Ma Long Phiên Thiên

Chương 291

Hai mươi ngày sau đó, tác dụng của Tiểu Không Linh đan biến mất, Phong Liệt cũng thoát khỏi trạng thái không linh.

Nhưng hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, lặng im đứng sừng sững, không chút nhúc nhích.

Bỗng nhiên, hắn đột ngột chậm rãi nhấc tay, vỗ nhẹ về phía hư không.

Giờ khắc này hắn giống như một đầu Viễn cổ Ma long sừng sững đứng giữa trời đất bao la, uy áp cường hoành chấn nhiếp bốn phương tám hướng, khiến vạn linh trong thế gian khuất phục.

Mà bản thân hắn cũng tự coi mình là một đầu Hoang cổ Chân long, quên mất thân phận của bản thân, quên mất hoàn cảnh xung quanh.

Một đạo chưởng ảnh bay ra, có thể thấy rõ từng tia từng tia Hắc ám chi lực từ xung quanh nhanh chóng hội tụ về đạo chưởng ảnh này, khiến cho dần dần càng ngưng thực, lớn mạnh, giống nhưu một quả cầu tuyết, tốc độ khuếch trương nhanh vô cùng, căn bản không có loại chiến kỹ Thiên cấp nào có thể sánh bằng, trong chớp mắt liền tạo thành một cỗ phong bạo màu đen trong không trung.

Phong Liệt cũng mở mắt ra, trong đó lộ vẻ vui mừng không thể che dấu, nhưng sau một khắc hắn liền sững sờ, đạo chưởng ảnh cực lớn kia khi ra ngoài trăm trượng đột ngột tiêu tán.

Phong Liệt vỗ trán một cái, không khỏi lắc đầu bật cười, hắn hiểu được sở dĩ chưởng ảnh tiêu tán là vì hắn trở lại thành Phong Liệt.

- Chẳng trách chưa từng nghe nói qua có người thi triển chiến kỹ Linh cấp, thứ này không phải là người dưới Long Biến cảnh có thể luyện thành, may mà lão tử là ngoại lệ, ha ha ha ha ha!

Trong không gian Long ngục đột nhiên vang lên một tràng cười điên cuồng.

Đến lúc này rốt cục Phong Liệt cũng hiểu không phải cách suy nghĩ của Nghịch Long Hoàng không thể thực hiện mà là vì cảnh giới của bản thân hắn không đủ cao mà thôi.

Chỉ có điều tuy rằng hắn không thể luyện thành Hoang Long Tế Thiên của Nghịch Long Hoàng nhưng bản thân lại sáng chế ra một thức chiến kỹ Ngụy Linh cấp uy lực cực mạnh.

Đương nhiên, nếu sau này khi Phong Liệt tấn thăng đến Long Biến cảnh, một thức chiến kĩ Ngụy Linh cấp này cũng sẽ trở thành chiến kỹ Linh cấp chân chính.

Sáng chế một thức chiến kỹ này có thể nói muôn vàn khó khăn, lối suy nghĩ của Nghịch Long Hoàng, Hắc ám chi thân của Phong Liệt, Viễn cổ Long uy cường hoành vô song, ba điều kiện này thiếu một thứ cũng không được, đương nhiên tác dụng của Tiểu Không Linh đan cùng ngộ tính kinh người của Phong Liệt cũng không thể không kể tới.

- Hả? Đặt tên gì bây giờ?

Sau khi cười lớn một hồi, Phong Liệt khôi phục tâm trạng, sờ cằm, nhíu mày suy nghĩ sâu xa.

Hắn tự nghĩ bản thân mình tốn hai khỏa Tiểu Không Linh đan mới có thể sáng tạo ra tuyệt học này, mặc dù thiếu chút nữa là tẩu hỏa nhập ma, mặc dù mới chỉ là hình thức ban đầu nhưng cũng đã đủ lưu truyền Thiên cổ rồi, nhất định phải đặt một cái tên uy phong mới không phụ lòng bản thân.

- Một thức chưởng pháp này chủ yếu là hội tụ Hắc ám chi lực, có tính ăn mòn không gì sánh bằng, đã vậy thì gọi là Ám Minh thần chưởng đi!

