Ma Long Phiên Thiên

Chương 343

Sắc mặt Phong Liệt hơi ngẩn ngơ, theo lý thuyết thì Lâm Tử Thông và Hoàng Tử Nguyệt đều từng lĩnh giáo Đại thần thông của tiểu ma nữ, cũng không đến mức sợ vậy chứ?

Tiếp đó, rất nhanh hắn đã hiểu được nguyên do của việc này.

Ngay khi Đại thần thông của tiểu ma nữ phóng ra, trong đại điện đột nhiên vang lên một tiếng sấm đinh tai nhức óc.

Oanh! Rắc!

Ngay sau đó, ngàn vạn đạo tia chớp màu đen ẩn chứa khí tức hủy diệt bỗng đột nhiên xuất hiện, sau đó hung hăng ập tới mấy người trong đại điện như một cơn mưa.

- Không ổn!

Phong Liệt kinh hô một tiếng, lập tức kéo tiểu ma nữ vào trong không gian Long ngục, mà chính hắn cũng nhanh chóng trốn vào.

Ngay sau đó, chỉ thấy hàng ngàn hàng vạn đạo lôi điện không ngừng lóe lên trên không trung, chớp mắt đã đánh vụn huyền băng mà tiểu ma nữ tạo nên. Mà ngay cả Huyền Hạo tháp của Lâm Tử Thông cũng bị đánh đến mức nghiêng ngửa, uy thế cực kỳ kinh người.

- A? Đám lôi điện này là sao a? Thật là đáng sợ!

Trong Long ngục, tiểu ma nữ vuốt vuốt bộ ngực nặng trịch của mình, sợ hãi nói.

- Hẳn là cấm chế trong đại điện tạo nên, xem ra không thể động thủ trong đây được.

Phong Liệt nghĩ ngợi một chút, sau đó nói.

- À, ra là như vậy!

Tiểu ma nữ giật mình, nhưng lập tức lại cười giảo hoạt, không biết lại nghĩ đến mưu ma chước quỷ gì.

Thật lâu sau, lôi điện mới dần tán đi, đại điện khôi phục lại sự yên tĩnh.

Nhưng giờ phút này, Huyền Hạo tháp của Lâm Tử Thông đã hoàn toàn thay đổi. Chiếc bảo tháp vốn màu vàng hiện giờ đã cháy đen thui, quang mang ảm đạm, tuy chưa bị thương đến bản nguyên, nhưng nếu muốn khôi phục đến hoàn hảo thì sợ rằng phải tiêu phí rất nhiều nhận lực và vật lực.

Lâm Tử Thông hiện thân ra, nhìn thảm trạng của bảo tháp trong tay mà khóc không ra nước mắt. Hắn tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hiện giờ còn hận tiểu ma nữ hơn cả Phong Liệt.

- Tiểu tiện nhân chết tiệt! Cút ra đây nhận lấy cái chết cho ta!

Lâm Tử Thông không nhịn được mà ngửa mặt lên trời giận dữ hét.

- Lạc lạc lạc! Ai nhận lấy cái chết còn không nhất định!

Tiểu ma nữ đột nhiên hiện thân, cười đắc ý nhìn Lâm Tử Thông.

- Tiểu tiện nhân! Ngươi vẫn còn dám ra thật! Huyền Hạo tháp, thu cho ta!

Vẻ mặt Lâm Tử Thông cực kỳ hung ác, lập tức tế bảo tháp ra muốn thu tiểu ma nữ vào đó, tạm thời để ở bên trong tra tấn dần dần. Thậm chí trong đầu hắn còn đang nghĩ xem nên tiền dâm hậu sát hay tiền sát hậu gian.

- Lạc lạc! Ngu ngốc, để bản tiểu thư xem cái tháp nát của ngươi có bao nhiêu lợi hại!

Tiểu ma nữ lại không cho hắn cơ hội động thủ. Vừa dứt lời, nàng đã tiếp tục thi triển một đòn Băng Phong Thiên Lý.

