Ma Long Phiên Thiên

Chương 287

Nữ tử kia nhẹ nhàng tiến lên vài bước, trong khi Lý U Nguyệt chăm chú nhìn nàng, nàng nhẹ nhàng vươn bàn tay ngọc vỗ lên vai Lý U Nguyệt.

Bịch.

Âm hưởng khe khẽ vang lên, trên thân thể Lý U Nguyệt lập tức nổi lên một tia sương trắng phiêu dạt trong trời đất.

Tiếp đến, Lý U Nguyệt rất nhanh cảm thấy chính mình lại khôi phục khả năng cử động, sau khi nàng cảm thụ được trạng thái thân thể, trong lòng không khỏi vui vẻ.

Sau đó, nàng khẽ lùi lại phía sau vài bước, nàng hành lễ với nữ tử kia nói:

- Đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp, U Nguyệt cảm kích vô cùng!

- Uhm.

Nữ tử kia nhẹ nhàng cúi đầu, vẻ mặt ôn hòa nói:

- Cô Nương, ngươi và ta có duyên với phật, có thể nguyện từ bỏ trần duyên, gia nhập môn phái ta không? 

- Ủa. . .

Lý U Nguyệt không khỏi trừng miệng, nàng kinh ngạc vô cùng chớp chớp đôi mắt đẹp, vội vàng nói:

- Khụ khụ, tiền bối, nữ tử còn có một vị phu quân, cho dù ta có duyên với phật môn, nhưng không phận, xin thứ lỗi cho U Nguyệt không thể tòng mệnh!

- Aizzz, nam tử thế gian đều bạc tình, cần gì phải tự làm khổ chính mình?

Nữ tử kia thở dài nói.

- Tiên bối, phu quân của ta sẽ không như vậy!

Lý U Nguyệt khẽ nhíu mày, có chút không thích nói.

Nữ tử kia dừng lại một chút, ý tứ sâu sắc nói:

- Hiện tại không, nhưng không có nghĩa sau này vĩnh viễn không. Đặc biết một số nam nhân thiên tư phi phàm, một ngày nào đó ngươi trở nên già nhan sắc phai tàn, lại không đuổi kịp bước tiến hắn đi tới, ngươi dám khẳng định hắn vẫn đối đãi với ngươi như trước sao?

 

Thanh âm của nữ tử kia dường như dẫn phát một cổ ma lực kỳ dị, mơ hồ đâm sâu vào lòng người.

Lý U Nguyệt nghe xong lời này, khuôn mặt nao nao, nàng không khỏi nghĩ tới, nếu như ngày nào đó nhan sắc của chính mình tàn phai, phu quân có còn thương yêu chính mình như hiện tại hay không? 

- Sẽ. . .sẽ không? Nhất định sẽ. . .!

Nghĩ đến vấn đề này, trong lòng Lý U Nguyệt không khỏi có chút xúc động.

Lúc này, một đạo kim quang thoáng hiện phía chân trời xa xa, sau khi xoay quanh không trung một vòng, lại nhanh chóng chạy tới nơi này.

Nữ tử kia khẽ ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn đạo kim mang kia, thản nhiên quát nhẹ một tiếng:

- Lăn xa một chút!

Giọng nàng không lớn, thậm chí không hề đánh thức tâm tư Lý U Nguyệt, nhưng đạo quang mang kim sắc trên hư không lại khẽ dừng lại, ngay sau đó hiện ra thân ảnh một gã lão giả tóc vàng mi vàng.

Gã Kim Long võ giả này khí thế cường hoành, phía sau xuất hiện tám đạo Kim Long hư ảnh dài hơn hai mươi trượng, nghiễm nhiên nói rõ người này sở hữu tu vi kinh người Hóa Đan Cảnh bát trọng thiên.

Nếu như Lý U Nguyệt nhìn người này, có thể sẽ nhận ra, lão giả này chính là một trong những cao thủ Hóa Đan Cảnh vài ngày trước tranh đoạt Luyện Hồn Ma Khải – Hộ pháp Kim Long Giáo Kim Lão Bát.