Bên cạnh một thác nước có một tòa phủ đệ di động hào hoa xa xỉ, bên trong có một căn phòng rộng rãi, một chiếc giường bạch ngọc lớn chiếm nửa diện tích gian phòng.

Giờ khắc này, nửa bộ ngực sữa của Lam Vân Phượng lộ ra, đuôi lông mày hiện vẻ xuân tình, trong con mắt long lanh tỏa ra mị hoặc vô hạn nhìn thiếu niên tuấn tú phiêu dật cạnh đó, trên khuôn mặt đẹp hiện rõ vẻ chưa thỏa mãn dục vọng.

- Trang tiểu đệ, ngươi nói Phong Liệt sẽ xuất hiện ở đây, nhưng đến giờ đã qua hai tháng, phương viên ba trăm dặm xung quanh cũng đã bị chúng ta lục xoát, vẫn không phát hiện bóng dáng tiểu tặc kia! Hẳn là Trang tiểu đệ trêu đùa tỷ tỷ sao?

Lam Vân Phượng có chút bất mãn, phàn nàn.

- Hả? Phượng tỷ, tiểu đệ nào dám trêu đùa tỷ? Tên Phong Liệt kia hiện giờ nhất định đang trốn trong phương viên trăm dặm, chỉ cần đợi một thời gian, hắn tất sẽ xuất hiện.

Trang Huyền Cơ ngáp một cái, hữu khí vô lực trở mình.

Tuy rằng tiếng nũng nịu của thiếu phụ kia khiến toàn thân hắn nâng nâng, nhưng hạ thể lại bất đắc dĩ không đứng dậy nổi.

Hai tháng gần đây, có thể nói Trang Huyền Cơ hưởng hết thú vui trên giường, cùng thiếu phụ Lam Vân Phượng hàng đêm điên đảo, hưởng thụ hạnh phúc nhân sinh, thời gian ngắn ngủi hai tháng lại khiến cho Trang Huyền Cơ cảm thấy sống giá trị hơn 25 năm trước đây.

Chỉ có điều mấy ngày gần đây hắn dần phát hiện bản thân mình tựa hồ gầy đi hai phòng, cả ngày tinh lực uể oải, sắc mặt trắng bệch, đi đường cùng mệt nhọc, nhất là hôm rồi còn bị nhiễm phong hàn.

Long vũ giả khí lực vô cùng mạnh mẽ, có thể nói bách bệnh bất xâm, nhất là đối với Long vũ giả Cương Khí cảnh lục trọng thiên như Trang Huyền Cơ, nhiễm phong hàn quả thực là một điều vô cùng nhục nhã.

Chỉ có điều hắn đổ lỗi sự sỉ nhục này lên người Phong Liệt, nếu không phải tiểu tử đó thật lâu không xuất hiện, Trang đại công tử sao có thể rơi vào tình trạng này.

Lúc bắt đầu, Trang Huyền Cơ còn chiếm thế chủ động, nhưng về sau hắn lại muốn lui bước, bởi vì Phong Liệt một mực không chịu xuất hiện khiến Lam Vân Phượng nghi ngờ thuật bói toán của hắn, cho lên lưu hắn ở trên giường, điều này khiến Trang Huyền Cơ Trang đại công tử vừa đau nhức, vừa khoái hoạt.

- Hừ hừ, Trang tiểu đệ, tốt nhất ngươi đoán đúng, nếu không tỷ tỷ phải hầu hạ ngươi cả đời rồi! Ha ha ha!

- Ách… khụ khụ!

Ngay khi hai người nói chuyện, đột nhiên một thanh âm kích động từ ngoài truyền vào:

- Bẩm báo phó thành chủ đại nhân! Phong Liệt vừa mới xuất hiện cách đây ba dặm!

Lam Vân Phượng không khỏi khẽ giật mình, không nhịn được hoảng sợ nói:

- Cái gì? Ba dặm? Điều này sao có thể!

- Ha ha, Phượng tỷ, ta đã nói rồi nha, rõ ràng là tên tiểu tử Phong Liệt kia chỉ đang lẩn trốn mà thôi!