Lúc này đây, uy lực phải gấp ba lần lúc trước. Hơn nữa, lúc này nàng không đánh về phía Lâm Tử Thông và Hoàng Tử Nguyệt, mà là chăm sóc đặc biệt bốn bức tường của đại điện.

Oanh! Oanh!

Một tiếng sấm rền đinh tai nhức óc vang lên trong đại điện, làm cho mấy người đau đầu như muốn nứt, đứng vững cũng khó.

Nhìn những đạo lôi điện màu đen to như đùi người, tiểu ma nữ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nhịn không được mà kinh hô:

- Phong Liệt, mau cứu mạng a! Bản tiểu thư sắp toi đến nơi rồi!

Phong Liệt không khỏi lắc đầu bật cười, tiểu ma nữ đúng là đang đùa với lửa. Nhưng hắn cũng không dám do dự, chớp mắt đã kéo tiểu ma nữ vào trong không gian Long ngục.

Mà ở bên ngoài, Lâm Tử Thông và Hoàng Tử Nguyệt lại ăn đủ một lần nữa.

Bọn họ cũng không có không gian Long ngục để trốn, chỉ có một không gian giả thuyết là Huyền Hạo tháp. Nhưng Huyền Hạo tháp lại không thể biến mất hoàn toàn, chỉ có thể ở trong đại điện không ngừng hứng chịu sét đánh.

Theo một tiếng sấm rền kinh thiên động địa, Huyền Hạo tháp bị những đạo lôi điện thô to đánh cho lăn lộn trên mặt đất, dần xuất hiện những vết rạn nhỏ.

- Tiểu tiện nhân chết tiệt! Ngày sau rơi vào tay bản công tử, nhất định sẽ khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết chẳng xong!

Hai mắt Lâm Tử Thông như muốn phun ra lửa, hắn một bên vận chuyển Nguyên lực khổ khổ chèo chống Huyền Hạo tháp, một bên hung hăng mắng.

Nhìn lôi điện phô thiên cái địa bên ngoài, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Hoàng Tử Nguyệt lộ ra vài phần ngưng trọng, nàng trầm ngâm một chút, nói:

- Biểu ca, chỉ sợ những lôi điện này sẽ không dừng lại trong thời gian ngắn, chúng ta đừng để ý đến hai người bọn chúng nữa, lui vào trước cái đã.

Vẻ mặt Lâm Tử Thông giận dữ, hắn cắn răng nói:

- Chẳng lẽ lại buông tha cho đôi cẩu nam nữ kia như vậy sao?

Trong mỹ mâu của Hoàng Tử Nguyệt mơ hồ lộ ra chút khinh thường, nhưng ngoài miệng vẫn ôn nhu khuyên nhủ:

- Biểu ca, đầu tiên cứ nên tầm bảo đã! Bằng thế lực của chúng ta, sau này muốn xử lý hai người họ không phải dễ như trở bàn tay sao?

Nghe Hoàng Tử Nguyệt nói vậy, ánh mắt Lâm Tử Thông hơi lóe lên vài cái, trong lòng cũng thông suốt.

- Phải, Tử Nguyệt nói rất đúng, là vi huynh nhất thời nóng giận hồ đồ! Được rồi, trước hết cứ cho chúng sống lâu thêm chút đã!

Nói xong, Lâm Tử Thông liền vội vàng thúc giục Huyền Hạo tháp, gian nan phá tan lôi điện đầy trời, dần dần tiến vào trong cánh cửa thật lớn phía sau đại điện, biến mất không thấy.

Mà trong đại điện, ngàn vạn đạo lôi điện hủy diệt kia giằng co cả nửa canh giờ mới dần dần biến mất.

- Phù... Rốt cuôc cũng yên tĩn lai rồi, tiếc la không đánh chết được tên kia.

Tiểu ma nữ thở một hơi dài, kéo tay Phong Liệt hưng phấn nói:

- Phong Liệt, chúng ta cũng mau đi tầm bảo a, đừng để cho bọn họ cướp sạch.

- Ừm, chúng ta đi!

Phong Liệt gật gật đầu, nhưng lập tức hắn lại cau mày nói:

- Tiểu ma nữ, nhớ lần sau đừng lỗ mãng như vậy, dù sao nơi này cũng là chỗ ở của Long Hoàng, vạn nhất gặp phải cấm chế lợi hại, chỉ sợ...