Kim Lão Bát thấy hai mỹ nữ tuyệt sắc phía dưới, trong mắt lão không khỏi hiện lên tia kinh diễm, mà trước kia hắn từng thấy rõ dáng vẻ Lý U Nguyệt, lúc này ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời:

- Ủa? Quả thực là nàng! 

Trong nháy mắt, hắn đã nhận ra Lý U Nguyệt thường đứng bên cạnh Phong Liệt.

Tiếp đến, hắn không để ý tới nữ tử kia cảnh cáo, thân hình khẽ chớp động, nhất thời hóa thành một đạo kim mang bắn xuống phía dưới.

Nữ tử kia thấy vậy, không khỏi nhíu mày đẹp, sau một khắc, nàng quay về phía bầu trời nhẹ nhàng phẩy phẩy ống tay áo.

Nhất thời, hai đạo ánh sáng hình cung màu xanh lam vượt qua hư không, trong nháy mắt kim quang đụng vào nhau, xoạt xoạt hai tiếng khẽ vang lên, dĩ nhiên đạo ánh sáng hình cung nhẹ nhàng trảm Kim Lão Bát thành ba mảnh, thân một nơi đầu một nẻo.

- Ahaaa, tiền bối tha mạng!

Kim Lão Bát không kiềm chế được kêu lên đau đớn thảm thiết, chiếc đầu bay về phía xa xa, còn tứ chi và thân thể rải rác trên mặt đất.

Nàng cũng chưa chém tận giết tuyệt, liền thu hối tầm mắt.

Lúc này, Lý U Nguyệt bình tĩnh trở lại, nàng nhận thân phận lão giả trên không trung bị trảm thành ba đoạn, trong lòng kinh hãi không thôi.

Một gã đường đường là cao thủ Háo Đan Cảnh bát trọng thiên, dĩ nhiên bị nữ tử này ung dung chém thành ba đoạn, quả thực nữ tử trước mắt tu vi cao tới đâu?

Nàng chấn động liếc mắt nhìn nữ tử trước mắt, lại thấy nhãn thần nữ tử tuyệt mỹ trước mắt vẫn bình thản như không, dường như chuyện vừa nãy không liên quan tới chính mình.

Ngay lúc này, con ngươi Lý U Nguyệt đột nhiên co rụt lại, không kiềm chế được thở dài một tiếng:

- Oh? Là ngươi?

- Ngươi từng gặp ta?

Nữ tử mỉm cười, hỏi.

- Aha? Không, ta nhận lầm người.

Lý U Nguyệt vội vàng thề thốt phủ nhận.

Ngay lúc này, trong lòng nàng lại không khỏi nổi lên tình cảnh khó khăn, nàng khó thở thật lâu.

Bởi vì nàng bỗng nhiên nhận ra, dung mạo nữ tử trước mắt dĩ nhiên có phần giống như nữ tử trong vô số ấn ký tinh thần trong đồ vật của Thiên Cung Phong Liệt thu được.

Khác biệt chính là, trong đôi mắt nữ tử trong ấn ký tinh thần ẩn chứa khí tức uy nghiêm, còn ánh mắt nữ tử trước mắt bình thản như không, chân thành chất phác không dao động, giống như thánh ni phật môn đạo hành cao thâm, khí chất có thể trống đánh xuôi kèn thổi ngược, khác nhau rất xa.

Nữ tử kia không tra cứu, liền hỏi:

- Ngươi suy nghĩ thế nào?

- Tiền bối, U Nguyệt suy nghĩ rất rõ ràng, bất luận phu quân sau này đối xử với U Nguyệt thế nào đi nữa, U Nguyệt tuyệt đối không hối hận, cho nên. . .

Ánh mắt Lý U Nguyệt kiên định nói.

- Nếu như, ta có thể cho ngươi cơ hội tìm hiểu Thiên Đạo Vô Thượng?

Nữ tử kia nhẹ nhàng cắt ngang lời Lý U Nguyệt, trong lời nói ẩn chứa ý tứ chân thật đáng tin, khiến Lý U Nguyệt thoáng lâm vào trầm mặc.

