Ma Long Phiên Thiên

Chương 300

Người thứ nhất là một nữ tử che đậy dung mạo, tu vị cũng không rõ, trên người nàng tựa hồ có một dị bảo có thể làm chậm quá trình nguyên lực xói mòn.

Người thứ hai là một tên Ma Long vũ giả Thần Thông cảnh ngũ trọng thiên, Phong Liệt phát hiện có lẽ tên này đã hóa giải được độc tính của Lạc Tiên thảo, đã có thể vận chuyển một chút nguyên lực phong bế, không thể khinh thường.

Kẻ thứ ba là một lão giả thiếu một chân, tóc tím mắt tím, tu vi không rõ, thoạt nhìn trên người đã không còn nguyên lực chấn động, tựa hồ thân thể tùy thời có thể suy kiệt, đi đời nhà ma.

Nhưng chẳng hiểu tại sao Phong Liệt lại cảm thấy trên người lão giả này có điều gì đó bất thường.

Về phần Lam Vân Điệp cùng một tên Hỏa Long vũ giả Thần Thông cảnh tam trọng thiên cuối cùng vẫn đang đau khổ kiên trì, bên người chồng chất chai lọ, tựa hồ vẫn nghĩ việc giải độc tính của Lạc Tiên thảo, sau đó đuổi giết Phong Liệt.

- Hừ! Lão tử muốn xem các ngươi làm được trò trống gì!

Phong Liệt thầm hừ một tiếng, quyết định dùng bất biến ứng vạn biến.

Ở trong không gian Long Ngục hắn đã ở vào thế bất bại, chỉ cần không bị người khác giết chết trong nháy mắt vậy người cuối cùng thắng đương nhiên là hắn.

Huống chi giờ khắc này bầu không khí ngoại giới vô cùng quỷ dị, không thích hợp đi ra ngoài, hắn rất có tính kiên nhẫn.

Đúng lúc này đột nhiên có một đạo hắc ảnh bay lên không trung, nhanh như chớp lao về phía Phong Liệt, uy áp mạnh mẽ tỏa ra khiến cho đám cao thủ Cương Khí cảnh ở dưới sợ hãi không thôi.

Mọi người vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một tên Ma Long vũ giả Thần Thông cảnh tứ trọng thiên đánh về phía Phong Liệt, bốn đầu hư ảnh Ma long dài mười trượng sau lưng gào thét, uy thế kinh người.

- Phong Liệt, chỉ bằng một con sâu cái kiến như ngươi cũng muốn bản tọa nhận làm chủ nhân? Hừ! Chết đi!

Thiên Chấn!

Cường giả Thần Thông cảnh hét lớn một tiếng, thân thể ầm ầm chấn động, khi cách Phong Liệt mấy trăm trượng liền thi triển đại thần thông Thiên Chấn.

Lập tức, hư không chấn động, uy thế khủng bố nhanh chóng đánh về phía Phong Liệt.

- Hả? Nhanh như vậy giải được độc tính của Lạc Tiên thảo, cũng coi như có chút thủ đoạn, chỉ có điều như vậy càng khiến ngươi chết nhanh hơn!

Phong Liệt giương mắt nhìn, ánh mắt lạnh lẽo không sợ hãi, trên khóe miệng còn có một tia khinh thường.

Tiếp theo, dưới ánh mắt chăm chú nhìn của mọi người, chỉ thấy hư không lắc lư chấn động không thôi khi lan gần tới người Phong Liệt thì đột nhiên Phong Liệt đột nhiên biến mất không thấy, ngay cả tấm bia đá ngàn trượng kia cũng biến mất theo.

Tên cường giả Thần Thông cảnh kia đột nhiên mấy đi mục tiêu không khỏi sững sờ, ánh mắt lạnh lùng vội đảo quanh tìm thân ảnh Phong Liệt, sau đó đuổi giết.

- Phong Liệt! Dấu đầu hở đuôi coi gì là bổn sự? Chẳng phải ngươi muốn bản tọa nhận ngươi làm chủ nhân hay sao? Chỉ cần đánh thắng ta, bản tọa về sau…

Tên cường giả Thần Thông cảnh này sử dụng tinh thần lực tìm tòi bốn phía, nhưng không phát hiện ra Phong Liệt, nhãn châu xoay động, mở miệng khiêu khích.

