Ma Long Phiên Thiên

Chương 321

Nửa canh giờ đã qua, Phong Liệt đột nhiên mở hai mắt ra, chân mày hơi nhíu lại.

Cũng không biết xảy ra chuyện gì, hắn trong lúc này không cách nào tĩnh tâm tu luyện được, điều này làm cho hắn kinh ngạc không thể hiểu.

-Ừm? Là bởi vì Tiểu ma nữ? Hay là Mộc Thiên Tình? Mặc dù lão tử thật nhiều ngày không có đụng nữ nhân, nhưng cũng không đến nỗi như vậy a? Tại sao tâm thần luôn không yên, chẳng lẽ sắp tới sẽ gặp phải nguy hiểm gì?

Đột nhiên, Phong Liệt cảm thấy sau gáy khẽ dâng lên một tia lạnh lẽo, phảng phất như mình bị thứ gì ở ngoài ngàn dặm theo dõi.

-Ừm? Chẳng lẽ là … là Âm Lão Thú?

Phong Liệt suy nghĩ một chút, trong lòng khẽ nổi lên một ý niệm, nhất thời nghĩ tới đầu quái vật kia.

Hắn có thể rõ ràng cảm giác được, cỗ ánh mắt tập trung vào mình kia tựa hồ cách bên này rất xa, nếu thật là tên kia thì tu vi của nó tăng trưởng thật là nhanh a!

Phong Liệt suy nghĩ một chút, liền truyền âm nói với phía sau:

-Chúng ta xuống mặt đất, có phiền toái tới rồi!

Sau đó, hắn vỗ vỗ vào lưng Kim Câu, đột nhiên chìm vào trong tầng mây, hướng về phía một mảnh đất bằng phẳng không che đậy chút nào.

Sau khi rơi xuống mặt đất, Phong Liệt giương mắt nhìn về phía hư không xa xôi kia một chút, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, hắn biết, tên kia nếu muốn tới chỉ sợ phải cần một khoảng thời gian nữa.

Thân hình của Hỏa Mãng Vương cùng Bán Giang Hồng đột nhiên rơi xuống phía sau hắn, Hỏa Mãng Vương kinh ngạc chắp tay nói:

-Công tử! Là địch nhân phương nào?

-Không phải là người! Là một đầu quái thú, Âm Lão Thú biết không?

Phong Liệt xoay người nhìn hai người một chút, lạnh nhạt nói.

-Âm Lão Thú?

Hỏa Mãng Vương cùng Bán Giang Hồng liếc nhau một cái, cũng không khỏi một trận kinh ngạc, lắc đầu tỏ vẻ không biết.

-Đó là một đầu quái thú rất cường đại, nó đã tập trung chú ý lên người ta, không lâu sau sẽ đến, đến lúc đó chắc chắn là một phen ác chiến.

Phong Liệt lạnh nhạt nói.

Hỏa Mãng Vương cùng Bán Giang Hồng sắc mặt bất động, nhưng trong lòng đối với lời nói của Phong Liệt bán tín bán nghi, tinh thần lực của hai người bọn họ có thể quét ngang phạm vi hơn mười dặm, nhưng cũng không có cảm thấy chút nguy hiểm nào, vị chủ tử này làm người khác có chút ngạc nhiên đi?

Phong Liệt cũng không nói thêm lời, chẳng qua là nhíu lông mày suy tư chuyện tình có liên quan tới Âm Lão Thú.

Hắn từ trong miệng Lê Bá biết được, cái gọi là Âm Lão Thú thật ra thì chính là phân thân của một đầu Viễn Cổ U Long.

Viễn Cổ U Long chính là một chủng tộc do U Minh Xà cùng Minh Long giao hợp mà hình thành, chúng nó có thiên phú kinh người, thần thông cường hãn, thân thể thực lực cơ hồ cùng Long Tộc không phân cao thấp, chẳng qua là số lượng lại vô cùng ít, không cách nào có thể so với Long Tộc.