- Biết rồi, thật nhiều chuyện!

Tiểu ma nữ không kiên nhẫn bĩu bĩu môi, nhưng ngay sau đó trên khuôn mặt nàng lại hiện lên vẻ hồ nghi, quay sang nhìn chằm chằm Phong Liệt.

- Nhìn ta làm gì?

Phong Liệt kinh ngạc hỏi.

- Ngươi... Ngươi đang quan tâm ta?

Tiểu ma nữ cười dài nói.

- Hừ! Ta sợ ngươi ngỏm, lão già nhà ngươi đến tìm ta tính sổ ấy chứ.

Phong Liệt nhếch miệng nói.

- Hừ! Khẩu thị tâm phi! Phong Liệt, có phải ngươi thích người ta rồi phải không? Muốn theo đuổi người ta không? Nếu muốn thì cứ nói thẳng đi, người ta cũng chưa từng nói không cho ngươi cơ hội...

Tiểu ma nữ chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, không ngừng líu ríu bên tai Phong Liệt, trong mắt chớp động vẻ giảo hoạt.

- Dừng, dừng lại! Ta đã có nữ nhân, hơn nữa không chỉ một cái, ngươi thì mau ra chỗ nắng mà ngồi chơi cho mát đi.

Phong Liệt không biết tiểu ma nữ này đang âm mưu thứ quỷ quái gì, âm thầm đề cao cảnh giác.

- Thiết! Nam nhân nào mà không thích tam thê tứ thiếp? Huống hồ... Huống hồ thật ra yêu cầu của người ta cũng không cao, làm một tiểu thiếp cũng được mà.

Tiểu ma nữ khinh thường trừng mắt một cái, sau đó lại làm ra vẻ cực kỳ tình cảm. Lực sát thương lúc này của nàng rất lớn, làm Phong Liệt hô to ăn không tiêu.

- Khụ khụ! Coi như xong! Ngươi cũng đừng quên mình là Giao Long, muốn tìm nam nhân thì cũng nên tìm một người tương tự với mình được không? Ví như tìm một con Độc Giao a? Hỏa Mãng a? Cho dù tìm một con rắn cũng đừng tìm ta...

 


Phong Liệt ho khan hai tiếng, mắt nhìn thẳng phía trước, ngoài miệng hiên ngang lẫm liệt nói. Lại không hề phát hiện vẻ “liếc mắt đưa tình” trong mắt tiểu ma nữ dần dần đã biến thành lửa giận ngút trời.

- Xú Phong Liệt! Ngươi đi chết đi!

Tiểu ma nữ rốt cuộc cũng bạo phát, một cước đạp vào mông người nào đó. Chỉ nghe “phanh” một tiếng, đá cho người nào đó té ngã tại chỗ.

- Ai! Tiểu ma nữ, ngươi...

Phong Liệt đứng dậy từ mặt đất, nhìn thân ảnh dần biến mất của tiểu ma nữ mà không khỏi buồn bực, chẳng lẽ hắn nói sai sao?

Mắt thấy thân ảnh tiểu ma nữ biến mất trong cánh cửa tối như mực kia, Phong Liệt lo lắng nàng gặp phải sơ xuất gì, cho nên cũng vội đi theo.

Nhưng tiếp đó, sau khi tiến vào cánh cửa, tình cảnh bên trong lại làm hắn ngẩn ngơ.

Chỉ thấy trước mặt là một hành lang thật dài, tối như mực, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối. Trên mặt đất có đồ án dạng đóa hoa hoặc sáng hoặc tối, không ngừng biến hóa, vô cùng kỳ ảo.

Điều làm Phong Liệt nhíu mày là chỉ vẻn vẹn có một chút mà đã không thấy tiểu ma nữ đâu.
- Hả? Đây là cái gì?

Phong Liệt nhíu mày nhìn một đám đồ án không ngừng biến ảo trên mặt đất, ánh mắt hơi lóe lên.

