Ma Long Phiên Thiên

Chương 345

Nguyên khí trên cốt cách của con khô lâu này dường như còn chưa mất, khí thế không hề kém hơn cường giả Thần Thông Cảnh đỉnh phong, cốt đao trong tay nó tản ra sát khí cường đại.

- Người đến từ bên ngoài! Chết!

Một giọng nói thanh thúy nhưng lạnh như băng đột nhiên vang lên trong đầu Phong Liệt.

Vẻ mặt Phong Liệt bỗng sửng sốt, không ngờ được rằng khô lâu này lại có thể nói tiếng người.

Nhưng giờ phút này Phong Liệt đã chẳng thể nghĩ nhiều được nữa. Ngay khi hắn ngây người, thân hình khô lâu kia đã đột nhiên chớp động, xuất hiện tại phụ cận hắn.

Bá!

Một tiếng xé gió chói tai vang lên.

Cốt đao trong tay khô lâu hung hăng bổ về phía Phong Liệt, đao cương vô cùng sắc bén ẩn chứa tử khí, khiến cho hắn không thể coi thường.

Vẻ mặt Phong Liệt ngưng trọng, vội vàng vung thương nghênh đỡ. Nhưng hắn không ngờ rằng uy lực của một đao kia lại mạnh đến như vậy.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn.

Phong Liệt lập tức bị đánh bay đi gần trăm trượng, Hắc Ám thân cũng suýt bị chấn nát.

Cùng lúc đó, chân trái của hắn không cẩn thận đạp vào trong biển máu. Điều làm hắn khiếp sợ là chân trái vừa chạm phải huyết thủy lập tức đã bị hòa tan.

- Điều này... Điều này sao có thể chứ?

Đồng tử Phong Liệt co rụt lại, tâm thần không khỏi kinh hãi.

Hắn khiếp sợ về thực lực của bộ khô lâu kia, về phương diện khác lại càng khiếp sợ với tốc độ ăn mòn kinh người của huyết thủy.

May là hiện giờ hắn biến ảo Hắc Ám thân, nếu không từ nay về sau chỉ sợ sẽ phải dùng một chân để đi đường.

Sau một lúc chấn kinh, Phong Liệt vội vàng lướt về giữa đảo nhỏ, cách huyết thủy thật xa.

Đồng thời, Nguyên lực trong cơ thể hắn điên cuồng vận chuyển, đại thương trong tay tản ra một cỗ sát khí không gì sánh kịp.

Cỗ sát khí này xộc thẳng lên trời cao, làm huyết lãng và những tiếng gầm rú vô tận cũng bị ép xuống.

Dường như bộ xương khô hình người kia cũng bị chấn nhiếp bởi sát khí mà Phong Liệt phát ra, thân hình đang vọt tới trước hơi bị sững lại.

Đúng lúc này, đại thương trong tay Phong Liệt đột nhiên vung lên. Một đạo cương khí màu đen chợt xẹt qua không trung, một tiếng “phốc” nhỏ vang lên, nó dễ dàng đâm xuyên qua sọ não của khô lâu. Trong luồng thương mang này ẩn chứa khí tức của Luyện Hồn sa, chớp mắt đã hoàn toàn hủy diệt linh hồn bên trong khô lâu.

Rầm một tiếng, khô lâu hình người rơi rụng thành một đám khô cốt.

Trong lòng Phong Liệt vui vẻ, không ngờ một thương bình thường của mình lại có thể giải quyết cường địch thực lực cao hơn rất nhiều, quả nhiên Phong Ma đại thương không làm hắn thất vọng.

Hắn vội vàng thôn nạp Hắc Ám lực, nhanh chóng chữa trị thân thể. Chỉ trong nháy mắt, Hắc Ám thân đã khôi phục lại như lúc ban đầu.

Ngay sau đó, khi Phong Liệt thu thập xong, chuẩn bị nghênh đón thế công của đợt khô lâu tiếp theo thì trong lòng đột nhiên lại sinh ra cảnh giác, cảm giác nguy cơ thoáng cái đã bao phủ toàn thân.