Chỉ có điều không đợi hắn nói xong từ trên đỉnh đầu đã xuất hiện một cỗ kình phong thét gào, hắn vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy một tấm bia đá màu xanh lớn năm trượng đang từ trên giáng xuống, hung hăng đánh về phía hắn.

Trong lòng cả kinh, tấm bia đá này giống như trống rỗng xuất hiện, khiến hắn căn bản không kịp trốn tránh, vội vàng dùng hai tay giao nhau che ở trước ngực.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Mọi người chỉ thấy cường giả Thần Thông cảnh kia như một đạo lưu tinh màu đen từ trên trời lao nhanh xuống đất, cuối cùng rầm một tiếng, thân thể va chạm mạnh vào đại địa, lún sâu ba thước.

Ngay sau đó, không đợi hắn đứng dậy thì tấm bia đá khổng lồ kia đã giáng xuống.

Rầm một tiếng thật lớn.

Tấm bia đá kia đâm sâu vào mặt đất, trực tiếp đè tên cao thủ kia ở bên dưới.

Phong Liệt đứng trên tấm bia đá, cười lạnh không thôi.

Những kẻ còn chưa quy thuận chứng kiến Phong Liệt trấn áp một tên cường giả Thần Thông cảnh tứ trọng thiên dưới mặt đất, trong lòng khiếp sợ không thôi, đồng thời càng thêm tuyệt vọng, ánh mắt lập lòe như đang suy nghĩ điều gì.

Tiếp theo, trong lòng Phong Liệt khẽ động, một cỗ hấp lực khổng lồ tỏa ra, tên cao thủ Thần Thông cảnh bị trấn áp ở dưới lập tức cảm thấy nguyên lực trong cơ thể như nước vỡ đê tràn ra, tất cả đều chảy vào trong bia đá, chỉ trong nháy mắt hắn đã giảm xuống hai giai.

Tốc độ như vậy quả thực khiến người ta phải sợ hải, chỉ e không cần một phút cũng đã đủ để hắn biến thành một bộ xương khô.

- Phong Liệt! Ta nhận thua! Ta nguyện ý bái ngươi làm chủ nhân! Mau dừng tay!

Dưới mặt đất truyền tới tiếng rống hoảng sợ của người nọ.

- Vậy mau lên, còn cần ta phải dạy ngươi làm thế nào sao?

Phong Liệt bật cười.

- Được được!

Người nọ vội vàng dâng ra một đoàn linh hồn chi hỏa, hóa thành một đạo kim quang chui vào cơ thể Phong Liệt.

Phong Liệt hài lòng cười cười, lúc này mới thu hồi bia đá, thả người nọ ra.

Lúc này, tên Thần Thông cảnh kia bị đánh tới khuân mặt trung niên tuấn dật trắng bệch, trong ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.

Trên người hắn quần áo vỡ nát, một kiện chiến giáp Huyền bảo nhất phẩm nhiều nơi tan vỡ, toàn thân loang lổ vết máu, chật vật vô cùng.

Kỳ thật, nếu như Phong Liệt muốn giết hắn vậy một kích trên không kia cũng đủ đánh đối phương thành tro bụi, nhưng Phong Liệt không muốn lãng phí một tên tay chân Thần Thông cảnh, vì vậy chỉ thi triển năm thành lực đạo mà thôi.

- Ồ? Ngươi là… người Lý gia?

Phong Liệt nhìn người này, ánh mắt nheo lại, hoài nghi hỏi.

Lúc này hắn nhìn tướng mạo đối phương cảm thấy có phần quen mắt, xác thực mà nói thì người này giống Lý Thiên Ký vài phần.

Trung niên nhân do dự một chút rồi đáp:

- Đúng vậy, tại hạ Lý Thiên Hùng, xuất thân từ Ma Vũ viện Lý gia!

- Hừ, chẳng trách thích dấu đầu hở đuôi!