Khi thời đại Viễn Cổ Chân Long kết thúc, phần lớn U Long đều theo đó mà tiêu vong, nhưng có một đầu U Long lại không bị ảnh hưởng đến, còn sống, chỉ là trực tiếp bị phong ấn ở sâu trong lòng đất không cách nào trốn thoát.

Đầu U Long này là vì nuốt thiên địa nguyên khí ở ngoại giới để khôi phục tu vi của bản thể, liền phân hoá ra hàng ngàn hàng vạn phân thân, phóng thích lên trên mặt đất, để chúng nó tùy ý cướp đoạt nguyên khí để đề cao năng lực của bản thân.

Khi tu vi của những phân thân này đề cao tới trình độ nhất định, cũng sẽ bị gọi về sâu trong lòng đất, bị bản thể Thôn Phệ, dùng chúng nó để khôi phục tu vi.

Là vì những phân thân này sẽ không phản bội bản thể, nên U Long đem toàn bộ những phân thân này đều xóa đi linh trí, chỉ còn lại bản năng cướp đoạt.

Mà Phong Liệt trêu chọc phải chính là một đầu Âm Lão Thú chỉ dựa vào bản năng để làm việc như vậy, nó sở dĩ theo dõi Phong Liệt, là bởi vì xúc tu của nó còn đang trên người Phong Liệt, bản năng của nó muốn thu hồi xúc tu lại, không hơn.

Kế tiếp, Phong Liệt đang muốn đem năng lực của Âm Lão Thú báo cho hai người Hỏa Mãng Vương cùng Bán Giang Hồng, để cho hai người có sự chuẩn bị.

Nhưng đúng lúc ấy thì, đột nhiên có ba đạo khí tức mạnh mẽ dừng trên đỉnh đầu Phong Liệt.

Sắc mặt Phong Liệt sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy là ba tên Long Vũ Giả Hóa Đan Cảnh Băng gồm một nam hai nữ, đang dùng sắc mặt âm tình bất định nhìn chằm chằm vào mình.

Ba người này không phải là ai khác, chính là Lăng Bất Không, Lý Thu Thủy cùng Vạn Ngọc Liên, bởi vì Kim Câu phi hành ở trên không trung không có mục đích, nên làm cho ba người thực sự đi không ít đường quanh co, cho tới giờ khắc này mới đuổi theo kịp.

-Tiểu tử! Ngươi là Phong Liệt?

Lăng Bất Không quát lạnh một tiếng nói.

-Không sai! Ngươi là ai?

Phong Liệt khẽ cau mày nói.

-Tốt! Ha ha! Cuối cùng đuổi theo!

Lăng Bất Không đắc ý cười to hai tiếng, ngược lại nhìn về Hỏa Mãng Vương cùng Bán Giang Hồng cách Phong Liệt không xa, khẽ cau mày, hắn tự nhiên có thể nhìn ra tu vi của hai người này cũng không thấp.

Lăng Bất Không không hề để ý tới Phong Liệt nữa, ngược lại thấp giọng nói với hai người bên cạnh:

-Lý hộ pháp, Vạn hộ pháp, không nghĩ tới thậm chí hai vị kia còn tới sớm hơn một bước so với chúng ta! Xem ra có chút phiền phức a!

Lý Thu Thủy liếc mắt đánh giá Phong Liệt một cái, thấp giọng cười lạnh nói:

-Lăng hộ pháp, ba người chúng ta thì có cái gì phải lo lắng? Hơn nữa, chúng ta chẳng qua là đoạt bảo, cũng không phải là đặc biệt nhằm vào hai người kia! Chỉ cần hai người các ngươi có thể kiềm chế hai người kia nhất thời nửa khắc, bổn tọa nhất định dễ dàng bắt giết tiểu tạp chủng kia! Sau đó chúng ta cũng không dây dưa, sau khi bảo giáp tới tay liền trực tiếp rút đi, nhất định mọi sự thuận lợi!

Lăng Bất Không cau mày trầm ngâm một chút, hắn mơ hồ cảm giác hai gã cao thủ Hóa Đan Cảnh ở phía dưới có chút quen mắt, lại nhất thời không nhớ ra được là người nào.