- Hả? Không ổn!

Phong Liệt thầm hô một tiếng không ổn, không chút do dự tế Trấn Long Thiên Bi ra chắn ở đỉnh đầu.

Ngay sau đó, chỉ thấy một chưởng ảnh màu xanh lục lớn chừng mười trượng hung hăng giáng xuống từ trên trời. Chưởng ảnh màu xanh này tản ra mùi tanh hôi vô cùng nồng đậm, làm người ta vừa ngửi đã muốn nôn, ngay cả không khí đều trở nên rung động.

Oanh long!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cự chưởng đánh lên Trấn Long Thiên Bi, khiến cho nó và cả Phong Liệt phía dưới đều bị đẩy vào lòng đất, cả hòn đảo nhỏ đều sập mất một nửa.

Ngay sau đó, thân hình một lão giả tóc xanh áo xanh bỗng hiện ra. Trong con ngươi sắc bén của lão giả tản ra lệ mang như muốn ăn thực người. Hắn trợn to mắt nhìn chằm chằm hố sâu, nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh nói:

- Hừ! Tiểu tạp chủng! Dám lừa lão phu một vố, quả thực là chán sống!

Người này không phải ai khác, đúng là Thiên Độc lão quái mà Phong Liệt vừa lừa trước đó không lâu.

Lúc này Thiên Độc lão quái tức giận đến lông tóc trên người đều dựng thẳng. Khuôn mặt già nua khó coi muốn chết, hai mắt như muốn phun ra lửa, hận không thể lập tức lột da luyện xương Phong Liệt.

Lão tuyệt đối không ngờ rằng đường đường một cường giả Long Biến Cảnh như mình, thế nhưng lại bị một con kiến nhỏ nhoi thậm chí chưa đến Hóa Đan Cảnh trêu đùa một phen. Điều này làm lão không thể chịu đựng nổi.

Thiên Độc lão quái đã đến hòn đảo nhỏ này được một lát, nhưng vẫn ẩn thân ở một nơi bí mật lẳng lặng quan sát Phong Liệt. Bằng vào tu vi Long Biến Cảnh của lão, muốn tránh thoát khỏi cảm ứng của Phong Liệt là điều quá dễ dàng.

Chỉ là sau khi xác nhận thực lực yếu ớt của Phong Liệt, sát ý trong lòng lão rốt cuộc không thể nào áp chế nổi nữa, cho nên lúc đó Phong Liệt mới cảm thấy nguy hiểm.

Tiếp đó, dưới hố sâu không có động tĩnh gì, sắc mặt Thiên Độc lão quái không khỏi sửng sốt, vội vàng thả tinh thần lực ra tìm kiếm.

Nhưng rất nhanh lão lại bất đắc dĩ phát hiện, khí tức của Phong Liệt đã hoàn toàn biến mất. Tính cả một luồng độc hồn lão phong ấn trên lệnh bài Thiên Tru cũng hoàn toàn mất đi liên hệ.

- Tiểu hỗn đản! Lão phu biết ngươi còn chưa chết, mau lăn ra đây cho lão phu! Nếu không một khi rơi vào tay lão phu, tất làm cho ngươi chịu hết nỗi khổ vạn độc phệ hồn!

Thiên Độc lão quái giận điên người, gầm gừ quát lên thật lớn, nhưng một lúc lâu sau vẫn không có hồi âm.

- Hừ! Ngươi không ra phải không? Vậy lão phu cho ngươi táng thân trong biển máu này!

Dưới sự giận dữ, sắc mặt Thiên Độc lão quái trở nên hung ác, đánh mạnh vài chưởng lên hòn đảo nhỏ.

Oanh! Oanh! Oanh!

Liên tiếp ba chưởng đánh xuống, tro cốt bụi mù bao phủ khắp cả cả hòn đảo lớn mấy trăm trượng này. Mắt thấy nó đã sắp hoàn toàn chìm xuống biển máu.