Sau một lát, hắn thử lấy một thanh trường kiếm Linh bảo sơ giai ra, ném lên mặt đất.

Ông ——

Một tiếng động nhỏ vang lên, thanh trường kiếm lập tức bị một đóa hoa nở rộ cắn nuốt, ngân mang chợt lóe lên, biến mất không thấy.

- Là Long văn truyền tống trận?

Trong lòng Phong Liệt cực kỳ kinh ngạc, rất nhanh hắn đã nhìn ra việc thanh trường kiếm kia biến mất rất giống với sử dụng truyền tống trận.

Lúc này, trên mặt đất tổng cộng có ba mươi sáu đồ án, hoặc sáng hoặc tối, không ngừng di động biến ảo.

Nếu hắn đoán không nhầm, đây rất có thể là ba mươi sáu chiến truyền tống trận, về phần chúng dẫn đến nơi nào thì không biết được rồi.

Phong Liệt chau mày, trong lòng do dự không thôi, những truyền tống trận này hẳn là con đường tất yếu để đi thông phía trước. Một khi bước vào đó, có thể dẫn tới bảo địa, cũng có thể tiến vào một tuyệt cảnh thập tử vô sinh, thật sự rất khó lựa chọn.

- Thôi thôi, để ông trời quyết định vậy.

Sau một lát, Phong Liệt biến ảo Hắc Ám thân, tế Luyện Hồn ma khải ra, tùy ý chọn một đồ án hoa mẫu đơn, bước chân vào trong đó.

Nhất thời, chỉ nghe “ông” một tiếng, một mảnh ngân mang bao phủ lấy hắn, sau đó chợt lóe lên, thân ảnh của hắn cũng theo đó mà biến mất không thấy.

Sau một trận mê muội, trước mắt Phong Liệt hơi sáng lên, phát hiện mình xuất hiện trong một mảnh tiểu thiên địa tối tăm, giống như núi rừng hoang vu trong đêm tối vậy.

Xung quanh là một gò núi chỗ lồi chô lõm, trên không trung lại lượn lờ từng đạo sương mù sắc thái sặc sỡ, vừa nhìn đã biết là bên trong ẩn chứa kịch độc.

Lúc này Phong Liệt biến ảo Hắc Ám thân, cũng không thể cảm thấy mùi vị trong không khí, cho nên chẳng cần để ý đến chúng.

Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy trên một ngọn núi cao phía xa xa đang phát ra một tia sáng mỏng manh. Hắn nghĩ ngợi một chút, sau đó liền đi về phía ngọn núi kia.

Còn chưa đi được bao xa, đột nhiên hắn cảm thấy phía trước có một tấm bia đá màu nâu cao chừng ba trượng, có lẽ là do lịch sử quá lâu đời nên tấm bia đã bị ăn mòn rất nghiêm trọng, chỉ có thể nhìn ra ba chữ “Tuyệt Độc cốc” viết bằng cổ Long văn.

Trong lòng Phong Liệt không khỏi căng thẳng, tiếp tục đề cao vài phần cảnh giác, không dám tiếp xúc sương mù màu sắc rực rỡ đang lượn lờ xung quanh nữa.

Mỗi khi gặp phải khói độc giữa đường, hắn đều cẩn thận tránh đi, cho nên tốc độ hành tẩu cũng rất chậm.

Bất quá, cho dù hắn đã đủ cẩn thận, tránh được tất cả khói độc. Nhưng sau một lát, hắn vẫn cảm thấy Hắc Ám thân của mình đang dần dần biến mất.

Xích —— xích ——

Theo một tiếng vang nhỏ, Phong Liệt khiếp sợ phát hiện thân thể của mình đang không ngừng tản ra hắc vụ, sau đó dần dần biến mất. Tay của hắn, chân của hắn đều đang biến mất, Luyện Hồn ma khải không hề có một chút tác dụng phòng ngự nào.

- Kịch độc thật là lợi hại! May là lão tử có Bất Tử chi thân!

Phong Liệt không khỏi hít một hơi khí lạnh, đồng thời cũng thầm cảm thấy mình may mắn. Nếu mình không biến ảo thân thể, nói không chừng đã trúng độc bỏ mình rồi.