* * * * *

Sau khi trầm mặc hồi lâu, Lý U Nguyệt nhẹ nhàng thở dài, yếu ớt nói:

- Tiền bối, ta có thể đi theo ngươi, nhưng thực sự không phải vì ta không tin phu quan, hay ta lưu luyến thiên đạo.

- Phu quân ta không giống người tầm thường, U Nguyệt chỉ muốn mười năm, trăm năm sau có thể bước tiến cùng phu quân, để hắn không phải bận tâm vì ta.

- U Nguyệt nói, nhất định có tình có lý. . .

* * * * *

Nghe Lý U Nguyệt nói xong, đôi mắt đẹp khẽ xoẹt qua tia bất ngờ, nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng nhếch lên tiếu ý sâu thâm.

- Tuế Nguyệt lão ma, lần này là lần cuối cùng chúng ta phân thắng bại. . .

Sau chốc lát một đạo ám mây mọc lên, nâng hai nữ tử tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành biến mất tại phía chân trời xa xa, giống như tiên tử lên trời, chọc người suy tư vô tận.

* * * * *

* * * * *

Một đạo kim quang từ tâm mi Hỏa Mãng Vương bắn ra, trong nháy mắt bắn tới gần Phong Liệt.

Phong Liệt há miệng, trực tiếp nuốt đạo kim quang kia vào trong bụng, đôi mắt lóe lên sáng ngời.

Ngay lúc này, hắn giống như vừa ăn thập toàn đại bổ hoàn, từ trong ra ngoài sảng khoái muốn chết.

Một gã đường đường là cao thủ Hóa Đan Cảnh bát trọng thiên chính thức trở thành tùy tùng của chính mình, chuyện này so với cuốn chiến kỹ thiên cấp tốt hơn nhiều lắm.

Sau này chỉ cần không phải cao thủ Long Biến Cảnh tìm tới chính mình gây phiền phức, đừng nói ngang ngược đi trên đại lục, cho dù ngay cả vừa nằm vừa đi e là không ai dám quản.

Phong Liệt ngây ngô cười một hồi, tiếp đến nói với Hỏa Mãng Vương:

- Khụ khụ, Tiểu Xích ah, sau này theo lão tử lăn lộn, hiện tại mau chóng tĩnh dưỡng một chút, bù đắp lại tu vi đã mất, biết chưa? Khà khà khà.

- Vâng, chủ nhân!

Sắc mặt Hóa Mãng Vương ngưng đọng, há miệng tặc lưỡi trả lời một tiếng, tựa hồ có chút không thích đối với thân phận này.

Lúc này ánh mắt hắn nhìn về phía Phong Liệt, không khỏi có chút kinh nghi bất định.

Quan trọng nhất chính là, chủ tử này sao đột nhiên trở thành cao thủ ngay cả một chút phong phạm khí thái đều không có?

Bất quá, bất luận thế nào đi nữa, hắn đã nhận Phong Liệt làm chủ nhân, tính mệnh đã nằm trong tay Phong Liệt, tuyệt đối không thể đổi ý.

Phong Liệt thu hồi Trấn Long Thiên Bi, lại quẳng cho Hỏa Mãng Vương một đống Long Tinh, sau đó liền xuất hiện tại ngoại giới.

Mặt trời hơi gả về phía tây, một mảnh ánh sáng trên lá cây phản lại có chút chói mắt, Phong Liệt nhìn quanh bốn phía, lại không phát hiện thấy tung tích Lý U Nguyệt, không khỏi khẽ nhíu mày.

- U Nguyệt. . .

- U Nguyệt. . .

* * * * *

Một khắc sau đó, hắn tìm xung quanh một vòng, nhưng vẫn không phát hiện tung tích giai nhân, dần dần, hắn cảm thấy tựa hồ có chút không ổn, trong lòng không khỏi nóng như lửa đốt.

Suy nghĩ lung tung một hồi, trong lòng Phong Liệt không khỏi xẹt qua từng cái từng cái ý niệm không ổn, càng lúc càng sốt ruột đến mức gần như nổi điên, hắn lúc này điên cuồng tìm kiếm khắp núi đồi.