Đột nhiên, một cỗ uy áp mạnh mẽ truyền đến từ sâu trong biển máu, lập tức bao phủ lấy Thiên Độc lão quái.

Cỗ uy áp này cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí không hề thua kém uy áp khi Phong Liệt thi triển Long uy đến mức tận cùng.

Thân hình Thiên Độc lão quái run lên, vội vàng ngưng mắt nhìn lại.

Ngay sau đó, chỉ thấy một chiếc thuyền rồng màu trắng rẽ ngang sóng biển, nhanh chóng lướt tới. Trên mũi của chiếc thuyền rồng kia, một bộ xương khô cao to hình người đang đứng sừng sững, bên cạnh còn cắm một chiếc cốt thứ thô to. Sát khí ngập trời kia không khỏi làm cho Thiên Độc lão quái biến sắc, vẻ mặt ngưng trọng vô cùng.
Trong không gian Long Ngục, tim Phong Liệt gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bởi vì giờ phút này, Long ngục chính đang hóa thành một hạt bụi nhỏ bám trên một bộ xương khô, thiếu chút nữa đã rơi vào trong biển máu.

Chỉ cần Thiên Độc lão quái đánh ra thêm một chưởng, hòn đảo nhỏ này chắc chắn sẽ hoàn toàn chìm vào trong biển. Đến lúc đó, Phong Liệt rất khó cam đoan mình có thể sống sót trong biển máu có sức ăn mòn kinh khủng này.

Thậm chí, nếu như đen đủi, vạn nhất pho tượng Thiên Long chìm sâu vào trong biển máu, không chừng hắn còn bị vây chết trong không gian Long ngục.

Nhưng cũng may là bây giờ đã có chiếc thuyền rồng kia xuất hiện. Dường như Thiên Độc lão quái bị uy thế mạnh mẽ của Khô Lâu vương giả kia chấn nhiếp, chỉ có thể tạm thời gác ân oán với Phong Liệt sang một bên.

 


Chỉ trong chớp mắt, chiếc thuyền rồng kia đã ở cách đảo nhỏ hơn ngàn trượng. Sau đó, chỉ thấy nó dừng lại trên đỉnh sóng một cách rất quỷ dị. Cơn sóng lớn cao gần trăm trượng kia cứ lẳng lặng dựng đứng trên trời cao như vậy, một màn này quả thực làm cho người ta quá khó tin.

Thiên Độc lão quái ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy chiếc thuyền rồng kia tạo nên từ một chiếc xương khô thô to. Hai bên thuyền rồng còn có hai cốt dực thật lớn, nhìn qua có vẻ rất hoa mỹ.

Đương nhiên, đó cũng không phải điều mà Thiên Độc lão quái chú ý. Điều lão quan tâm chính là Khô Lâu vương giả cao đến mười trượng kia, và truyền tống trận phát ra ngân mang trên thuyền rồng.

Không hề nghi ngờ, chiếc thuyền rồng kia là con đường duy nhất đi thông đến bên ngoài.

Khí thế của khô lâu cao to đứng trên thuyền rồng cực kỳ hùng hồn, mơ hồ tản ra sự uy nghiêm, giống như một vương giả quân lâm thiên hạ vậy. Cây cốt thứ cắm bên người nó tản ra ánh sáng màu xanh ngọc trong suốt, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.

Khô lâu cao to lẳng lặng đứng trên mũi thuyền, cùng với cốt thứ bên cạnh, tạo nên một bức tranh mang đậm sự hùng hồn, kiên nghị, bất bại.

Hai điểm u mang trong mắt Khô Lâu vương hơi lóe lên. Theo đó, một thanh âm lạnh như băng vang vọng trong thiên địa:

- Đánh bại ta, ngươi có thể rời khỏi đây! Nếu không, chết!

Đồng tử của Thiên Độc lão quái hơi co lại, tất nhiên lão nhìn ra được là Khô Lâu vương đang nói chuyện với mình, sắc mặt không khỏi ngưng trọng dị thường.