Phong Liệt khẽ hừ một tiếng, lại hỏi:

- Ngươi có quan hệ gì với Lý Thiên Ký?

- Hắn là Lục ca của ta, ta đứng thứ tám!

Lý Thiên Hùng sững sờ một chút rồi đáp.

Hắn cũng không phải không muốn đột nhiên ra tay tiêu diệt Phong Liệt, nhưng hắn cảm thấy mạng nhỏ của mình hoàn toàn nằm trong tay đối phương, chỉ cần khẽ động ý nghĩ là hắn đi tong. Linh hồn hắn giờ giống như một con thuyền nhỏ giữa đại dương bao la, tùy lúc có thể thuyền hủy người vong, trong lòng không dám có tâm tư phản kháng.

- Hả?

Phong Liệt nghe Lý Thiên Hùng trả lời, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ, âm thầm cảm thấy may mắn vì vừa rồi không giết chết đối phương.

Quả thực là tìm hoài mà chả thấy!

Hắn muốn tìm hiểu huyền bí của Thiên Tru lệnh bài, nhưng vẫn không tìm ra chút manh mối gì. Lý Thiên Hùng là dòng chính Lý gia, nói không chừng về sau có trọng dụng.

- Được rồi, Lý Thiên Hùng, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ, giết sạch những người còn lại!

Phong Liệt lạnh nhạt phân phó.

- Vâng!

Lý Thiên Hùng cắn răng, lập tức động thân, bay về phía xa.

Chưa đầy 50 người còn lại thấy Lý Thiên Hùng bay tới, tất cả đều kinh hãi không thôi, liên tục hô lên muốn nhận Phong Liệt làm chủ.

Tiếp theo dưới sự cưỡng bức của Lý Thiên Hùng, ngoại trừ mấy tên bị giết chết thì đại đa phần đều lựa chọn quy hàng.

Trong nhát mắt, chưa tỏ rõ thái độ chỉ còn có Lam Vân Điệp, nữ tử thần bí cùng với lão giả kia, ba người này đương nhiên bị Lý Thiên Hùng xếp vào danh sách phải chết.

Lý Thiên Hùng bay tới trên đầu Lam Vân Điệp, không chút do dự đánh ra một chưởng, Lam Vân Điệp không kịp phản kháng đã bị đánh làm mười tám mảnh, linh hồn cũng bị Lý Thiên Hùng giết chết, hương tiêu ngọc vẫn.

Phong Liệt không cảm thấy tiếc chút nào, hắn biết Lam Vân Điệp thù mình quá sâu, cho dù để lại cũng là một mầm tai họa, năm tên cường giả Thần Thông cảnh thu phục được bốn người đã khiến hắn rất thỏa mãn rồi.

Sau khi giết Lam Vân Điệp, Lý Thiên Hùng bay tới trên đầu lão giả một chân kia.

Lão giả này đang nằm trên mặt đất, hai mắt khép hờ, hô hấp yếu ớt, bộ dạng gần đất xa trời.    

Lý Thiên Hùng nhìn lão giả này, trên mặt có phần do dự, ra tay với một lão nhân không có chút lực phản kháng khiến hắn có phần không đành lòng.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn đánh ra một chưởng.

Chưởng ảnh hùng hồn đánh về phía thân hình gầy yếu của lão giả kia, nếu không có chuyện gì bất ngờ thì lão giả kia nhất định sẽ chết.

Nhưng đúng lúc này đột nhiên hai mắt khép hờ đột nhiên mở ra.

Lập tức một cỗ sát khí tràn ngập không gian Long Ngục khiến trong lòng mọi người phát lạnh, như rơi vào hầm băng.

Phong Liệt cũng kinh hãi không thôi, sát khí mạnh mẽ như vậy quả thực hiếm thấy vô cùng, chỉ có những ai giết qua ngàn vạn người mới có thể có được, sau đó hắn vội vàng ngưng thần nhìn lại.

Chỉ thấy thân hình già nua của lão giả kia bay lên, dễ dàng tránh thoát một chưởng của Lý Thiên Hùng.

