Ma Long Phiên Thiên

Chương 254

Tất nhiên Phong Liệt làm như vậy không vì lòng tốt gì, hắn tất nhiên là muốn đem khí linh manh mẽ và tỏa long đài cất vào túi, cho nên mới cố gắng tốn nước miếng nói.

- Ta không biết ngươi có thấy nghịch long hoàng rời khỏi trấn long thiên bia tan biến trong cõi trời đất không. Nếu bây giờ ngươi rời khỏi tỏa long đài ngươi có chắc sẽ trốn thoát được cái gì mà 'Thiên nhân ngũ suy' chứ?

- …

- Nếu ngươi lựa chọn thần phục ta thì ta có thể dùng danh dự của long thần thề rằng, sau này tìm ra cách giải quyết vấn đề thì chắc chắn sẽ thả ngươi rời khỏi tỏa long đài, hơn nữa tìm một than xác thích hợp cho ngươi! Quyết không nuốt lời!

- …

………………

Lý U Nguyệt, Tiểu Yên, Tiểu Lục, ba cô gái đứng trước cửa sổ lầu ba nhìn xuống Phong Liệt và viễn cổ long hồn cò kè mặc cả, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra giật mình, tò mò, thân thiết.

- U Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta đi xuống xem được không?

Tiểu Lục thấy bên dưới hình như không còn nguy hiểm thì kiềm không được tò mò, muốn tiến tới gần xem xét.

Lý U Nguyệt nhíu chân mày liễu, không chút do dự cản lại:

- Đừng đi! Chúng ta đi qua sẽ gây phiền phức cho phu quân!

Tiểu Yên nói:

- Đúng vậy! Đầu long hồn đó trông rất lợi hại, chúng ta đi xuống sẽ khiến sư huynh phân tâm, Tiểu Lục đừng quậy!

- Ồ!

....

Lúc này so sánh với con long hồn to như ngọn núi thì Phong Liệt thân xác thước tám thật là quá nhỏ bé, nhưng trên người hắn phát ra kinh thiên uy nhiếp lại chẳng kém hơn long hồn chút nào, tình hình này hơi lạ lùng.

Qua thật lâu sau Phong Liệt thao thao bất tuyệt, hướng dẫn từng bước long hồn dần thu lại khí thế, hơi thở cũng biến yếu đi.

Thân là binh khí khí linh, bản thân, bản thna binh khí bên trong bị vô số long văn pháp trận ràng buộc, tát cả thực lực giữ lại rất có hạn, cộng thêm Phong Liệt nói lời không phải không có đạo lý, nó cũng từng chính mắt thấy nghịch long hoàng thân tử đạo tiêu. Cuối cùng nó lựa chọn tin tưởng Phong Liệt.

Đôi mắt to của long hồn dần ảm đạm, nó ngẫm nghĩ giây lát, cuối cùng thỏa hiệp nói:

- Được rồi ! Chỉ cần thần với long thần đợi tìm ra cách giải quyết thiên nhân ngũ suy thì trả lại tự do cho ta, ta sẽ đồng ý cho ngươi sử dụng! Hơn nữa bao gồm tỏa long đài!

Mắt Phong Liệt sáng lên, hắn liền hiểu ý của con này, nỗi vui mừng khó thể che giấu.

Long hồn chỉ là muốn tự do mà thôi, tuy rằng một khí linh mạnh mẽ như vậy rất hiếm có nhưng xét đến cùng Phong Liệt càng muốn tỏa long đài hơn.

Lại thêm muốn tìm ra cách giải quyết na thiên nhân thì cũng không dễ dàng, nếu không nghịch long hoàng đã không bị nhốt lâu như vậy.

Nhưng tiếp theo Phong Liệt hơi lúng túng. Lúc trước hắn nói thề với long thần chỉ là thuận miệng bịa chuyện mà thôi, việc này hắn chưa từng làm qua, có quỷ mới biết thời đại viễn cổ chân long long thần là cái gì?

Trầm ngâm một lúc, Phong Liệt đành cứng rắn thề:

- Khụ khụ! Long thần tại thượng, Phong Liệt ta tại đây thề...

Nhưng hắn chỉ nói nửa câu đã bị long hồn đánh gãy, con mắt to của nó chớp chớp, vô cùng nghiêm túc sửa chữa:

- Không đúng! Nên thề với long thần Thụy Đức!

- Á? Long thần... Thụy Đức?

Phong Liệt vẻ mặt ngu ra, thật tình không nghĩ ra viễn cổ long thần cũng có tên.

- Được rồi ! Long thần Thụy Đức tại thượng, Phong Liệt ta ở đây thề sau này chỉ cần...

Phong Liệt thề, trong lòng dần hơi sợ, ánh mắt lóe tia kinh sợ nhìn xung quanh.

Vì hắn cảm giác được khi thốtu luyện ời thề dường như có thứ gì bí ẩn liên kết với hắn.

Thứ này không rõ ràng, dường như tồn tại trong hư không nhưng khiến Phong Liệt mơ hồ cảm thấy nó tồn tại, rất quái dị.

"Chuyện lạ! Không lẽ...thời đại viễn cổ chân long có long thần? Còn chưa chết?