Trang Huyền Cơ tinh thần chấn động, nhảy bật dậy, chỉ có điều khi rơi xuống đất thân hình hơi loạng choạng.

- Tốt! Đã như vậy mau truyền lệnh xuống, lập tức bố trí thiên la địa võng, tuyệt đối không thể để tiểu tặc kia chạy thoát!

Trong mắt Lam Vân Phượng tinh quang lấp lánh, phân phó với người bên ngoài, sau đó nàng đột nhiên cười quyến rũ nói với Trang Huyền Cơ:

- Khanh khách, Trang tiểu đệ, lần này có thể nói ngươi đã giúp tỷ tỷ một cái đại ân rồi! Không bằng để tỷ tỷ tới hầu hạ ngươi một hồi?

Trang Huyền Cơ nghe xong những lời này, sắc mặt liền kinh hãi, giống như sợ cọp vậy, vội vàng khoát tay nói:

- Hả? Không không không! Ý tốt của tỷ tỷ tiểu đệ xin tâm lĩnh, nhưng trước mắt việc bắt giết tên Phong Liệt kia quan trọng hơn, tiểu đệ cũng muốn xem tiểu súc sinh đó rốt cục có phải là ba đầu sáu tay hay không mà khiến tỷ tỷ nóng lòng như vậy!

- Ha ha ha! Được rồi! Trước hết tỷ tỷ bỏ qua cho ngươi, đợi sau khi thu thập Phong Liệt, chúng ta sẽ đại chiến 3000 hiệp để chúc mừng.

Lam Vân Phượng cười kiều mị nói.

Trang Huyền Cơ vội vàng cười cười, chỉ là hắn lảo đảo thân hình.

Phong Liệt đã ở trong không gian Long ngục ba tháng, tốn hai tháng ăn vào Tiểu Không Linh đan, tham ngộ tuyệt học Linh cấp, một tháng sau đó là hoàn thiện và thuần thục Ám Minh thần chường, đồng thời tu vi tăng lên một giai vị, đạt tới Cương Khí cảnh nhị trọng thiên.

Hôn nay rốt cục hắn đã thành công xuất quan.

Khi Phong Liệt xuất hiện ra bên ngoài, vẫn là ở chỗ trước kia, cách thác nước nơi mà hắn và Lý U Nguyệt thường tắm rửa chỉ khoảng 3 dặm.

Chỉ có điều, có rừng rậm rạp che lấp, hắn cũng không biết Lam Vân Phượng trú đóng ở gần thác nước, hơn nữa đã bố trí xong thiên la địa võng.

Lúc này là buổi trưa, ánh nắng rực rỡ, ánh mặt trời nóng bỏng chiếu xuyên qua kẽ lá tạo thành những quang điểm trên mặt đất.

Phong Liệt quên ngửa đầu nhìn bầu trời không mây, hắn nhìn về phía cây đại thụ trước người, nét chữ xinh đẹp giai nhân lưu lại trên cành cây kia vẫn còn ở đó, khiến trong lòng Phong Liệt không khỏi có chút lo lắng.

Đúng lúc này, chỉ nghe ‘vù’ một tiếng, một tấm lưới nguy hiểm màu lam từ phía trước bắn về phía Phong Liệt.

Tấm lưới màu đen kia bao phủ phương viên 30 trượng, phía trên chằng chịt tia chớp màu lam, từng tiếng nổ đùng đoàng vang lên.

Những lơi lưới đi qua, tất cả cành lá thân cây chạm phải liền hóa thành tro vụi, uy thế khiến người khác không khỏi kinh hãi.

Phong Liệt đang thất thần, khi thấy công kích xuất hiện, muốn trốn tránh đã không kịp nữa.

Hắn nhanh chóng có quyết định, lập tức tế xuất Luyện Hồn ma khải.

Ngay lập tức, một kiện ma khải màu đen xuất hiện trên người, ngàn vạn hồn ảnh hiện ra, khiến cho phương viên trăm trượng xung quanh hóa thành quỷ vực nhân gian, cuồng phong gào thét, khiến cho lòng người chấn động.