Ầm!

Lão giả kia đột nhiên thả ra khí thế, một cỗ uy áp mạnh mẽ lan tỏa khắp không gian Long Ngục, sau lưng hắn có ba đạo hư ảnh Dực Long dài hai mươi trượng uốn lượn gào thét, thanh thế kinh người.

Cũng không phải là do ảo giác hay không, tất cả mọi người đều kinh hãi phát hiện ẩn chứa trong ba đạo hư ảnh Dực Long kia là màu đỏ máu.

Lúc này Lý Thiên Hùng là người kinh hãi nhất.

Sau khi cả kinh, hắn không khỏi lớn tiếng kinh hô:

-    Cường giả Hóa Đan cảnh! Ngươi... ngươi là Bán Giang Hồng!

-    Hừ! Không ngờ tiểu oa nhi ngươi cũng biết đến tên tuổi của lão phu năm đó!

Lão giả kia hừ nhẹ một tiếng, móng vuốt khô gầy đột nhiên chấn động.

Chỉ thấy xoẹt một tiếng, một trảo ảnh màu đỏ đánh vào ngực Lý Thiên Hùng.

Phốc phốc!

Sau một tiếng trầm đục, trên ngực Lý Thiên Hùng xuất hiện mấy lỗ máu, Huyền bảo nhất phẩm có lực phòng ngự vô cùng mạnh mẽ cũng không có chút tác dụng nào.

-    A....

Lý Thiên Hùng không nhịn được hét thảm một tiếng, một chưởng này tuy không lấy đi mạng hắn nhưng đủ để khiến hắn trọng thương.

Hắn kinh hãi bay ngược lại phía sau, la lớn:

-    Phong Liệt! Người này là sát thủ Phong Sát minh, Huyễn tự hào Bán Giang Hồng!

Phong Liệt sớm thấy được tình hình bên này, đồng tử co lại:

-    Con bà nó! Sao ta lại thu hắn vào đây! Con cá này hình như có chút quá lớn rồi!

Kỳ thật khi uống rượu trong tửu lâu ở Tham Lang thành, Hỏa Mãng vương cũng từng nhắc nhở Phong Liệt cần đề phòng một tên sát thủ Phong Sát minh, kẻ đó ngay cả Hỏa Mãng vương cũng vô cùng e ngại.

Khi đó Phong Liệt cũng chỉ ghi tạc trong lòng, luôn luôn cảnh giác.

Nhưng hắn không ngờ tới chẳng biết từ khi nào mình lại thu tên sát thủ Hóa Đan cảnh này vào trong không gian Long Ngục, điều này khiến hắn sợ hãi không thôi.    

Đồng thời trong lòng hắn cũng cảm thấy may mắn chính mình không tự cằm đao xử lý những tên gia hỏa cứng đầu này.

Nếu không mình lao tới đòi giết vua sát thủ Bán Giang Hồng hung danh ngập trời kia thì có khác nào tự tìm cái chết.

-    Chết tiệt! Lão gia hỏa này tu vi thật cao thâm, đối kháng chính diện ta khẳng định không phải đối thủ của hắn!

Chỉ có điều nếu như tiến vào không gian Long Ngục của lão tử, ngươi có lợi hại hơn thì sao? Cùng lắm cho ngươi đãi ngộ giống Hỏa Mãng vương!

Sau khi cả kinh, trong lòng Phong Liệt lại suy nghĩ làm sao để xử lý lão gia hỏa này.

Mà lúc này, con ngươi lạnh như băng của Bán Giang Hồng đã tập trung vào Phong Liệt khiến tâm thần Phong Liệt không khỏi run lên.

-    Tiểu gia hỏa! Thực sự ngươi có vài phần thủ đoạn, nhưng trước mặt lão phu ngươi vẫn chưa đủ! Ta chỉ muốn Luyện Hồn ma khải, giao nó cho lão phu, sau đó mở không gian thả ta đi, lão phu có thế tha cho ngươi khỏi chết.

Bán Giang Hồng lạnh lùng nói.

Hắn phiêu phù giữa không trung, từ cao nhìn xuống phía Phong Liệt, khí thế trên người càng ngày càng mạnh.