Hiện giờ tuy hắn đã là cường giả Long Biến Cảnh, cũng coi như là những người đứng trên đỉnh kim tự tháp của Long Huyết đại lục, nhưng lão còn chưa tự đại đến mức mình là vô địch thiên hạ.

Khô Lâu vương trước mắt này, bất kể là khí thế hay cấp độ của binh khí đều không kém lão chút nào, thắng thua không thể nói trước được.

Bất quá, hiện giờ xem ra lão đã không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể toàn lực đánh một trận mà thôi.

Trong Long ngục, Phong Liệt cũng không khỏi hơi nhíu mày. Hắn thấy được hết tình hình bên ngoài, xem ra muốn rời khỏi không gian này thì phải đánh bại Khô Lâu vương mới được.

Nhưng nếu muốn đánh bại Khô Lâu vương tu vi không thấp hơn Long Biến Cảnh này, hiển nhiên không phải một chuyện dễ dàng, thậm chí là bất khả thi đối với Phong Liệt.

Tuy hắn cũng rất ngứa mắt tên Thiên Độc lão quái này, nhưng hiện giờ hắn lại hi vọng Thiên Độc lão quái có thể xử lý Khô Lâu vương, chỉ có vậy thì hắn mới có cơ hội sử dụng truyền tống trận rời khỏi đây.

Đương nhiên, nếu hai bên có thể đồng quy vu tận, lưỡng bại câu thương thì càng tốt.

- Phong Thần Ngũ Độc!

Ánh mắt Thiên Độc lão quái trở nên hung ác, quát nhẹ một tiếng. Chỉ trong chớp mắt, lão đã đánh một đạo lục sắc thất luyện dài hơn mười trượng, xuyên thủng trời cao, hung hăng bắn thẳng về phía Khô Lâu vương, một mùi tanh nồng đậm của độc tinh khí nhanh chóng lan tràn.

Thấy lục sắc thất luyện đã đến ngay trước mắt, Khô Lâu vương không hề động đậy, nhưng trước người nó đột nhiên lại nổi lên huyết lãng ngập trời.

Oanh!

Một tiếng nổ thật lớn.

Huyết lãng cao đến trăm trượng trào lên, nháy mắt đã cuốn lục sắc thất luyện vào bên trong, biến mất không thấy.

Đồng tử của Thiên Độc lão quái hơi co lại, lão không ngờ rằng Khô Lâu vương lại hóa giải thế công của mình dễ như vậy. Ngay sau đó, hai tay lão đột nhiên đánh ra, từng đạo chưởng ảnh màu xanh lục đánh về phía Khô Lâu vương như vũ bão.

- Thiên Độc Thần Chưởng!

Hơn một ngàn đạo chưởng ảnh uy thế kinh người, mỗi đạo đều ẩn chứa kịch độc vô cùng kinh khủng, tổng cộng là một ngàn loại kịch độc.

Từ trước đến giờ, Thiên Độc lão quái dùng ra một thức Thiên Độc Thần Chưởng này, cho dù là cao thủ ngang hàng cũng không dám đón đỡ, người bình thường dính phải thì chết ngay lập tức. Cho dù là có bách độc bất xâm, nhưng đối mặt với một ngàn loại độc này cũng tuyệt đối hữu tử vô sinh.

Chỉ tiếc, hôm nay thứ lão gặp phải lại là một Khô Lâu vương thần bí mà cường đại.

Oanh —— oanh —— oanh ——!

Những cơn sóng lớn quay cuồng, màu đỏ của máu bao phủ khắp bầu trời. Hơn một ngàn đạo chưởng ảnh kia vậy mà lại bị huyết lãng ngập trời bao phủ, ngay cả bản thể của Khô Lâu vương cũng không chạm được đến.

Thiên Độc lão quái khẽ nhíu mày, liên tiếp thi triển hai tuyệt kỹ mà vẫn không thăm dò được Khô Lâu vương, điều này làm lão cảm thấy có chút thất bại.