Bất quá, chí bảo trước mặt, lui bước là không thể nào, liền cùng Vạn Ngọc Liên liếc nhau một cái, chậm rãi gật đầu, lạnh nhạt nói:

-Được rồi! Để Bổn tọa đối phó tên Hỏa Long Vũ Giả kia, Vạn hộ pháp thì chịu trách nhiệm ngăn trở tên Dực Long Vũ Giả kia đi! Lý hộ pháp thu thập tên Phong Liệt kia, nhớ kỹ không thể lưu người sống, nếu không phía Ma Long Giáo bên kia sẽ có phiền toái, động thủ!

Lăng Bất Không vừa dứt lời, trong nháy mắt, thân hình đột nhiên rơi xuống, trong tay một khỏa lưu tinh màu bạc rời tay bay ra ngoài, hung hăng vọt tới phía Hỏa Mãng Vương.

Mà Vạn Ngọc Liên kia cũng rất nghiêm túc, trong tay đột nhiên xuất ra một đôi Nga Mi Thứ sắc bén, quơ lên xông về phía Bán Giang Hồng.

Trên mặt đất, ba người Phong Liệt cũng lẳng lặng nhìn ba người kia nói nhỏ, trong lòng tất cả cũng hiểu được bọn người kia tới đây tất nhiên là không có ý tốt.

Lúc này thấy ba người đánh tới, Hỏa Mãng Vương cùng Bán Giang Hồng cũng khẽ cau mày, đều nhìn về phía Phong Liệt xem sắc mặt của hắn.

-Các ngươi không cần phải để ý đến ta, chỉ để ý đối phó với hai người còn lại là được, sau khi giải quyết đối thủ lại tới giúp ta!

Phong Liệt lạnh nhạt phân phó nói.

-Vâng! Công tử!

Hỏa Mãng Vương cùng Bán Giang Hồng cũng biết vị chủ tử của mình không phải là dễ đối phó, nếu không mình cũng không đến mức thua trong tay hắn, giờ phút này thật sự cũng không có cái gì không yên lòng, thân hình liền chớp động, mỗi người đều nghênh đón địch nhân của mình.

Phong Liệt lại nhìn về phía người trung niên mỹ phụ còn dư lại trên bầu trời, con ngươi khẽ nheo lại.

Người trung niên mỹ phụ này ước chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, hình dáng lớn lên có chút đẹp, dáng người được chăm sóc cũng không tệ, nhưng mặt mũi lại cực kỳ không tốt, đôi mắt đẹp chớp động lại tản ra vẻ âm độc xảo trá.

Nữ nhân này không thể nghi ngờ chính là Lý Thu Thủy, lúc này nàng thấy Lăng Bất Không cùng Vạn Ngọc Liên đều tấn công về phía hai người Hỏa Mãng Vương cùng Bán Giang Hồng, trên mặt mơ hồ lộ ra một tia cười lạnh.

-Ngu ngốc! Chí bảo khôi giáp kia nhất định là của Lý Thu Thủy ta! Hai người Hỏa Mãng Vương cùng Bán Giang Hồng cũng không phải là dễ trêu vào, hai người cẩu nam nữ các ngươi từ từ hưởng thụ đi! Hừ!

Sau một khắc, thân thể mềm mại của nàng chợt lóe lên, rất nhanh liền đi tới phía trước Phong Liệt, chẳng qua là, nàng nhìn vào trong mắt Phong Liệt tựa hồ không hề có sự sợ hãi, khiến cho trong nội tâm nàng hơi có chút kinh ngạc.

Kế tiếp, nàng cười nhẹ, ra vẻ đạo mạo nói:

-Phong Liệt! Nghe nói ngươi đã cứu hai vị đệ tử của Băng Long Giáo chúng ta, bổn tọa ở chỗ này nói lời cảm tạ ngươi a! Bất quá, thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, sự tình về Luyện Hồn Ma Khải kia vô cùng trọng đại, cũng không phải do ngươi một đệ tử Cương Khí Cảnh nho nhỏ có thể nắm giữ nó! Nếu không phải chúng ta đến, sợ rằng ngươi đã bị Hỏa Mãng Vương cùng Bán Giang Hồng giết chết! Cho nên, bổn tọa hy vọng ngươi có thể đem Luyện Hồn Ma Khải giao ra đây, để bổn tọa thay ngươi gìn giữ, cũng có thể thuận tiện bảo vệ để ngươi không chết! Ngươi thấy thế nào?

