Ma Long Phiên Thiên

Chương 304

Phong Liệt nghĩ ngợi chốc lát, chỉ đành tạm thời bỏ đi ý niệm lập tức đi tới Thiên Đô Cổ Chiến Trường trong đầu.

Cuối cùng, hắn không chịu đựng được sự quấy rầy của Hổ Đầu cùng Tiểu Thất, quyết định muốn biết một chút tình huống của Hổ Đầu, liền đáp ứng lời mời của Hổ Đầu, ở trong vòng vây của ba người đi tới phía ngọn núi lớn cách đó không xa.

-Phong đại ca, ngươi là Long Vũ Giả sao?

-Ngươi làm sao thấy được?

-Chuyện này có cái gì kỳ quái? Lê Bá nói, khí lực của ta đã không kém gì Long Vũ Giả bình thường, nhưng ta đánh không lại cương thi kia, mà ngươi lại có thể dễ dàng đánh chết cương thi, nói vậy ngươi nhất định là Long Vũ Giả, hơn nữa, hoặc là Hắc Long Vũ Giả, hoặc là Ma Long Vũ Giả, đúng không?

-Ha hả, coi như ngươi đã đoán đúng, bất quá, khí lực ngàn cân trên người của ngươi là như thế nào có được?

Phong Liệt cười hỏi.

-Ta … ta cũng là Long Vũ Giả.

Hổ Đầu sờ sờ cái ót, tựa hồ có chút lo lắng.

Tiểu Thất cười to nói:

-Ha ha! Phong đại ca, ngươi đừng nghe hắn khoác lác, hắn luôn luôn nói với chúng ta hắn đã thức tỉnh Ma Long huyết mạch, nhưng đến nay ngay cả nửa phần Long ảnh cũng không phóng thích ra được, này coi như là môn tử của Long Vũ Giả a? Ta từng nghe nói một người Long Vũ Giả đều có thể phi thiên độn địa, quanh người có Chân Long hộ thể a! Có phải hay không a Đại Ngưu? Ha ha ha ha!

-Hắc hắc!

"..."

Ba người Hổ Đầu đều mang tâm tính của thiếu niên, không có chút tâm cơ nào, Phong Liệt cũng không kiêu căng, chỉ chốc lát sau mấy người liền quen thuộc hơn.

Phong Liệt từ trong miệng Hổ Đầu biết được, Hổ Đầu một năm trước tự mình thức tỉnh Ma Long huyết mạch.

Nhưng chẳng biết tại sao, sau khi thức tỉnh huyết mạch không tới một khắc đồng hồ, Ma Long huyết mạch trong cơ thể hắn lại đột nhiên biến mất, hơn nữa cũng không cảm thụ được chút khí tức Chân Long nào, duy chỉ có khiến cho thân thể hắn thoáng cái mạnh mẽ mấy chục lần, hơn nữa trong cơ thể có nhiều hơn một tia thần lực không giải thích được.

Chuyện này quá mức quỷ dị, không người nào có thể giải thích, ngay cả Lê Bá từ trong miệng Hổ Đầu kia cơ hồ không gì không biết, cũng không giải thích được.

Chỉ chốc lát sau, Phong Liệt theo ba người đi tới phía dưới chân núi, rất xa thấy được một sơn thôn chỉ có hơn mười gia đình nhỏ, ngoài thôn lại có một dòng suối nhỏ trong suốt vờn quanh, nước biếc núi xanh, khói bếp lượn lờ, thực sự là một địa phương không tệ.

Chỉ bất quá, cách sơn thôn càng ngày càng gần, Phong Liệt rõ ràng cảm nhận được một cỗ hàn ý lăng liệt, cỗ hàn ý này giống như bản thân đang ngâm trong hàn đàm, hàn khí trực tiếp tiến thằng vào nội tâm.

-Ừm? Sao lại lạnh như thế?

Phong Liệt kinh ngạc nói.

-Phong đại ca, ngươi không biết, ở phía sau thôn có một đầm băng, là Lê Bá dùng để cất rượu, đầm băng này rất kỳ quái, khoảng cách càng xa càng có thể cảm giác được lạnh lẽo, nhưng vào bên trong thôn ngược lại cũng không hề thấy lạnh.

