Ma Long Phiên Thiên

Chương 251

Gã đàn ông bộ dạng chân chất nghe lời này không im mà còn kinh ngạc nói:

- Cái gì? Hung thủ giết nhị gia? Cha nó! Nhị gia đường đường là cao thủ thần thông cảnh nhé! Có thể giết chết nhị gia đâu phải kẻ yếu? Lỡ như hung thủ thật sự đến thì chúng ta...chúng ta có nên nghĩ đường trốn chạy không?

- Ngươi...!

Người đàn ông họ Dương nghẹn lời, ngay sau đó chưa đợi gã nạt thì...

Bỗng ngoài cửa bùm một tiếng bị tạc thành mảnh vụn bay đầy, sau đó một hàng bốn người xông vào, chính là Phong Liệt, Trương Đại Tài, Tiểu Yên, Tiểu Lục.

Phong Liệt vừa vào cửa thì đôi mắt sáng ngời nhanh chóng quét bốn người, rồi nhìn hướng con điêu trên mặt đất.

- Kim Câu!

- U u~

- Khốn kiếp!

Phong Liệt biểu tình tức giận.

Hắn đã thấy ra con chim điêu bị hành hạ tả tơi chính là Kim Câu hơn nửa năm không gặp, bây giờ Kim Câu đã to gấp đôi, khí thế lờ mờ đến long thú hậu kỳ nhất cấp nhưng bên ngoài không có thay đổi gì nhiều.

- Tiểu tử! Các ngươi là ai...

- Là người lấy mạng các ngươi!

Phong Liệt gầm lên, chớp mắt biến ảo Ma Long Hắc Ám Chi Thân, bỗng vung phong ma thần thương xông lên.

Hắn thấy ra bốn người này tu vi chỉ là hậu kỳ chân khí cảnh, bây giờ thực lực như vậy trong mắt hắn giống như là con kiến. Có thể dùng vũ lực giải quyết vấn đề, hắn thật sự lười lãng phí miệng lưỡi.

- Tạp chủng! Ngươi tìm cái chết... 

Người đàn ông trung niên họ Dương giật mình qua đi rồi tức giận, gọi ra binh nhẫn muốn ngăn cản Phong Liệt.

Nhưng lúc này Phong Liệt biến thành một vệt đỏ, chớp mắt đã lướt khắp phòng, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng, khiến bốn người trợn mắt há hốc mồm, không biết làm sao.

*Phốc phốc phốc phốc!*

- A!!!

- A!!!

Liên tiếp bốn tiếng tràm đục cùng với tiếng hét thảm thê lương. Bụng của bốn cao thủ chân khí cảnh đều bị đâm lỗ hổng to lớn, ngã trên mặt đất, ngất đi, lại là bị Phong Liệt đâm thủng đan điền, tu vi đã phế.

- Hừ! Muốn chết mà!

Phong Liệt hừ lạnh, mau chân đi hướng Kim Câu.

Lý do hắn dám không kiêng nể gì ra độc thủ là bởi vì đã thấy ra bốn người này không phải người trong Ma Long giáo, chỉ là gia nô của Lý gia mà thôi, dù giết đi họ thì không liên quan đến giáo quy, chỉ có thể quy kết vào ân oán cá nhân.

Kim Câu tình hình không rõ, Phong Liệt sẽ không mềm lòng nương tay.

Còn về kết thù với Lý gia? Cái đó càng không là vấn đề.

Khi Phong Liệt cứu Lý U Nguyệt ra thì đã đặt quyết tâm, sau này hắn nhất định phải hủy diệt Lý gia, lấy lại công bằng cho người đàn bà của mình. hắn cũng phải ép hỏi ra bí ẩn của lệnh bài 'thiên tru', cho nên hắn đối địch với Lý gia là chuyện sớm hay muộn.

Kim Câu đầu tiên mắt đã thấy Phong Liệt, đôi mắt to màu vàng nhạt bỗng lóe ra vui mừng, miệng kêu không dứt.

Phong Liệt tiến lên, thương to mạnh vung, *đinh đinh* mấy tiếng giòn vang, xích sắt thô to trên người Kim Câu theo tiếng mà đứt ngay.

*Phành phạch phành phạch!*

- Chiêm chiếp~

Kim Câu phát ra mấy tiếng uất ức với Phong Liệt, nó cố gắng run run hai cánh bay lên, xiêu xiêu vẹo vẹo đậu trên bả vai hắn. Màu máu vàng trên người nó thoáng chốc thấm ướt áo Phong Liệt.

Phong Liệt thấy vậy thì rất đau lòng, cũng càng hận Lý gia.

Không ngờ đường đường là đại thế gia danh tiếng hiển hách mà làm việc chẳng những đem hậu bối dòng chính như hàng hóa tùy ý tặng cho người ô nhục, ngay cả con súc sinh đều không buông tha, thật sự không có tính người. Hành động như vậy có khác gì cầm thú chứ?

- Lý gia chết tiệt!

Mắt Phong Liệt lóe sát khí, kiềm không được chửi một câu. Hắn vội lấy ra một viên huyền nguyên bất tử đan nhét vào miệng Kim Câu.