- U Nguyệt. . .U Nguyệt, nàng ở đâu?

* * * * * 

Lý U Nguyệt là nữ nhân đầu tiên đối với hắn, cũng là nữ tử sâu sắc nhất, không ai có thể thay thế được địa vị của nàng trong lòng hắn.

Nếu như Tiểu Yên, Tiểu Lục bị thương tổn Phong Liệt sẽ giết toàn bộ người trong gia môn, sau đó diệt gia tộc.

Nhưng nếu Lý U Nguyệt bị thương tổn, Phong Liệt không dám khẳng định chính có thể không hoàn toàn điên cuồng, tàn sát người trong thiên hạ.

Ngay lúc này, khóe mắt Phong Liệt như muốn nứt ra, hai mắt ứ máu, khuôn mặt méo mó, nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì sự tỉnh táo, nhắc nhở chính mình không được loạn.

Tiếp đến, hắn bỗng nhiên phát hiện tiếng kêu kéo dài.

Lệ. . .

Một tiếng lệ minh từ viễn không vọng lại, lập tức đại điêu ánh kim giang rộng hơn bốn trượng cấp tốc bay đến.

Sắc mặt Phong Liệt âm trầm như nước, nhún mình một cái, trong nháy mắt bay vọt tới trăm trượng, ngồi trên lưng Kim Câu, hắn mở rộng phạm vi tìm kiếm, tỉ mỉ tìm kiếm vùng núi phục cận.

Không lâu sau, ngay khi tới vùng trời phía trên rừng mai, hai mắt Phong Liệt đột nhiên ngưng đọng.

Hắn lập tức xoay người, ầm ầm nhảy vọt xuống đất.

Hắn bước nhanh tới gốc đại thụ trước mắt, nhìn trên thân cây to lớn hiện ra một dòng chữ lớn đẹp mắt, không khỏi sững sờ hồi lâu.

- Phu quân đừng nhớ nhung thiếp, hãy đợi thiếp mười năm – U Nguyệt.

Khuôn mặt Phong Liệt ngỡ ngàng nhìn dòng chữ quen thuộc, hắn biết rõ ràng, dòng chữ này chính xác là Lý U Nguyệt lưu lại, bất quá, hắn vẫn rất khó có thể chấp nhận sự thực.

- U Nguyệt, rốt cuộc vì chuyện gì? Vì điều gì ta phải đợi nàng mười năm? Rốt cuộc nàng muốn đi đâu?

Hắn nhẹ nhàng vuốt phẳng hai chữ U Nguyệt, trong lòng thực sự nghi hoặc không giải thích được.

Dựa theo dòng chữ ung dung thoải mái nhìn tới, tựa hồ Lý U Nguyệt không giống như gặp phải nguy hiểm, tựa hồ viết rất chậm, rất dụng tâm, ngược lại khiến Phong Liệt yên tâm phần nào.

Bất quá, Phong Liệt vẫn như củ không rõ nguyên nhân tại sao khiến Lý U Nguyệt cam tâm tình nguyện rời khỏi chính mình.

- Ủa? Chẳng lẽ là Lý Thiên Ký?

Chỉ chốc lát sau, Phong Liệt không khỏi nghĩ tới cha để Lý U Nguyệt, e là trên cuộc đời này chỉ có mảnh thân tình này mới có thể khiến Lý U Nguyệt cam tâm tình nguyện chịu hi sinh.

Đúng lúc Phong Liệt thất thần, phía sau hắn đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện quái vật thân hình bọ cặp mặt người.

Trên khuôn mặt xấu xí của quái nhân thân bọ cặp mặt người này sắp nhếch lên cười không tiếng động, dùng cái đuôi thật dài áp sát đâm về phía sau gáy Phong Liệt, cái đuôi dài đằng đẳng trong không gian này còn cuốn lấy cành cây, trông giống như tồn tại mảnh ghép.

Đuôi bọ cạp thật dài, nhọn hoắt gần đâm vào sau cổ Phong Liệt, nhưng đúng lúc này trên không trung truyền tới tiếng ác điểu kêu.

Lê-eeee-eezz~!