Khi tấm lưới màu lam rơi xuống, bị hắc mang do ma khải tỏa ra ngăn chặn ở ngoài ba trượng, không thể rơi xuống.

Phong Liệt thấy vậy, không khỏi tâm thần đại hỉ, chỉ bảo ma khải này quả nhiên không giống bình thường, huyền bảo căn bản không thể so sánh.

Chỉ trong thời gian trì hoãn một khắc này, Phong Liệt thuận thế lấy ra Phong Ma đại thương, vung về phía không trung.

- Quần Long Trụy Nhật!

Gào uầm… Gào uầm… Gào uầm…

Tiếng Long ngâm liên tiếp vang lên, chín đạo Long ảnh cuồng bạo lập tức bay ra, điên cuồng ngưng tụ nguyên khí thiên địa, hung hăng đánh xuống lưới dưới không trung.

Ầm ầm ầm ầm ầm…

Một tràng nổ vang, tấm lưới màu lam kia bị nổ bắn ngược lại không trung, lộ ra một lỗ hổng lớn.

Phong Liệt không chút do dự hóa thành một đạo hắc tuyến, rời khỏi phạm vi bao phủ của lưới.

Một lần nữa rơi xuống, tấm lưới dễ dàng biến tất cả mọi thứ trên mặt đất thành tro bụi.

Phong Liệt nhìn cảnh xảy ra trước mặt, lập tức giận dữ, không thể nhịn nổi.

Không vì nguyên do gì khác, đơn giản chỉ cây đại thụ Lý U Nguyệt lưu lại đã hóa thành tro bụi.

Đây chính là kỷ vật duy nhất giai nhân lưu lại cho mình, vậy mà giờ cũng bị phá hủy, do vậy Phong Liệt không thể không phát hỏa!

- Chết tiệt! Là tên hỗn đản nào? Mau cút ra đây chịu chết !

Phong Liệt hít một hơi thật sâu, không nhịn được quát lớn.

- Yêu a! Tiểu súc sinh, tính tình không tốt nha!

Phong Liệt vừa dứt lời, liền có một gã trung niên tóc lam sắc mặt âm tà xuất hiện ở trăm trượng trên không trung, từ cao nhìn về phía Phong Liệt, vẻ mặt lạnh nhạt, cười âm hiểm.

Sau lưng người này có ba đạo hư ảnh Lôi Long lớn hơn mười trượng, biểu hiện ra tu vi Thần Thông cảnh tam trọng thiên, uy áp tỏa ra bao phủ toàn khu rừng phía dưới.

Phong Liệt nhìn quần áo đám người kia liền biết xuất thân lai lịch của hắn.

Ngay sau đó, ánh mắt hắn lập tức hung ác, hóa thành Hắc ám chi thân, đồng thời Long uy cuồn cuộn từ người tỏa ra.

- Ngươi cút xuống cho ta!

Ầm!

Long uy mênh mông cuồn cuộn chấn động cửu thiên phóng về phía người trung niên cao cao tại thượng trên không trung.

Trung niên kia không có chuẩn bị gì đã bị một cỗ uy áp nặng như thập vạn đại sơn đè lên người, quả thực đúng như sở liệu của Phong Liệt, hắn từ trên không trung ngã xuống.

Cũng may hắn phản ứng kịp thời, sau khi có chút bối rối hắn liền nhớ tới tiểu gia hỏa này tu vi mới chỉ là Cương Khí cảnh mà thôi, không có uy áp mạnh mẽ như vậy, chỉ cần khắc phục tâm lý sợ hãi, tiểu gia hỏa trước mắt chẳng khác nào một con hổ giấy.

Ngay khi tới gần mặt đất, rốt cục hắn mới ổn định thân hình, miễn cưỡng dùng mặt tiếp đất.

Nhưng đúng vào lúc này, một đạo thanh mang hiện ra trước ngực Phong Liệt, lóe lên trên không trung, lập tức tập kích tới gần phía người trung niên.

Người trung niên sắc mặt khẽ biến, hắn cảm thấy được một cỗ nguy hiểm, trực giác của cường giả Thần Thông cảnh vô cùng chuẩn xác, không chút do dự, hắn tế ra một kiện chiến giáp trong cơ thể.