May là Kim Câu chỉ bị thương ngoài da, xương cốt đứt lìa có tác dụng của huyền nguyên bất tử đan chắc mấy ngày nữa sẽ lành lặn, khiến Phong Liệt yên lòng nhiều.

Chỗ này không thể ở lâu, Phong Liệt sợ thời gian lâu sẽ gọi đến cao thủ Lý gia. Tâm ý động, hắn bỏ Kim Câu vào trong long ngục không gian.

Bây giờ Lý U Nguyệt ở trong long ngục mới luyện công xong, Phong Liệt tin tưởng nàng chắc chắn có thể chăm sóc tốt cho Kim Câu.

Sau đó Phong Liệt liền kêu gọi đám Tiểu Yên, Tiểu Lục nhanh chóng đi ra ngoài.

Nhưng lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã.

Trương Đại Tài cảnh giác nói:

- Công tử! Có người đến!

- Đi! Xem xe là thần thánh phương nào!

Phong Liệt hừ lạnh, nhác chân đi ra ngoài, thoáng chốc đối mặt với một công tử diện mạo âm tà.

Công tử tuấn tú khí chất âm tà tuổi chừng hai mươi bảy, tám, diện mạo có bảy phần giống với Lý Thiên Hổ, khí thế cương khí cảnh tứ tầng mạnh mẽ khiến người hơi sợ hãi.

Công tử âm tà quan sát đám Phong Liệt rồi gầm lên:

- Súc sinh to gan! Ngươi là ai? Dám can đảm xâm nhập phủ đệ của bổn công tử!

Gã vốn lo là cao nhân gì, nhưng thấy đối phương chỉ là hai đệ tử chân khí cảnh, hai mỹ nhân nguyên khí cảnh thì yên bụng, đối mắt nhìn Tiểu Yên, Tiểu Lục lóe ra dâm tà, thấy liền biết không có ý tốt.

Phong Liệt thấy người này liền biết là con trai của Lý Thiên Hổ, Lý Trác Nhiên. Xem diện mạo gã có bảy, tám phàn giống với Lý Thiên Hổ bị hắn xử lý, tuyệt đối không sai.

Phút chốc lòng hắn xẹt qua sát khí, nhưng chỉ một lát sau thì hắn từ bỏ ý định giết người.

Dù gì đang ở trong Ma Long giáo, đồng môn tương tàn sẽ bị trừng phạt rất nặng, hơn nữa thân phận của đối phương không đơn giản, không thể hành động theo cảm tình.

Trầm ngâm một lúc, Phong Liệt lạnh nhạt nói:

- Tại hạ là ám võ viện Phong Liệt, ngại quá, mới rồi đi nhầm chỗ, vị nhân huynh này chớ trách! Cáo từ!

Dứt lời, Phong Liệt lười nói nhiều, xoay người định đi, hắn sợ kiềm không được làm thịt tên này.

- A? Ngươi là Phong Liệt?

Lý Trác Nhiên nghe Phong Liệt giới thiệu, đầu tiên là ngẩn ra sau đó mắt lóe tia âm u, quát lạnh nói:

- Đứng lại!

Phong Liệt dừng bước, xoay người, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi còn có chuyện gì?

Lý Trác Nhiên hừ lạnh nói:

- Hừ! Ngươi là một tên tu vi đã bị tàn phế mà cũng vênh váo quá chứ! Suýt nữa bị ngươi lừa!

Gã không đi tham quan đại tái trong giáo, hiểu biết về Phong Liệt còn dừng ở mấy ngày trước hắn đại chiến với Triệu Thanh Lâm tu vi bị phế. Mặc dù lúc này Phong Liệt khí thế bất phàm, nhưng gã cho rằng đó là bề ngoài mà thôi.

Phong Liệt cười lạnh hỏi, không giải thích cái gì:

- Ngươi định làm sao?

Lý Trác Nhiên xoay quanh Phong Liệt hai vòng, âm trầm hừ nói:

- Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi ư, hừ! Ngươi cho rằng địa bàn của bổn công tử là hậu hoa viên nhà ngươi chắc?

Tiếp theo, gã xoay người sai một thuộc hạ:

- Người đâu, và trong nhà xem coi có thiếu cái gì không!

Tên người hầu ngẩn ra rồi giật mình, gã rất hiểu tính nết của công tử mình, tất nhiên biết nên làm sao, vội vàng chạy vào nhà xem.

Phong Liệt thầm cười khẩy, chắc lại là trận lừa bịp tống tiền sư tử mồm to. Nhưng hắn càng lo là tên kia vào trong phòng sẽ phát hiện bốn người bị hắn phế tu vi và Kim Câu đã mất tích, lúc đó khó thể tránh khỏi rắc rối.

Xem tình hình hôm nay không thể ăn chay rồi, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng!

Ngay sau đó, mắt Phong Liệt lóe qua tia độc ác, bỗng người cong lên, chân phải giẫm mặt đất, vai phải nghiêng mạnh đụng vào Lý Trác Nhiên gần ngay trước mắt.

- Cuồng long táng thiên... Băng thiên chàng!

Một bóng vai mông lung thoáng chốc đánh vào ngực Lý Trác Nhiên.

Bình Luận (0)
Comment