Nghe nữ nhân này nói chuyện một hồi, Phong Liệt không khỏi lắc đầu bật cười, nữ nhân này thật đúng là khiến cho hắn ngạc nhiên, giết người cướp của cũng nói một cách đường hoàng như vậy, có mệt hay không a!

Hắn khinh thường cười lạnh nói:

-Ý không tốt! Ta cảm giác đề nghị này của ngươi thật sự không tốt lắm a!

Đang nói chuyện thì đồng thời chỉ nghe "Oanh" một tiếng, thân hình của hắn trong nháy mắt ẩn vào trong một mảnh sương mù màu đen, đồng thời biến ra Hắc Ám Chi Thân, cũng đem Luyện Hồn Ma Khải tế xuất ra ngoài, trong nhất thời quỷ ảnh trong hắc vụ quanh người tầng tầng lớp lớp.

Mà khi hắn làm xong hết thảy trong nháy mắt, phương viên ba trượng quanh người hắn cùng với trên người, cũng giống như một mảnh mưa phùn dày đặc rơi xuống, bên tai phát ra tiếng "Leng keng" không ngừng.

-Hừ! Mụ đàn bà này đủ gian trá! Ngay cả đối với tiểu bối cũng thích chơi đánh lén! Nếu không phải lão tử bản lãnh cao siêu đã dự tính trước, thì lần này thật sự là gặp nạn a!

Phong Liệt trong lòng âm thầm lấy làm kinh hãi, nếu không phải mình cuối cùng cảm thấy một tia không đúng, thiếu chút nữa đã bị đánh thành cái sàng.

Nếu là nhìn sẽ kỹ liền phát hiện, quanh người hắn hoàn toàn bị một mảnh băng nhận dày đặc vô cùng nhỏ bao phủ, bởi vì ... chút ít băng nhận này có tốc độ cực nhanh, lại cơ hồ trong suốt, phi trên không trung làm người ta rất khó coi rõ ràng, rất là có lợi trên phương diện đánh lén.

Giờ phút này, từng đạo băng nhận đánh lên trên người Phong Liệt liên tiếp phát ra tiếng vang thanh thúy, nhưng cũng bị Luyện Hồn Ma Khải dễ dàng ngăn trở ở bên ngoài, khó có thể tiến tới gần người.

-Hừ! Tiểu súc sinh, coi như có chút nhãn lực! Thức thời thì mau chóng giao Luyện Hồn Ma Khải ra, đừng làm phiền bổn tọa động thủ! Nếu không, ngươi hẳn phải chết!

Thấy đánh lén không có hiệu quả, trong mắt Lý Thu Thủy khe khẽ hiện lên vẻ thất vọng, không nghĩ tới chính mình lãng phí nước miếng một hồi lâu, thế nhưng lại đánh lén thất bại, nhất thời thẹn quá thành giận.

Ánh mắt Phong Liệt trở nên đỏ ngầu, cười lạnh liên tục, sau khi đợi băng nhận ở trên không trung hoàn toàn biến mất, hắn không chút lựa chọn tế xuất Trấn Long Thiên Bi ra, để cho người đàn bà thúi kia ăn một chút thiệt thòi a.

Hắn tự nghĩ lấy thực lực hôm nay của chính mình toàn lực tế ra Trấn Long Thiên Bi thì cho dù địch nhân là cao thủ Hóa Đan Cảnh, nếu không thi triển đại thần thông chống đỡ tất nhiên cũng sẽ bị thương nặng, thậm chí bị đánh thành thịt vụn cũng không phải không có khả năng.

Nhưng đúng lúc ấy thì, đột nhiên, phía chân trời đằng xa kia xuất hiện một điểm nhỏ màu đen, đang cấp tốc chạy tới bên này.