-Nga? Còn có quái sự bực này?

Phong Liệt sắc mặt sửng sốt, nhưng trong lòng thì âm thầm đề cao, cẩn thận hơn mấy phần.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, hắn mơ hồ cảm giác được, trong phạm vi phương viên hơn mười dặm của cái tiểu sơn thôn này cũng đầy dẫy một tia cảm giác hư ảo.

Những ngọn núi dòng nước kia thoạt nhìn rất là chân thật tự nhiên, nhưng trong lúc lơ đãng lại có thể cảm thấy một tia không bất thường, nếu cẩn thận quan sát lại, thì cái gì cũng nhìn không ra.

Nếu không phải ba thiếu niên Hổ Đầu, Tiểu Thất, Đại Ngưu có cử chỉ thật thà không giống làm bộ, Phong Liệt thậm chí sẽ cho là mình đang từ từ đến gần một cái bẫy rập cực lớn.

Mọi người chỉ trong chốc lát liền tiến vào bên trong thôn trang, thôn trang này chỉ có hơn mười gia đình, nhà ở là ngôi nhà làm bằng ghỗ tùy ý phân tán ở bên trên dòng suối nhỏ.

Nghe Hổ Đầu nói, thôn trang của bọn họ tên là Tiểu Lương Trang, người ở chỗ này ngoại trừ Lê Bá thì đều mang họ Lương.

Tận cùng của thôn trang có duy nhất một tiểu lâu hai tầng, đó chính là chỗ Lê Bá ở, nhà của Hổ Đầu ở bên cạnh tiểu lâu của Lê Bá.

-Hai người các ngươi đi bắt vài con gà rừng, thỏ rừng đi a, ta trước tiên mang Phong đại ca đi tới nhà của Lê Bá, mọi người buổi tối không say không về.

-Được rồi!

Hổ Đầu dặn dò Tiểu Thất cùng Đại Ngưu một tiếng, liền dẫn Phong Liệt chạy thẳng tới tiểu lâu của Lê Bá.

Tiểu Thất cùng Đại Ngưu thì hấp tấp chạy về nhà lấy cung tên, đi về khu rừng phía sau để săn thú.

Theo Hổ Đầu giới thiệu, cha mẹ hắn đã mất tích khi hắn còn rất nhỏ, sau khi vào trong ngọn núi lớn kia thì không trở lại, hắn từ nhỏ lớn lên bên cạnh Lê Bá, ngày thường săn bắt thú rừng, giúp Lê Bá tìm dược liệu, làm trợ thủ cất rượu, tình cảm của hai người giống như phụ tử.

-Phong đại ca, Lê Bá là người rất tốt, chính là xem rượu như mạng, rượu hắn để ở bên ngoài tùy tiện chúng ta uống bao nhiêu đều được, nhưng rượu ở lầu hai, người khác muốn thấy một chút cũng không được.

-Có một lần Tiểu Thất thừa dịp Lê Bá không ở nhà, len lén đi lên lầu hai, kết quả mới vừa mở ra một vò rượu, đã bị Lê Bá bắt được, sau đó bị Lê Bá ném tới bờ đầm đóng băng một canh giờ, từ sau đó, Tiểu Thất cũng không dám đi lên lầu hai nữa.

-Phong đại ca, thật ra thì rượu mà Lê Bá để ở dưới lầu cũng là rượu ngon thiên hạ khó kiếm được, ngay cả A Ly tỷ mang Long Sát Tửu từ bên ngoài về cũng không dễ uống như rượu Lê Bá ủ.

"..."

"..."

Hai người vừa nói vừa đi tới tiểu lâu hai tầng bằng gỗ kia, bên trong mấy căn nhà nhỏ của Tiểu Lương Trang cũng không có tường viện, tiểu lâu này cũng giống như vậy.