Tiếng kêu cao vút vang vọng đất trời, khiến cho lá cây rụng rào rạc.

Cùng lúc đó, từng đạo bạch quang giống như sóng nước khuếch tán ra, bao phủ đầu bọ cạp kia vào trong, bạch quang đánh lên bì giáp màu nâu, tiếng nổ vang lên liên hồi.

Không chút nghi ngờ, phát ra tiếng kêu xé trời đó chính là Kim Câu.

Dùng thực lực Nhất giai hậu kỳ của Kim Câu hiện giờ, mặc dù thân có thần thông Liệt Không cũng còn kém xa mới đối phó nổi Nhân Diện Hạt Thân quái, nhưng ngăn cản một chút thì vẫn có thể.

Mà chỉ trong chớp mắt đó, Phong Liệt cũng khôi phục tinh thần, lập tức nghe thấy động tĩnh phía sai.

Ngay lập tức, Phong Liệt quay người nhanh như chớp, đồng thời không chút do dự dùng Phong Ma đại thương mạnh mẽ quét ngang một cái.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Nhân Diện Hạt Thân quái không kịp phản ứng, bị Phong Liệt quét ngang một cái, thân hình lớn như cối xay kia bay ra xa bốn năm trượng mới rơi xuống, lăn lộn trên mặt đất ra rất xa, nhưng cũng không bị thương chút nào.

- Khặc khặc khắc… vậy mà ngươi lại tránh được một kiếp, đáng giận!

Nhân Diện Hạt Thân quái đứng vững thân hình, cười quái dị một tiếng, con ngươi u lục hung ác nhìn Phong Liệt, chuẩn bị tùy thời ra tay.

Mà Phong Liệt sau khi nhìn rõ đối phương, đồng tử co rụt lại, hỏi:

- Hả? Ngươi là thứ gì?

- Khặc khặc khặc, ta chính là Hạt vương Câu Trọng, không phải thứ gì!

Nhân Diện Hạt Thân quái nhe hàm răng đen kịt nói.

Hai mắt Phong Liệt khẽ nheo lại, trên mặt như suy nghĩ điều gì, bỗng nhiên hắn cảm thấy căng thẳng.

Tên trước mắt rõ ràng là một đầu Long hạt cấp cao tiến hóa không hoàn toàn, đã sớm mai phục tại nơi này, liệu nó có quan hệ với việc U Nguyệt mất tích hay không?

Nghĩ tới việc này, ánh mắt Phong Liệt lạnh lẽo, tỏa ra sát cơ, lạnh giọng nói:

- Ta mặc kệ ngươi là ai, ta chỉ muốn biết việc thê tử ta mất tích có liên quan tới ngươi không?

Hạt quái sững sờ, lập tức cười nói:

- Ngươi nói là tiểu mỹ nhân kia sao? Khặc khặc khặc, vốn ta định đoạt nàng về làm phu nhân, nhưng nàng lại không theo, vì vậy ta ăn thịt rồi, hương vị rất ngon, khặc khặc khặc khặc!

- Hả? Ngươi… ngươi dám ăn nàng?

Phong Liệt hai mắt chớp động, đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa phun máu.

Trong chớp mắt, hắn như muốn nổi điên, nhìn chằm chằm vào bụng Hạt quái, tựa hồ muốn mổ bụng móc tim đối phương, xem bên trong như thế nào. Ánh mắt thấu xương kia khiến Hạt quái rùng mình một cái, không phát hiện gia bụng mình khẽ co rút lại.

- Ngươi chết đi!

Phong Liệt rống lớn một tiếng, xung quanh Phong Ma đại thương đột nhiên ngưng tụ chín đạo Long ảnh cuồng bạo điên cuồng thôn nạp nguyên khí trong thiên địa, nhanh chóng bành trướng.

- Quần Long Trụy Nhật! Đi!

Gào uầm~~

Một tiếng Long ngâm kinh thiên vang lên, chín đạo Long ảnh cuồng bạo kia đột nhiên bay về phía Hạt quái, tốc độ nhanh như thiểm điện.

Bình Luận (0)
Comment