Mắt thấy tay chân của mình ngày càng mơ hồ, Nguyên lực trong cơ thể hắn hơi vận chuyển một chút. Nhất thời, hắc ám lực vô tận ở xung quanh lập tức vọt tới, rất nhanh đã chữa trị Hắc Ám thân. Chỉ trong chớp mắt, thân thể hắn đã khôi phục nguyên trạng.

Phong Liệt cười đắc ý, nhanh chóng đi về phía trước.

Đột nhiên, cước bộ của hắn bỗng khựng lại, ánh mắt ngưng trọng nhìn một chỗ đất trũng cách đó ngàn trượng.

Chỉ thấy nơi đó thế nhưng đã hình thành một cỗ gió lốc khói độc đủ mọi màu sắc, sương mù màu sắc rực rỡ xung quanh đều chậm rãi hội tụ về bên đó, khiến cho lốc xoáy ngày càng lớn hơn, rồi cuối cùng tiến vào cơ thể một lão giả có mái tóc màu lục.

Phong Liệt ngưng mắt nhìn kỹ, chỉ thấy làn da lão giả kia cũng phiếm màu lục, khoanh chân ngồi dưới đất, đôi mắt nhắm nghiền, hai tay kết thành một ấn quyết cổ quái, không ngừng thôn phệ sương mù xung quanh.

- Hả? Đó là... Thiên Độc lão quái!

Trong lòng Phong Liệt ầm ầm chấn động, hắn nhất thời nhận ra, lão giả này thế nhưng chính là Thiên Độc lão quái mà hắn từng lưu ý đến, một cường giả Long Biến Cảnh của Độc Long giáo.

Rất hiển nhiên, giờ phút này lão già đó đang thôn phệ sương mù ẩn chứa kịch động trong Tuyệt Độc cốc để luyện công, thật là quá biến thái.

Bất quá, xem ra lão già này cũng không dễ chịu lắm, vẻ mặt ngưng trọng cứng ngắc như kết băng.

Nếu Thiên Độc lão quái là một cường giả Hóa Đan Cảnh, Phong Liệt chắc chắn sẽ lợi dụng thời cơ đánh lén một phen. Nhưng mà đây lại là một cường giả Long Biến Cảnh hàng thật giá thật, thậm chí Phong Liệt còn không dám nghĩ đến điều đó. Muốn thừa dịp lão già kia chưa phục hồi tinh thần lại mà chạy thật xa, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Vì thế, hắn làm như không phát hiện Thiên Độc lão quái, tiếp tục bước về phía xa.

Chỉ có điều, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Phong Liệt vừa đi được vài bước thì đã nghe được một giọng nói già nua cao cao tại thượng vang lên bên tai mình:

- Tiểu tử thú vị đấy! Ừm? Lão phu cho ngươi đi sao?

Trong lòng Phong Liệt cả kinh, xoay người liếc mắt nhìn Thiên Độc lão quái, chỉ thấy hai mắt lão già kia vẫn nhắm chặt, thân hình không hề động đậy, vẻn vẹn chỉ dùng ý niệm truyền âm. Hắn hơi yên tâm hơn một chút, lo lắng đến việc lão già kia đang cố tạo nghi trận, hắn cũng làm ra vẻ bình tĩnh nói:

- Ngươi có chuyện gì sao?

- Hừ! Lão phu thấy căn cốt của ngươi rất tốt, muốn tặng cho ngươi một hồi cơ duyên, ngươi đi đến đây!

Thiên Độc lão quái truyền âm nói.

Vừa nghe mấy lời này, Phong Liệt thiếu chút nữa đã ghê tởm đến hộc máu, sắc mặt lại biến ảo không chừng.

Lúc này, đúng là Thiên Độc lão quái cũng có ý muốn thử Phong Liệt. Hắn không nhìn rõ tu vi của Phong Liệt lắm, chỉ là nhìn từ khí thế chỉnh thể mà nói, đoán chừng sẽ không cao hơn Hóa Đan Cảnh.

Bình Luận (0)
Comment