Trong lòng Phong Liệt phập phồng lo sợ.

Một lát sau Phong Liệt rốt cuộc hoàn thành lời thề, nhưng mày nhíu lại, hơi khó hiểu với vài thứ.

Kiếp trước hắn khinh thường chuyện quỷ thần.

Hắn thấy quỷ rất dễ giải thích, đơn giản chính là một ít thể linh hồn cường đại thoát xác mà thôi. Người thường tế bái thần linh lại là lời nói vô căn cứ, chẳng qua là một ít sinh linh cường đại. 

Nhưng đời này quan điểm của Phong Liệt dần thay đổi hết, vì hắn phát hiện trên thế giới này đúng là tồn tại một ít lực lượng bí ẩn khó thể giải thích.

Ví dụ như Lan Tiếu Y ‘Uyên ương đồng tâm chú’, cùng với lực lượng quái dị lúc nãy hắn thề, rất khó giải thích cho rõ, dường như đã giao dịch cùng một sự tồn tại cường đại nào đó đứng trên chúng sinh.

Lát sau Phong Liệt mạnh vẫy đầu, quăng những suy nghĩ lan man đi, nhìn hướng long hồn, chuẩn bị đón nhận thành quả tốn nước miếng nửa ngày.

Nhưng hắn sửng sốt phát hiện long hồn đang nhắm mắt, miệng rộng lầm bầm như là niệm chú ngữ.

Vài giây sau, đỉnh đầu của long hồn dần hiện ra một phù văn vàng to cỡ nắm tay, chớp lóe ánh sáng vàng nhàn nhạt, rất là thần dị.

Ngay sau đó, chỉ thấy long hồn mở mắt ra, phù văn vòng lóe trên không trung bay vọt ra trăm trượng, nhập vào đầu Phong Liệt.

“A? Nguy rồi !"

Phong Liệt giật mình, hắn nhận ra phù văn vàng hình như đại đồng tiểu dị với chú thuật mà Lan Tiếu Y thi triển hình thành chú văn.

Hắn lập tức muốn tránh đi nhưng tốc độ của chú văn quá nhanh, mau đến hắn không thể trốn tránh, nhanh hơn chú thuật Lan Tiếu Y thi triển gấp trăm lần, hắn bị hù muốn hồn phi phách tán.

Nhưng không đợi hắn lấy ra trấn long thiên bia đánh cho long hồn thành tro bụi thì đột nhiên cảm thấy có liên kết thân mật với long hồn này.

Hơn nữa không chỉ là long hồn, những tin tức liên quan tỏa long đài cũng chiếu trong đầu hắn.

"Ủa? Đây là khế ước nhận chủ?"

Phong Liệt khựng lại, cực kỳ kinh ngạc.

Khi hắn hoàn toàn không hiểu gì cả, chỉ thấy long hồn cung kính mở miệng nói: 

- Chủ nhân, bắt đầu từ bây giờ Cảnh Hách là người hầu của người, hy vọng ngày sau chủ nhân người có thể thực hiện lời thề với long thần, trả cho ta tự do!

Phong Liệt nhìn viễn cổ long hồn, ngây ngốc chớp mắt, mãi đến thật lâu sau mới phục hồi tinh thần, giống như là nằm mơ.

Phong Liệt trịnh trọng nói:

- Yên tâm đi, Phong Liệt ta luôn nói là làm, lại còn thề với long thần rồi !

Hắn lau mồ hôi trán, thầm vui mừng.

"Cha nó! May mắn cái con này đầu óc ngu, nếu không dựa vào bản lĩnh thi triển chú thuật này muốn ra tay thì lão tử chưa chắc là đối thủ của nó!"

Bây giờ Phong Liệt mơ hồ cảm giác long hồn có tên Cảnh Hách trước mặt mình hình như không giống với viễn cổ chân long trong tưởng tượng.

Lúc trước dù hắn chỉ thấy nghịch long hoàng, Sở Huyền, hai linh hồn đến từ thời viễn cỏ nhưng trực giác nói cho hắn Cảnh Hách khác hẳn với hai tên trước.

Dường như Cảnh Hách vô cùng thành kính tín ngưỡng viễn cổ long thần, long hoàng, Sở Huyền thì rõ ràng không có tín ngưỡng này.

"Cha nó! Mặc kệ nó! Chỉ cần biết lão tử thu phục một đại sát khí truyền từ thượng cổ là được! Hắc hắc!"

Ngẫm nghĩ một lát sau, Phong Liệt quăng suy nghĩ lung tung ra sau đầu, tập trung nghiên cứu tỏa long đài.

Hắn động suy nghĩ, chợt nghe một tiếng *Ầm!* to lớn, ngàn vạn xiềng xích đã kéo Cảnh Hách vào trong tỏa long đài, không tạo ra chút uy hiếp gì cho hắn nữa.

Lúc này Tiểu Dạ luôn bị khí thế của Cảnh Hách chấn nhiếp cũng cử động lại được, vèo một tiếng lẻn ra sau lưng Phong Liệt, rền rĩ kêu với hắn, rồi lại nhìn tỏa long đài, đôi mắt xanh long lanh tràn đầy kinh sợ.

Bình Luận (0)
Comment