Phía dưới tiểu lâu, bên ngoài để bốn mươi năm mươi bể cá con chừng nửa thân người, còn có một vài vò rượu được phong kín, từng đợt mùi rượu tinh khiết đập vào mặt, làm cho một người không thích rượu như Phong Liệt cũng nhịn không được ngón trỏ đại động.

Chưa vào tới cửa, đã nghe thấy một thanh âm già nua từ bên trong truyền tới, lạnh nhạt nói:

-Hổ Đầu, là ai tới?

-Lê Bá, hắn là Phong Liệt đại ca, là ân nhân cứu mạng của ta, nếu không phải có Phong đại ca, ta thiếu chút nữa đã bị cương thi … ách, hắc, hắc hắc!

Lời nói của Hổ Đầu đột nhiên hơi chậm lại, tựa hồ cảm thấy mình nói lỡ miệng, vội vàng cười nhẹ mấy tiếng.

-Hừ! Ngươi con thỏ nhỏ chết tiệt kia có phải không nghe lời hay không, chạy ra bên ngoài núi a?
Thanh âm bên trong hơi có chút trách cứ nói.

Hổ Đầu vuốt cái ót le lưỡi nhìn Phong Liệt.

- Các ngươi vào đi.

Thanh âm già nua kia tiếp tục nói.

- Đi, vào đi, Phong đại ca.

Hổ Đầu nói với Phong Liệt.

- Ừm.

Phong Liệt cười cười đi theo, giờ phút này trong lòng hắn thật sự có chút tò mò về nhân vật ở bên trong, theo lời của ba người Hổ Đầu, Phong Liệt cảm thấy vị Lê Bá này hẳn là có chút không đơn giản.

Trong đại sảnh của lầu một, bầy đặt không ít khí cụ dùng để cất rượu, rất chỉnh tề, đặt ở bên cạnh một cái bàn gỗ, một lão giả tóc trắng lông mi trắng chừng năm mươi tuổi đang cầm lấy một cái muôi múc nước, tựa hồ đang pha chế rượu.

Phong Liệt đánh giá lão giả một chút, người này đang mặc một bộ trường sam bằng vải thô bình thường, tóc trắng ở phía sau ót cột lại thành búi tóc, trên người không chút nguyên lực ba động nào, nhưng thân thể cường tráng, sắc mặt hiền lành, tư thái yên ổn không nhanh không chậm kia, cực kỳ giống một lão giả hoà nhã bảo dưỡng tuổi thọ, làm cho người ta dễ dàng sinh ra hảo cảm.

-Lê Bá, đã làm phiền rồi.

Phong Liệt chắp tay, hành lễ nói.

Lê Bá buông khí cụ trong tay xuống, xoay người lại nhìn Phong Liệt một chút, mỉm cười nói:

-Không phiền, không phiền, nơi này của lão phu vắng vẻ, hiếm khi có khách nhân đến đây, lão phu cao hứng còn không kịp a. Người trẻ tuổi, ngươi tới đúng lúc lắm, ta đây vừa lúc có một lò rượu mới ra, ngươi nếm thử trước đi.

Lão giả vừa nói, dùng muôi múc nước từ trong vạc lớn lấy ra một muôi rượu rót vào trong một cái chén trúc, bưng đến trước mặt Phong Liệt.

Thịnh tình không thể chối từ, Phong Liệt vội vàng nói cám ơn, sau khi nhận lấy liền nếm thử một ngụm, chỉ cảm thấy nước rượu sềnh sệch, vừa tiến vào miệng thì lạnh như băng, mùi rượu tinh khiết và thơm, mười phần mãnh liệt, cùng với Long Sát Tửu của ngoại giới quả nhiên không hề giống nhau, thật sự là mỹ tửu khó gặp.

-Tê ——, quả thật là rượu ngon!

Phong Liệt ánh mắt sáng lên, hít một hơi thật sâu, tự đáy lòng cảm thán nói.

-Ha hả, có thể vào miệng là tốt rồi, chỉ cần thích, muốn uống bao nhiêu đều được, nơi này của ta không thiếu chính là rượu.

Lê Bá sắc mặt mừng rỡ, tựa hồ đối với biểu hiện của Phong Liệt tương đối hài lòng, ánh mắt cũng híp lại thành một đường.

