Ma Long Phiên Thiên

Chương 347

Trên một thảm cỏ xanh lục, một cô gái tuyệt sắc chừng mười ba mười bốn tuổi đang ôm một chiếc cầm, chạy về phía xa.

Cô gái mặc một bộ liên y màu lục, dáng người yểu điệu, nàng ngoái đầu lại nhoẻn miệng cười một cái, giống như xuân phong tuyết tan, vạn hoa nở rộ, làm Phong Liệt nhất thời nhìn đến choáng váng.

- Tiểu... Tiểu Điệp!
Cô gái tuyệt sắc như tiên tử lạc xuống trần gian kia không phải ai khác, thế nhưng đúng là người kiếp trước khiến cho Phong Liệt mê mẩn – Sở Tiểu Điệp.

Nhìn thân ảnh yểu điệu xinh đẹp kia dần chạy xa, tim Phong Liệt không khỏi đập mạnh, một suy nghĩ không thể đè nén lẳng lặng chảy xuôi trong đầu.

Hắn từng cho là mình có thể quên nàng đi, nhưng cho tới giờ phút này hắn mới hiểu được, điều này quá khó, quá khó...

Đột nhiên, trong lòng Phong Liệt máy động, hắn cúi đầu nhìn lại quần áo của mình, lại thấy trên người đang mặc trang phục của đệ tử Ma Vũ Viện.

- Hả? Thế này là sao? Đây là ảo cảnh! Đúng! Nhất định là ảo cảnh! Mộng Huyễn U Lan khốn kiếp!

Giờ phút này, cứ việc biết mình đang trong ảo cảnh, nhưng ảo cảnh này lại cực kỳ chân thật, chân thật đến mức suýt nữa hắn đã bị lạc vào đó.

Hắn biết, tất cả những điều này đều là vì đóa Mộng Huyễn U Lan xinh đẹp mà kinh khủng kia.

Mộng Huyễn U Lan là một loại thực vật rất có linh tính trong truyền thuyết, cũng là một loài hoa làm cho thế nhân nghe thấy đã biến sắc. Cũng không kém bao nhiêu so với Bỉ Ngạn hoa ở địa ngục.

Tục truyền, phàm là sinh linh còn sống, một khi thấy được Mộng Huyễn U Lan thì đều sẽ lập tức lâm vào mộng cảnh mà nó tạo ra, không thể tự kiềm chế, cho đến khi thân thể tiêu vong, linh hồn biến mất.

Giờ phút này, rốt cuộc Phong Liệt cũng hiểu vì sao trong không gian lại có nhiều hài cốt của mãnh thú như vậy, chắc hẳn chúng cũng lâm vào mộng cảnh mà Mộng Huyễn U Lan tạo ra, hiện giờ cả hắn và tiểu ma nữ cũng vậy.

Trong lòng Phong Liệt không khỏi khẩn trương, nếu cứ chết trong mộng cảnh như vậy thì hắn vạn phần không cam lòng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết.

Lúc này, Sở Tiểu Điệp phía trước thấy Phong Liệt còn đang ngẩn người tại chỗ, không khỏi bĩu mỗi gắt giọng:

- Phong đại ca, mau đi thôi!

- A? Ừm! Đến ngay đây!

Vẻ mặt Phong Liệt ngẩn ngơ nhìn không mặt nhỏ nhắn mà trước kia hắn ngày nhớ đêm mong, tâm tình cũng dần bình tĩnh lại. Cứ việc biết mình đang ở trong mộng cảnh, nhưng hắn cũng không nỡ làm tiểu nha đầu kia mất hứng, vậy nên liền bước nhanh theo.

Sau một lát, Sở Tiểu Điệp ngừng lại trong một vườn hoa tràn ngập sức sống. Xung quanh trăm hoa đua nở, hồ điệp bay múa, hương hoa say thấm lòng người.

Tiểu nha đầu nghịch ngợm kiễng mũi chân lên ngửi ngửi một đóa hoa lan, trên khuôn mặt xuất hiện vẻ thích ý, vô cùng đáng yêu, làm cho Phong Liệt vừa đi đến không khỏi há hốc mồm.

Thấy Phong Liệt cứ nhìn chằm chằm mình, khuôn mặt Sở Tiểu Điệp hơi ửng hồng, nhịn không được mà hờn dỗi trừng mắt nhìn Phong Liệt một cái, mỹ mâu của nàng chợt chuyển đi, nói:

- Phong đại ca, người ta vừa nghĩ ra một cách mới để bắt hồ điệp, chúng ta so xem ai bắt được nhiều hơn nhé?

Phong Liệt mỉm cười nói:

- Được, không thành vấn đề!

Thấy Phong Liệt đáp ứng, trong mắt Sở Tiểu Điệp mơ hồ hiện lên vẻ đắc ý, nàng nghĩ ngợi rồi nói:

- Còn nữa, nếu ai thua thì phải đáp ứng một điều kiện của đối phương, không được đổi ý!

- Ừm!

Phong Liệt cười gật gật đầu.

- Hì hì! Phong đại ca, lần này ngươi thua chắc rồi!

Vẻ mặt Sở Tiểu Điệp không khỏi trở nên vô cùng đắc ý, chỉ thấy hơi nâng váy lên, quỳ gối xuống bãi cỏ, đặt chiếc cầm xuống. Sau đó, đôi tay như ngọc kia nhẹ nhàng khảy lên dây cầm. Nhất thời, những tiếng cầm động lòng người như âm thanh của tự nhiên bắt đầu lan tỏa ra khắp cả mảnh thiên địa này. 

Phong Liệt chậm rãi nhắm hai mắt lại, lẳng lặng thưởng thức cầm khúc đã rất lâu không nghe này.

Hắn nhớ rõ, đây là cầm khúc mà Sở Tiểu Điệp yêu thích nhất – “Điệp Vũ”, nó được nàng sáng tác ra nhân ngày hai người đính ước.

Cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng đàn đã biến mất, mà Phong Liệt lại vẫn đắm chìm trong đó mà không thể tự kiềm chế.

- Phong đại ca! Phong đại ca! Ngươi làm sao vậy? Hừ, ngươi không được chơi xấu đâu đấy!

Một thanh âm rất nhỏ truyền vào trong tai Phong Liệt.

Phong Liệt thoáng chốc đã phục hồi tinh thần lại. Hắn mở to mắt ra nhìn, lại không khỏi ngẩn ngơ lần nữa. Chỉ thấy lúc này quanh người Sở Tiểu Điệp đã có một đàn hồ điệp đủ loại màu sắc. Có trên vai, trên cánh tay, ngay cả trên tóc cũng có, hiển nhiên chúng đều bị tiếng đàn tuyệt vời của giai nhân hấp dẫn đến.

Mà giờ phút này, Sở Tiểu Điệp chính đang đắc ý nhìn hắn, nói:

- Phong đại ca, còn muốn tiếp tục sao? Hừ hừ!

- Một ván này coi như ngươi thắng, chúng ta tiếp tục so một lần xem ai bắt được hồ điệp lớn hơn không?

Phong Liệt thân mật nhìn tiểu nha đầu, ôn nhu nói.

- Hừ hừ! Ngươi có bắt được con hồ điệp nào đâu, người ta tùy tiện bắt một con là coi như thắng rồi...

Sở Tiểu Điệp lẩm bẩm nói.

Chẳng qua, lời của nàng còn chưa xong thì đã bị Phong Liệt ôm chặt vào lòng.

- A? Phong đại ca, ngươi...

Sở Tiểu Điệp kinh hô một tiếng, khuôn mặt đỏ hồng lên như quả táo chín, hận không thể tìm cái lỗ nào để chui vào.

- Ha ha, có con hồ điệp nào lớn bằng Tiểu Điệp nhà ta không?

Phong Liệt đưa môi đến bên tai Sở Tiểu Điệp, khẽ cười nói.

Sở Tiểu Điệp lẳng lặng ghé vào lòng Phong Liệt, không nói một câu, thân thể mềm mại hơi hơi rung động.

Ngửi mùi hương quen thuộc kia, sự tưởng niệm mà Phong Liệt đè nén bấy lâu nay nhất thời trào dâng, hắn ôm chặt lấy giai nhân trong lòng, giống như không muốn mất đi nàng vậy.

Giờ phút này, rốt cuộc hắn cũng hiểu được một điều, tiểu cô nương ngây thơ mà xinh đẹp này đã sớm khắc sâu trong nội tâm hắn, không thể dứt bỏ.

Rốt cuộc hắn cũng hiểu được, ba năm nay vẫn vọng tưởng quên đi nàng là một chuyện buồn cười cỡ nào.

Nhất thời, trong lòng hắn thầm hạ một quyết tâm.

Đúng lúc này, đột nhiên Phong Liệt cảm thấy hoàn cảnh trước mắt biến đổi, giai nhân trong lòng biến mất không thấy, sắc mình từ sáng chuyển tối, tất cả hoa cỏ xung quanh đều biến thành từng bộ hài cốt lớn lớn nhỏ nhỏ.

- Hả? Mộng cảnh biến mất sao?

Nhìn hết thảy mọi thứ xung quanh, Phong Liệt không khỏi vô cùng kinh ngạc, bởi vì giờ phút này hắn lại đã quay về hiện thực.

Trong lúc vui mừng, nội tâm hắn cũng không khỏi có chút nuối tiếc, khoảnh khắc nhu tình kia, hắn tình nguyện mãi mãi không muốn tỉnh lại.

Trong mộng cảnh kia, Sở Tiểu Điệp là người hắn yêu, nhưng ở trong hiện thực, nàng chỉ vẻn vẹn là một số nhiều tiểu sư muội của hắn mà thôi. Nói không chừng giờ này phút này đã trở thành danh hoa có chủ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Phong Liệt không khỏi tâm phiền ý loạn, hận không thể lập tức đến trước mặt giai nhân để nói rõ tâm sự.

Đúng lúc này, một mảnh hồng mang đẹp đẽ đã kéo hắn về hiện thực.

Phong Liệt đột nhiên giương mắt nhìn lên, chỉ thấy đóa Mộng Huyễn U Lan cách đó vài dặm đang tỏa ra hồng mang vạn trượng. Hồng mang chợt lóe lên, ngay sau đó, đóa hoa to lớn kia bắt đầu héo rũ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, từng đạo lưu quang đều đổ về phía trung tâm của đóa hoa.

- Hả? Trách không được mộng cảnh lại tan biến, thì ra đóa Mộng Huyễn U Lan này đã bắt đầu héo tàn.

Trong lòng Phong Liệt giật mình, hắn nhìn sang phía tiểu ma nữ theo bản năng, nhưng hai mắt không khỏi máy động. Chẳng biết từ lúc nào, tiểu ma nữ lại đã biến mất!

- Tiểu ma nữ!

- Tiểu ma nữ...

Phong Liệt hô to vài tiếng trong không gian yên tĩnh này, nhưng lại không hề có tiếng đáp lại. Theo đó, hắn thả người nhảy lên một bộ xương lớn, ngưng mắt quét quanh bốn phía, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

- Hay là tiểu ma nữ đã sớm tỉnh lại, sau đó rời đi một mình? Sẽ không vậy chứ?

Trong lòng Phong Liệt buồn bực không thôi.

Đang lúc hắn hết đường xoay sở thì lại vô tình phát hiện, trong nhụy hoa của Mộng Huyễn U Lan có một vầng sáng nhỏ màu vàng. Trong vầng sáng đó dường như có một đạo thân ảnh đang nằm, mơ hồ như có tiếng giọng nữ đang gọi tên hắn phát ra từ trong đó.

Trong lòng Phong Liệt không khỏi căng thẳng, thân hình chợt lóe lên lao về phía đóa hoa.

- Tiểu ma nữ! Tại sao ngươi lại ở trong đó?

Phong Liệt thấy rõ ràng, thân ảnh bên trong đúng là tiểu ma nữ, chẳng qua dường như lúc này nàng đang bị trói chặt, chỉ có thể lẳng lặng nằm trong nhụy hoa.

Giờ phút này, Mộng Huyễn U Lan đang héo rũ rất nhanh, dường như tất cả tinh hoa đều hóa thành lưu quang hội tụ đến nhụy hoa, tiến vào trong vầng sáng, cuối cùng xâm nhập vào cơ thể tiểu ma nữ.

Phong Liệt giật mình nhìn một màn này, không biết rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.

- Phong Liệt! Mau cứu ta a! Nóng quá! Thật là khó chịu!

Tiểu ma nữ cố hết sức quay đầu qua, thanh âm mỏng manh truyền ra từ vầng sáng.

- Được! Ngươi chờ một chút, ta sẽ cứu ngươi ra!

Phong Liệt quan sát Mộng Huyễn U Lan từ trên xuống dưới một lần, chỉ thấy đóa hoa này thế nhưng lại không có lá, cũng không có rễ, giống như nó được hái rồi đặt trên đỉnh núi này vậy.

Phong Liệt sợ tiểu ma nữ gặp nguy hiểm, cũng không dám trì hoãn thời gian nữa. Hắn vội vàng lấy Phong Ma đại thương ra, hung hăng đâm một đạo cương khí lớn mấy trượng về phía đóa hoa kia.

Xích —— phốc!

Một tiếng động vang lên, mảnh cánh hoa kia ứng tiếng mà gãy, ầm ầm rơi xuống đất, sau đó chậm rãi tiêu tán.

- Hả? Dễ dàng như vậy sao?

Vẻ mặt Phong Liệt sửng sốt, nhưng lập tức lại không khỏi vui vẻ, hắn nhanh chóng đánh về phía nhụy hoa, cứu tiểu ma nữ ra.

Nhưng vào lúc này, vầng sáng bao quanh tiểu ma nữ lại đột nhiên sáng lóe lên, làm cho Phong Liệt không mở nổi mắt.

Vài giây sau, khi Phong Liệt tiếp tục mở mắt ra, chỉ thấy đóa Mộng Huyễn U Lan kia đã hoàn toàn biến mất, mà thân thể tiểu ma nữ thì đang lẳng lặng nằm dưới mặt đất.

- Tiểu ma nữ! Tiểu ma nữ, ngươi mau tỉnh lại!

Phong Liệt đi đến gần, vội vàng kiểm tra hô hấp của tiểu ma nữ. Chỉ thấy khí tức của nàng rất vững vàng, hết thảy vẫn như bình thường, giống như chỉ đang nằm ngủ ở đó. Chỉ có điều là trên trán có thêm một đóa Mộng Huyễn U Lan lớn bằng hạt đỗ.

Phong Liệt khẽ nhíu mày, cũng không biết đây rốt cuộc là phúc hay họa đối với tiểu ma nữ. Hắn nghĩ ngợi một chút, sau đó ôm lấy thân thể nàng trở về không gian Long ngục.

Hiện giờ không gian nhỏ dưới mặt đất đã bị cốt thứ của Khô Lâu vương đánh thành một cái hố sâu vài trăm trượng. Phong Liệt chỉ có thể tu sửa lại lần nữa, sau đó lấy một chiếc giường lớn ra, đặt tiểu ma nữ lên đó.

Làm xong những điều này, trong lòng hắn do dự xem có nên tiến vào thức hải của tiểu ma nữ, xem linh hồn của nàng có xảy ra vấn đề gì hay không.

Bất quá, rất nhanh hắn đã gạt bỏ chủ ý này. Lấy cường độ linh hồn hiện giờ của hắn, còn chưa thể nào ly thể được. Không cẩn thận thì có khi chính hắn lại ngỏm trước, vậy nên đành phải chờ tiểu ma nữ tự tỉnh lại.

Đúng lúc này, lông mày Phong Liệt đột nhiên nhíu lại, trong mắt thoáng hiện vẻ nghi ngờ.

- Hả? Sao lão già này lại đuổi đến đây nhanh như vậy?

Giờ phút này, một luồng tâm thần hắn để lại bên ngoài vừa phát hiện ra việc Thiên Độc lão quái xuất hiện trong không gian này.

Sau khi đi qua Tuyệt Độc cốc, không gian Huyết Hải, cùng với không gian Mộng Huyễn U Lan này, Phong Liệt đã hiểu một điều là đồ án ba mươi sáu loại hoa kia là truyền tống trận đi thông ba sáu không gian khác nhau. 

Mà Thiên Độc lão quái này đã hai lần liên tiếp tiến vào không gian giống với hắn. Một lần còn có thể nói là trùng hợp, nhưng nếu hai lần mà nói vậy thì dường như quá miễn cưỡng a? 

Giờ phút này, Phong Liệt không khỏi nghĩ đến, có phải Thiên Độc lão quái động tay chân gì trên người mình hay không?
Thiên Độc lão quái phiêu phù trên không trung, đôi mắt âm tà của lão không ngừng lạnh lùng quét nhìn bốn phía. Tiểu không gian này chỉ có phạm vi hơn mười dặm, tuy thi hài san sát nhau nhưng với cường giả Long Biến Cảnh như lão thì gần như là nhìn không bỏ sót điều gì.

Nhưng điều làm lão kỳ quái là trong không gian này lại không có tung tích của Phong Liệt, tính cả tia liên hệ kia cũng biến mất không thấy.

- Hả? Cho dù là không gian giả thuyết cũng không thể hoàn toàn ngăn cản liên hệ giữa lão phu và Phân Thần, tiểu tử kia làm vậy bằng cách nào? Hay trong tay hắn nắm giữ một tiểu thế giới chân chính?

Thiên Độc lão quái nhíu mày lẩm bẩm.

Trong không gian Long ngục, Hắc Ám thân của Phong Liệt bỗng nổ tung thành một đám hắc vụ. Theo đó, chỉ thấy Hắc Ám lực xung quanh đó trào đến, rất nhanh hắn đã ngưng tụ lại thân hình lần nữa.

Cứ như vậy, mặc dù Thiên Độc lão quái để lại ấn ký gì trên người hắn thì nhất định cũng sẽ tan thành mây khói.

Nhưng Phong Liệt vẫn không quá yên lòng.

Hắn lại lấy ra chiếc lệnh bài Thiên Tru của Thiên Độc lão quái, tinh thần lực tiến vào trong đó chậm rãi tuần tra. Chỉ tiếc, hắn thăm dò thật lâu cũng không phát hiện bất cứ điều gì khác thường.

- Nếu lão già kia động tay động chân lên lệnh bài, chỉ sợ hiện giờ mình cũng không phát hiện nổi.

Phong Liệt thầm nhíu mày, sau một lúc trầm ngâm, hắn liền ném cả ba chiếc lệnh bài lên mặt đất.

Ngay sau đó, chỉ nghe “ong” một tiếng, hư không chấn động, trong không gian Long ngục thoáng cái đã bị bao phủ bởi huyết mang vạn trượng. Một cỗ khí tức hủy duyệt bao phủ khoảng cách mấy ngàn trượng, ba chữ “Tru” màu máu thật lớn chậm rãi xoay tròn trên không trung, dần dần hiện ra đồ án một chiếc Long trảo thật lớn. 

Uy thế mạnh mẽ kia làm cho Âm Lão thú vốn hung lệ vô cùng cũng phải hốt hoảng lùi đến bên mép không gian, trong đôi mắt đầy vẻ sợ hãi. Dường như nó cực kỳ kiêng kị với ba chiếc lệnh bài này.

Phong Liệt đã từng thấy tình hình khi hai chiếc lệnh bài dung hợp, cho nên lần này cũng không kinh ngạc lắm.

Không ngoài dự đoán, hiện giờ độ ngưng thực của Long trảo lại được tăng thêm một chút, nhưng đại bộ phận vẫn là hư ảnh, vẻn vẹn chỉ có hình thức ban đầu mà thôi.

- Xem ra chỉ có thể tìm đủ bốn chín chiếc lệnh bài Thiên Tru thì mới có thể làm cho chiếc Long trảo này chân chính ngưng thực. Ài, đây gần như là một chuyện bất khả thi a!

Phong Liệt thầm thở dài, có được ba chiếc lệnh bài này đã khó như vậy, bốn sáu chiếc còn lại chỉ sợ sẽ càng thêm khó tìm.

Sau một lát, huyết mang đầy trời biến mất, ba chiến lệnh bài Thiên Tru tiếp tục rơi xuống mặt đất.

Bình Luận (0)
Comment