Chiến giáp này tỏa ra kim quang chói sáng, chính là một kiện Huyền bảo tam phẩm, có thể nói giá trị liên thành, bản thân hắn vừa mới đoạt được trong thịnh hội Phiêu Miễu thiên cung xuất thế, đây cũng là lần đầu tiên sử dụng.

Có bảo giáp hộ thể, hắn tự nghĩ cho dù cao thủ Hóa Đan cảnh cũng không thể một chưởng chụp chết, trong lòng chấn định mười phần.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Thanh mang vỗ mạnh lên thân thể người trung niên, ngay sau đó người trung niên này hóa thành một đạo kim quang, như tên rời cung bắn về phía xa xa, lui về sau hơn trăm trượng mới ngã xuống mặt đất.

Giờ khắc này vẻ mặt hắn vô cùng kinh ngạc, không nhịn được hộc ra ba ngụm máu lớn, kinh hãi nhìn về phía Phong Liệt.

Hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu một tên Cương Khí cảnh nhị trọng thiên bé nhỏ như Phong Liệt sao có được công kích mạnh mẽ như vậy, nếu không phải có bảo giáp hộ thể, hắn biết mình nhất định phải chết!

Phong Liệt chứng kiến mình tế ra Trấn Long thiên bia vẫn không thể một chưởng đánh chết đối phương, trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc:

- Ồ? Không thể nào! Hả? Là chiến giáp Huyền bảo! Chẳng trách!

- Được rồi! Đã có thể thoát khỏi một kích của Trấn Long thiên bia, vậy lão tử sẽ cho ngươi may mắn nếm thử tuyệt kỹ ẩn giấu: Ám Minh thần chưởng!

Phong Liệt sau khi sững sờ, trên mặt liền lộ ra một nụ cười lạnh tàn khốc, khẽ quát một tiếng, tay phải chậm rãi đẩy ra.

Thoáng chốc, một đạo chưởng ảnh phóng ra, bay về phía xa xa.

Khi chưởng ảnh này ly thể, thiên địa lập tức run rẩy, chỉ thấy hắc ám chi lực vô tận từng sợi từng sợi cấp tốc tụ tập, khiến cho chưởng ảnh nhàn nhạt kia dần ngưng tụ thành một ma chưởng cực lớn, đạt tới 30 trượng, khí tức kinh khủng kèm tính ăn mòn không gì sánh được tràn ngập trong thiên địa.

Những nơi ma chưởng đi qua, tất cả núi đá cỏ cây đều bị ăn mòn thành tro, bốc lên khói xanh lượn lờ.

Như một đạo gió lốc màu đen thổi qua, tên trung niên Thần Thông cảnh kia ngay cả kêu thảm cũng không kịp đã biến mất vô ảnh vô tung.

Mà giờ khắc này, dư uy của ma chưởng kia không ngừng đánh về phía xa, từng mảnh cây rừng biến mất không thấy.

Thân hình Phong Liệt chấn động một chút, uy lực của Ám Minh thần chưởng lớn như vậy, nhưng tiêu hao tinh thần lực cũng khiến người ta tức điên lên, một chưởng kia mới bay ra chưa đầy 200 trượng đã khiến Phong Liệt mệt mỏi vô cùng.

Tiếp theo hắn vội vàng để ma trưởng kia tiêu tán trong thiên địa, khiến cho mấy chục cây đại thụ che trời hóa thành mây khói.

- Ai, dưới ánh mặt trời ban ngày, uy lực của Ám Minh thần chưởng cũng coi như tạm được!

Phong Liệt cười nhẹ, sờ sờ miệng, ngoài miệng bất mãn nhưng trong mắt không che dấu nổi vẻ vui mừng.

Nhưng sau một khắc, hắn không khỏi nhướng mày, Phong Liệt đột nhiên phát hiện chẳng biết từ lúc nào mình đã bị rất nhiều người thuộc Lôi Long giáo bao vây.

Chỉ có điều mấy trăm tên cao thủ Lôi Long giáo kia đều trợn mắt há mồm nhìn đống bừa bộn kia.

Bình Luận (0)
Comment