Tiếp đó, đang lúc lão định tiếp tục động thủ, đột nhiên lại cảm thấy phía sau bị một trận cuồng phong quét qua, làm lão không khỏi chấn động.

Thiên Độc lão quái chợt xoay người, nhưng lại khiếp sợ phát hiện không biết từ lúc nào Khô Lâu vương đã xuất hiện phía sau lão, đang cầm cốt thứ thật lớn trong tay hung hăng đâm về phía này. Một kích không hề hoa lệ kia lại mang theo uy thế kinh thiên động địa, ngay cả không gian cũng hơi hơi chấn động.

- Đê tiện!

Sau một chút cả kinh thất thần, Thiên Độc lão quái vội vàng đưa hai tay về phía trước, tế ra một chiếc đại hỏa lô màu lục cao ba trượng.

Chiếc đại hỏa lô này chính thần binh bản mệnh thần binh mà lão tế luyện chín trăm năm – Độc Diễm lô, chỉ kém một bước là đã có thể tiến vào hàng ngũ Chí bảo, uy lực vô song.

Ngay sau đó, chiếc cốt thứ thật lớn kia đã mang theo uy thế vạn quân, hung hăng đâm lên Độc Diễm lô.

Phanh!

Một tiếng vang thật lớn.

Tử khí và khói độc trào ra, hình thành từng vòng xoáy trên không trung, thổi quét về bốn phương tám hướng.

Ngay sau đó, Độc Diễm lô cư nhiên lại bị đánh bay chỉ trong chớp mắt, bay về khoảng không phía xa như tên rời cung, tính cả Thiên Độc lão quái cũng bị chấn hộc máu mồm, hoảng sợ lùi ra xa cả vạn trượng, sắc mặt vô cùng kinh hãi.

Nhìn một màn này, Phong Liệt trong không gian Long ngục cũng vô cùng kinh hãi, thầm lau mồ hôi lạnh thay cho Thiên Độc lão quái.

Giờ phút này, thấy Thiên Độc lão quái lui đi thật xa, thân hình Khô Lâu vương lập tức chớp động, truy kích theo đánh đập tàn nhẫn. Chiêu thức nó dùng vô cùng đơn giản, nhưng bằng vào lực lượng hùng hồn nên mỗi đòn đều như muốn mạng người khác. Những tiếng gió rít không ngừng vang lên, làm cho cả trời cao cũng chấn động không dút, đánh cho Thiên Độc lão quái liên tiếp lui về phía sau, rất nhanh đã chỉ có thể bị động phòng ngự, không có lực hoàn thủ.

Mỗi lần đâm lên Độc Diễm lô, thanh cốt thứ như được đúc từ ngọc kia đều làm cho Thiên Độc lão quái phun một búng máu.

Mà Độc Diễm lô ngẫu nhiên đánh trúng bản thể Khô Lâu vương, lại chỉ vẻn vẹn khiến thân hình nó hơi rung lên, chẳng có chút hiệu quả nào. Điều này làm cho Thiên Độc lão quái càng đánh càng nản lòng.

Nếu là ở bên ngoài, nói không chừng lão đã sớm chạy trốn rồi. Nhưng giờ phút này muốn chạy cũng chẳng có đường chạy, chỉ có thể kiên trì cầm cự, chờ thời cơ bắt lấy sơ hở của đối phương.

Thiên Độc lão quái vừa đau khổ chống đỡ thế công, vừa thầm mắng Phong Liệt cả trăm ngàn lần. Nếu không vì truy tung Phong Liệt đến đây, lão việc gì phải đến cái không gian huyết hải này tự chuốc lấy cực khổ?

Mắt thấy Thiên Độc lão quái liên tiếp hộc máu, Phong Liệt cũng dần mất hi vọng vào lão.

Bất quá, điều làm hắn vui sướng là Thiên Độc lão quái và Khô Lâu vương vừa giao thủ, vừa bay đi càng lúc càng xa.

Quan trọng nhất là truyền tống trận trên chiếc thuyền rồng chỉ cách hòn đảo này khoảng ngàn trượng.

Bình Luận (0)
Comment