Lúc trước hắn không động thủ cũng là vì trúng độc Lạc Tiên thảo, vừa rồi mói dựa vào tu vi mạnh mẽ hóa giải được.    

Trong thời gian này hắn đã hiểu rất rõ thủ đoạn của Phong Liệt, tuy rằng thực lực của Phong Liệt không lọt vào mắt hắn nhưng trong không gian Long Ngục Phong Liệt có đủ loại thủ đoạn khiến hắn cảm thấy rất khó giải quyết, Trấn Long thiên bia khiến hắn vô cùng kiêng kị.

Cho nên giờ phút này hắn cũng không muốn ép Phong Liệt quá, chỉ yêu cầu Phong Liệt giao ra Luyện Hồn ma khải và thả mình đi là được, đây đã là giới hạn của hắn.

Bản thân hắn thành danh vua sát thủ trên đại lục đã mấy trăm năm, tên tuổi có thể khiến trẻ em nửa đêm ngừng khóc, đủ để vô số cao thủ nghe tin đã sợ mất mật, giờ khắc này đối xử vói một con sâu Cương Khí cảnh như vậy đã xem như là khai ân đặc biệt.

Chỉ có điều, hôm nay hắn đối mặt vói một gia hỏa to gan.

Phong Liệt nghe xong Bán Giang Hồng nói vậy, lập tức xùy cười:

-    Ha ha... lão gia hỏa, tên tuổi của ngươi có thể dọa được người khác, nhưng hôm nay ngươi đã rơi vào trong tay lão tử, cho dù là rồng thì cũng phải cuộn!

Tuy rằng ngoài miệng xùy cười nhưng Phong Liệt cũng không dám có chút chủ quan, hắn dần lui lại sau mấy trăm trượng, kéo dãn ra khoảng cách.

-    Hừ! Không biết trời cao đất rộng!

-    Già Thiên Thần Dực!

Bán Giang Hồng giận dữ, hừ nhẹ một tiếng, hai tay mở ra, ầm một tiếng, sau lưng hắn xuất hiện cánh chim màu tím, lớn hơn mười trượng, che cả bầu trời, khẽ động một cái không gian liền xuất hiện từng đạo vòi rồng.

Đây chính là đại thần thông của Dực Long vũ giả: Già Thiên Thần Dực!

Dực Long vũ giả tu luyện Phong nguyên lực, am hiểu tốc độ, mà đại thần thông Già Thiên Thần Dực lại có thể khiến tốc độ của chúng tăng lên gấp trăm lần.

Hơn nữa hai cánh chim do Phong nguyên lực ngưng tụ thành này có lực cắt không gì sánh được, có thể sánh ngang thần binh lợi khí, không gì không phá được.

Bán Giang Hồng không định cho Phong Liệt thời gian suy nghĩ, hắn vừa ra tay lập tức thi triển đại thần thông, hầu như trong chớp mắt thân hình của hắn biến mất trong không trung.

Sau một khắc, hắn trống rỗng xuất hiện cách Phong Liệt ba thước, quả thực chẳng khác nào thuấn di.

Mặc dù Phong Liệt sớm đã chuẩn bị tâm lý nhưng tốc độ như vậy quả thực khiến hắn không thể phản ứng, chỉ thấy trước mặt nhoáng một cái, lồng ngực đã bị đánh trúng.

Rầm!

Một tiếng trọng kích vang lên.

Thân hình Phong Liệt như tên rời cung, nhanh chóng bay ra xa.

-    Hả? Luyện Hồn ma khải quả nhiên phòng ngự kinh người!

Bán Giang Hồng không khỏi khẽ thở dài một tiếng, hắn cảm thấy một chưởng chứa năm thành nguyên lực của mình chém ra nhưng không tạo thành chút thương tổn với Luyện Hồn ma khải.    

Chỉ có điều Phong Liệt ở bên trong thì không giống vậy.

Sau khi sững sờ, thân hình của hắn chớp động, muốn bắt giữ Phong Liệt.

Bình Luận (0)
Comment