Bởi vì góc độ quan hệ, Phong Liệt vừa vặn nhìn thấy điểm đen nhỏ này, hơn nữa, hắn rõ ràng cảm nhận được, điểm đen nhỏ này tuyệt đối chính là đầu Âm Lão Thú kia!

Hắn không nghĩ tới tên này thế nhưng lại tới nhanh như vậy, điều này không khỏi làm rối loạn kế hoạch của hắn, làm hắn hao tổn tâm trí.

-Di?

Đột nhiên, Phong Liệt tỉ mỉ phát hiện, đầu Âm Lão Thú kia dĩ nhiên là trực tiếp vọt tới chính mình, mặc dù cách hắn một khoảng cách rất xa xa, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất rõ ràng.

Sau một chút do dự, Phong Liệt lặng lẽ điều chỉnh vị trí ở trong hắc vụ một chút, đem Lý Thu Thủy ở giữa không trung vừa vặn rơi vào giữa mình cùng Âm Lão Thú.

-Phong Liệt! Ngươi đây là đang khiêu chiến tính nhẫn nại của bổn tọa! Trong thời gian ba hơi thở nếu ngươi còn không ra thì bổn tọa chắc chắn sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.

Lý Thu Thủy nghiến răng nghiến lợi quát lạnh, nàng cũng là không biết ý nghĩ của Phong Liệt, hai tay đang liên tục huy vũ, hình thành từng mảnh băng nhận như mưa rơi đánh vào bên trong hắc vụ ở phía dưới, muốn đem Phong Liệt bức ra ngoài.

-Ngao rống.

Một tiếng rống to từ trên không trung truyền đến, vang tận mây xanh.

Lông mày của Lý Thu Thủy không khỏi nhíu lại, hai tay của nàng dừng lại, đột nhiên quay đầu lại nhìn lại, trong nhất thời sắc mặt cả kinh, chỉ thấy một đầu quái vật thế nhưng lấy tốc độ không gì sánh kịp đánh thẳng tới chính mình, nhanh đến không cách nào tưởng tượng, trong chớp mắt đã đi tới phụ cận của bản thân.

Dưới sự kinh hãi, hai tay của nàng vội vàng kết ấn, hung hăng đẩy về phía quái vật kia.

- Tuyết Ảnh Băng Sát — Băng Sơn Vạn Lý Thuẫn.

-Hô!

Theo một tiếng quát to của Lý Thu Thủy, một tòa núi lớn màu trắng cao vài chục trượng hình thành nên một tấm chắn hiện ra trước người, chiêu này giống như trước cũng là một thức chiến kỹ trong Thiên Cấp Chiến Kỹ - Tuyết Ảnh Băng Sát Quyết, lực phòng ngự cực kỳ cường đại.

Mà trong nháy mắt khi tòa băng sơn này mới xuất hiện, chỉ nghe một tiếng"Oanh" thật lớn vang lên, phía trên băng sơn đột nhiên bị thủng một cái đại động màu đen.

Sau đó, Lý Thu Thủy không nhịn được phát ra một thanh âm đau đớn, cảm giác giống như mình bị một ngọn núi lớn đụng phải, thân hình từ ngọn núi lớn kia không tự chủ được rơi vào trong hắc vụ ở dưới mặt đất.

Mà đúng lúc này, trong hắc vụ đột nhiên nứt ra một lổ hổng lớn, phảng phất giống như miệng rộng của cự thú, đem Lý Thu Thủy kể cả là ngọn núi lớn kia cùng nhau nuốt vào, sau đó lại khép miệng lại.

Sau đó, hắc vụ thu liễm, hiện ra thân hình của Phong Liệt, mà Lý Thu Thủy cùng với Âm Lão Thú cũng không trông thấy đâu nữa.

-Hắc hắc, đàn bà thúi, ở trong Long Ngục cùng đầu súc sinh kia hảo hảo vui đùa một chút đi!
Như thế liền dễ dàng giải quyết hai cái đại địch là Lý Thu Thủy cùng Âm Lão Thú, Phong Liệt trong lòng hô to may mắn đồng thời cũng không khỏi đắc ý một trận.

Bình Luận (0)
Comment