-Ta cũng muốn nếm thử!

Hổ Đầu rốt cục không nhịn được, nhanh chóng đoạt lấy muôi múc rượu trong tay Lê Bá, chạy đến bên cạnh vạc rượu, cũng không cần chén rượu, trực tiếp đổ vào trong miệng, sau khi uống liền mấy ngụm lớn mới cảm thấy thỏa mãn.

-Ngươi con thỏ nhỏ chết kia, rượu ngon bực này cho ngươi uống quả thực chính là lãng phí!

Lê Bá thấy Hổ Đầu uống trâu như vậy, không nhịn được cười mắng.

Kế tiếp, Phong Liệt một bên thưởng thức rượu ngon, một bên tán gẫu cùng Lê Bá.

Nói đến thân thế của mình, Phong Liệt chỉ nói mình là con của một thương nhân ở - Thiên Long Thần Triều, ở trong núi lớn mất phương hướng, sau khi Cương Thi Phong Bạo qua đi liền muốn xuyên qua Ma Quỷ Bình Nguyên trở về Tứ Phương Thành.

Lão giả cũng cực kỳ cởi mở, hay nói, biết rất nhiều, cho Phong Liệt biết rất nhiều chuyện có liên quan cần phải chú ý khi đi lại ở Ma Quỷ Bình Nguyên, làm Phong Liệt có được ích lợi không nhỏ, Hổ Đầu ở bên cạnh làm động tác chọc cười, chọc cho Lê Bá cười mắng không ngừng, không khí cũng náo nhiệt.

Phong Liệt cảm thụ được không khí chung quanh, trong lòng âm thầm thổn thức không dứt, kể từ sau khi rời khỏi Phong gia, hắn luôn luôn sống trong không khí khẩn trương, hoặc là phải đối phó với nguy cơ ùn ùn chung quanh, hoặc là tập trung tinh thần khẩn trương tu luyện, giết người cướp của là chuyện thường như cơm bữa, cơ hồ hơi bất cẩn thì tính mạng sẽ gặp nguy hiểm, lại hiếm khi có được sự nhàn tản như vậy.

Thân là người trong giang hồ, đánh đánh giết giết tập mãi cũng thành thói quen, loại bình thản này lại ngược lại bù đắp đầy đủ trân quý.

Trong lúc vô tình, Phong Liệt đột nhiên cảm thấy mình đầu óc thư thái hơn vài phần, giống như vừa rời khỏi mấy tầng mây mù vậy.

-Di? Quả thật là nhân sinh nơi nào cũng tu được.

Phong Liệt trong lòng nhẹ nhàng vui mừng, hắn rõ ràng phát hiện tu vi tâm cảnh của mình vừa đề cao thêm một bậc.

Phải biết rằng, tu vi của tâm cảnh là khó đề cao nhất, rất nhiều người là vì để luyện tâm thường xuyên cố ý đi vào hồng trần để trải nghiệm, làm rất nhiều công việc không liên quan tới tu luyện nhằm để đột phá, Phong Liệt kiếp trước là vì rèn luyện tâm tình đã từng ở trong một tổ chức sát thủ ngây ngốc một thời gian ngắn, lần đột phá hôm nay có thể nói là vui mừng ngoài ý muốn.

Dần dần, mặt trời lặn về phía tây, ánh chiều tà chiếu rọi xuống tiểu sơn thôn vô cùng tĩnh lặng, khiến cho Phong Liệt sinh ra một cảm giác xuất trần.

Ban đêm, Tiểu Thất cùng Đại Ngưu săn thú trở về, thu hoạch có chút phong phú, mang ra mấy con gà rừng, vài đầu thỏ mập, mọi người vui vẻ làm sạch sẽ, lại để cho Lê Bá nấu nướng một chút thức ăn sạch sẽ, ở cái bàn phía ngoài tiểu lâu ăn uống thả cửa.

Mấy người tửu lượng cũng có chút không tầm thường, Lê Bá còn kinh người hơn nữa, dứt khoát không cần chén rượu, mỗi một người ôm một bầu rượu điên cuồng vừa rót vừa uống.

