền viện chủ địa nhân, đệ tử tự trở lại là được!

Lúc đến Lãnh Phi Hồng dẫn đường cũng đành thôi, nhưng hiện giờ trở lại mà còn người ta đường đường là viện chủ đại nhân chạy chân, cái này quá không nể mặt viện chủ rồi. Vậy nên Phong Liệt biết điều vội từ chối.

Lãnh Phi Hồng nhẹ gật đầu, nói:

- Ưm, vậy đi đi.

Phong Liệt ngập ngừng:

- Viện chủ đại nhân, vậy chuyện Triệu Thanh Lâm...

Chuyện này sợ rằng phiền toái không nhỏ, hắn cảm giác phải báo cho Lãnh Phi Hồng một tiếng.

Lãnh Phi Hồng nói:

- Chuyện Triệu Thanh Lâm ngươi không cần quan tâm, chỉ cần bảo đảm an toàn của ngươi là được. Ngoài ra có tham gia đại tái trong giáo hay không thì ngươi tự mình quyết định đi.

Phong Liệt chắp tay, áy náy nói:

- Vâng, đệ tử thêm phiền cho viện chủ đại nhân rồi.

Lãnh Phi Hồng lạnh nhạt nói:

- Không có gì, đây đều là chuyện nhỏ, ngươi đừng để trong lòng.

Phong Liệt lờ mờ cảm thấy Lãnh Phi Hồng xem hắn như người ngang hàng, điều này khiến hắn buồn bực.

Nhưng hắn nghĩ lại hiện giờ là đồ đệ của Tử Long hộ pháp, thế là lòng thoải mái.

Nếu đưa ra sư phụ của mình thì dù là Ma Long giáo chủ Chiến Thiên Ma Vương cũng không thể không thận trọng đối xử với hắn đi?

Nhưng đó chỉ là ở mặt ngoài, ngầm thì chắc Chiến Thiên Ma Vương sẽ tìm mọi cách xử lý hắn.

Phong Liệt từ biệt Lãnh Phi Hồng, một mình một người đạp ánh trăng lao nhanh xuống núi.

Giây lát sau hắn đột nhiên nhớ đến ‘Ma long ám ảnh độn’ trong đầu mình, cố tình lần mò thức ‘Lược ảnh’.

Đối với hai thức ‘Trục ám’, ‘Lược ảnh’, ý cảnh và cảm ngộ trong đù hắn đều là có sẵn, thiếu thốn chỉ là thực tiễn mà thôi.

Cố ý sử dụng, mới bắt đầu hắn còn có chút không quen, nhưng một lát sau dần dần cảm thấy có tia kỳ lạ.

Đó chắc là khi hắn chạy nhanh vận chuyển thức ‘Lược ảnh’ thì xung quanh vài chỗ bóng đen dường như sinh ra lực hút với người hắn.

Mượn sức hút này, chỉ cần tinh thần hắn động thì sẽ cực kỳ nhanh xuất hiện một góc âm u trong phạm vi trăm trượng, tựa như là thuấn di vậy, tốc độ kinh người.

Hơn nữa lực hắc ám càng ở nơi tập trung thì sức hút này càng khổng lồ, tốc độ tiến lên của hắn còng nhanh.


*Vèo- Vèo- Vèo!*

Một chuỗi tiếng quần áo phất phơ qua đi, Phong Liệt đạp gió trăng tới chỗ hắc ám, như là mị ảnh gấp khúc tiến lên, ở trên không trung để lại từng vệt đen nhạt, tốc độ nhanh đến trên đường một ít đệ tử tới lui khó thể thấy rõ, cho rằng mình sinh ra ảo giác.

Như vậy là con đường vốn cần nửa canh giờ, Phong Liệt chỉ dùng nửa khắc đã đi xong, như là bão tố quét vào trong sân của mình.

Sau đó một bóng đen dần ngưng tụ trong sân, cuối cùng lộ ra thân hình của Phong Liệt.

Bình Luận (0)
Comment