Lúc ánh trăng lên cao tới ba sào, bên cạnh bàn đã đã có tới ba vò rượu không, trên bàn cũng là chén bát hỗn độn.

Tiểu Thất, Đại Ngưu say đầu tiền, nằm úp sấp dưới đáy bàn, Hổ Đầu đành phải xiêu xiêu vẹo vẹo khiêng hai người trở về nhà.

Mà Lê Bá cũng có chút say sưa, ba người rời đi để cho lão đầu nhất thông hỏa đại, cuối cùng chết sống lôi kéo Phong Liệt không để cho hắn rời tiệc, uống đến khi trăng sáng xuống núi mới có thể đứng dậy, khiến cho Phong Liệt dở khóc dở cười.

Trong đêm khuya, Phong Liệt sẽ ngủ ở tiểu lâu của Lê Bá trong, ngủ cùng giường với Lê Bá.

Phong Liệt thân là Long Vũ Giả, tửu lượng tự nhiên không kém, nhưng rượu của Lê Bá có kình đạo vô cùng lớn, hơn nữa thực sự uống không ít, Phong Liệt vừa mới nằm lên giường hẹp, liền mơ mơ màng màng ngủ mất.

Một đêm này, hắn mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ, một giấc mộng hết sức tuyệt đẹp, hắn mơ thấy ngày đại hôn của chính mình, thế nhưng một hơi cưới hơn mười vị tân nương.

Trong đó có Lý U Nguyệt, có Sở Tiểu Điệp, có Tiểu Yên, Tiểu Lục, còn lại những người kia nhìn cũng không rõ lắm, chỉ biết là mỗi một người nương tử đều xinh đẹp như hoa, là nhân gian mỹ kiều, thực sự làm hắn vui mừng một trận.

Chỉ bất quá, lúc Phong Liệt ở trong vòng vây của một đám tân nương tiến vào động phòng, chuẩn bị ôm một đống lớn bạch hoa hoa mỹ nữ chui vào chăn lớn cùng ngủ, đi lên đỉnh vu sơn, đột nhiên lại bị một trận động tĩnh rất nhỏ khiến hắn tỉnh lại.

Phong Liệt cũng không mở mắt, lỗ tai dựng lên, chỉ chốc lát sau, hắn mơ hồ nghe được ở bên ngoài tiểu lâu truyền tới thanh âm Lê Bá cùng người khác nói chuyện với nhau.
……..

Cách tiểu lâu trăm trượng, bên dòng suối nhỏ, Lê Bá lạnh nhạt nhìn dãy núi trong bóng tối ở phía xa kia, lông mi trắng hơi nhíu, trong mắt mơ hồ lộ ra một tia lãnh ý.

Ở phía sau hắn, một gã trung niên nhân tóc trắng mặc y phục màu đen đang đứng cúi đầu, vô cùng kính cẩn.

Tên trung niên nhân này khí thế trên người mờ mờ ảo ảo, rõ ràng là một gã Băng Long Vũ Giả tu vi bất phàm.

-Tại sao Ly nha đầu chưa có tới?

Lê Bá không xoay người lại, trầm giọng nói.

-Cái này …

Trung niên nhân sắc mặt căng thẳng, chần chờ một chút, nói:

-Lê lão, Ly Thánh Nữ nàng đang bế quan.

-Hừ! Ta muốn nghe lời nói thật.

Lê Bá khẽ hừ một tiếng, con ngươi trong trẻo thoáng chốc chăm chú nhìn vào mặt trung niên nhân.

Lúc này Lê Bá đã không còn là lão nhân hòa ái mà Phong Liệt nhận biết, mà là một đầu mãnh thú sắp tức giận.

Trung niên nhân kia thân hình run lên, mồ hôi lạnh trên trán chảy như mưa.

Lão giả trước mắt mặc dù không có chút nguyên lực ba động nào, trong mắt người bình thường vẻn vẹn là một lão nhân bình thường, nhưng hắn biết được một chút lai lịch của lão giả này, cho nên trong tận đáy lòng đều là sự sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment