Ma Long Phiên Thiên

Chương 356

Bốp!

Một âm thanh bén nhọn phá không vang lên. Đoạn dây Kim Long Thứ lập tức thổi sang vùng phụ cận Phong Liệt, uy thế kinh người.

Nhưng Phong Liệt cũng rất nghiêm túc. Trước khi Kim Long Thứ xoắn tới một khắc, hắn liền biến mất không thấy. Không hề nghi ngờ, tất nhiên là rút vào trong không gian Long ngục.

Hắn tinh tường biết rõ, bằng thực lực của hắn ngày hôm nay, muốn đối chiến với cường giả Long Biến Cảnh Hoàng Tử Nguyệt thì chẳng khác nào tự tìm con đường chết. Tuy hắn cảm giác được Hoàng Tử Nguyệt không đến mức giết mình, nhưng cũng không muốn mạo hiểm như vậy.

Trước khi Phong Liệt độn thổ về lại không gian Long ngục một khắc, tia tinh thần lưu lại bên ngoài đột nhiên phát hiện, chỗ mặt đất đặt giường bạch ngọc đang có một pho tượng bằng lòng bàn tay màu đen.

Lúc trước, pho tượng này hẳn là đặt dưới giường bạch ngọc. Khi Phong Liệt thu hồi cái giường thì cũng không chú ý. Hơn nữa lại có Hoàng Tử Nguyệt đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm, hắn cũng không dám phân thần. Cho nên giờ phút này mới phát hiện được.

Pho tượng này đen nhánh, bóng loáng, giống như được người ta thường xuyên lau chùi.

Hơn nữa, thực tế làm cho Phong Liệt giật mình chính là, đây là một bức tượng ma long hình người, cùng với biến áo hắc ám chi thân của hắn giống như như đúc.

Phong Liệt cau mày, lập tức muốn đem pho tượng thu vào trong Long ngục.

Pho tượng có thể bảo tồn đến nay không bị hủy, nhất định không phải là vật bình thường. Nhất là nó là một pho tượng ma long đầu người. Vô cùng có khả năng có liên quan đến hắc ám chi thân.

Nhưng lúc này cũng không còn kịp nữa rồi. Hoàng Tử Nguyệt một kích đối với Phong Liệt thất bại, cũng tự nhiên phát hiện pho tượng này. Kim Long Thứ lúc này quanh lại, nhẹ nhàng đem pho tượng xoáy lên, rơi vào trong tay của nàng.

- Ồ, đây là vật gì?

Hoàng Tử Nguyệt kinh ngạc, nhìn pho tượng trong tay, đôi mắt đẹp hiện lên chút suy tư.

- Chết tiệt!

Phong Liệt thấy pho tượng kia rơi vào tay của Hoàng Tử Nguyệt, trong nội tâm hận tại sao mình lại chủ quan như vậy. Lỡ mất một vật tốt, nhịn không được đau đớn vô cùng.

Giờ phút này, hắn tuy thập phần khát vọng có được pho tượng đó, nhưng hắn cũng hiểu được phân lượng của mình. Đối với hắn hôm nay mà nói, muốn từ trong tay Hoàng Tử Nguyệt giật đồ lại, không khác gì chuyện hoang tưởng viễn vông.

Một là cao thủ Long Biến Cảnh, một là Cương Khí Cảnh tầng thứ bảy. Quả thật là thiên địa chênh lệch, khác nhau một trời một vực. Cho dù có thần binh lợi khí nghịch thiên cũng không tiêu trừ được khoảng cách chênh lệch cực lớn này.

Nhưng, trên đời này chắc chắn có những việc phát sinh nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Hoàng Tử Nguyệt đối với việc không bắt được Phong Liệt cũng không quá nhiều ngoài ý muốn. Dù sao Phong Liệt cũng có được một không gian độc lập.

Nàng giờ phút này mày cau lại, đôi mắt tò mò nhìn pho tượng trong tay, suy nghĩ lại về những bí mật thượng cổ mà mình biết. Nhưng thật lâu vẫn không có những hình ảnh tương quan nhớ lại.

Nàng vô thức dùng thần lực thăm dò vào trong pho tượng, muốn xem xem pho tượng kia được tạo thành bằng chất liệu gì.

Ah!

Đột nhiên Hoàng Tử Nguyệt hét lên một tiếng, thân thể mềm mại lung lay sắp đổ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Đôi mắt ẩn chứa thần sắc dãy dụa, tựa hồ như muốn ném đi pho tượng, nhưng lại không được.

Phong Liệt thấy vậy, đồng tử liền co rụt lại. Hắn tất nhiên nhìn ra được Hoàng Tử Nguyệt đang gặp phiền toái không nhỏ.

Nhưng hắn cũng không tùy tiện hiện thân. Dù sao hắn vẫn không thể xác định được cô nàng này đến tột cùng là có đang bày kế dụ hắn ra hay không.

Sau mất phút, Phong Liệt nhìn ra Hoàng Tử Nguyệt hoàn toàn không có làm bộ. Hơn nữa, nhìn bộ dạng của nàng dường như rất đau đớn. Nàng giống như đang đấu võ với pho tượng và đang dần dần bị rơi vào thế hạ phong.

- Hừ, nàng vô phúc không thể nhận nó. Vậy thì để lão tử nhận thay.

Giờ phút này, Phong Liệt không hề do dự, thoát ra khỏi không gian Long ngục, lập tức bay đến bên người Hoàng Tử Nguyệt, không chút khách khí đem pho tượng ma long kia thu vào trong không gian Long ngục. Sau đó nhanh chóng lướt đi trong phòng tối.

Một loạt động tác không hề kéo dài dây dưa. Khi Hoàng Tử Nguyệt phục hồi lại tinh thần thì Phong Liệt đã biến mất không còn tung tích rồi. Đồng thời pho tượng mà nàng đắc thủ không lâu cũng không còn.

- Phong Liệt, bổn tiểu thư không để yên cho ngươi.

Hoàng Tử Nguyệt nhìn thấy bàn tay trống không của mình, liền tức giận dựng đứng lông mày. Thân thể mềm mại có chút run run, sát khí trong ánh mắt càng lúc càng nhiều, rốt cuộc nghiến răng nghiến lợi phát ra tiếng rống của sư tử Hà Đông, chấn động cả phòng tối.

Phong Liệt từ rất xa nghe được thanh âm gào thét của Hoàng Tử Nguyệt, cảm thấy rùng mình. Xem ra nữ nhân này thật sự đang nổi bão rồi.

Hắn rời khỏi thư phòng, cũng không đi quá xa, tranh thủ trốn vào trong Long ngục.

Bởi vì hắn biết rằng chính mình có nhanh đi chăng nữa thì cũng không nhanh bằng cao thủ Long Biến Cảnh. Cho nên trước tránh thoát kiếp này rồi nói sau.

Chỉ sau chốc lát, hắn thấy Hoàng Tử Nguyệt thân ảnh quỷ mỵ hư vô nhẹ nhàng đi ra. Ở chung quanh trong phòng xuyên qua xuyên lại một lần. Độ nhanh đến nỗi Phong Liệt nhìn không kịp. Xem ra nếu không bắt được Phong Liệt ngày hôm nay thì sẽ không bỏ qua.

Phong Liệt thấy vậy cũng không vội đi ra ngoài.

Đoán chừng gian phòng bên ngoài đều bị Hoàng Tử Nguyệt càn quét một lần, chắc chắn sẽ không lưu lại vật nào tốt cho mình. Hắn liền thừa cơ tranh thủ nghiên cứu giường bạch ngọc và phong tượng ma long vừa mới lấy được.

Đối với pho tượng ma long, Phong Liệt chỉ tùy tiện nhìn qua mấy lần rồi ném vào trong góc không gian. Ngay cả Hoàng Tử Nguyệt chạm đến pho tượng mà còn phải nằm lăn ra. Hắn cũng không tự đại đến mức chỉ trong thời gian ngắn nghiên cứu cả hai ba cái.

Kế tiếp, Phong Liệt đi tới bên cạnh giường bạch ngọc, ngưng mắt cẩn thận đánh giá một phen. Thật sự không nhìn ra cái giường này được tạo thành bằng chất liệu gì.

Trâm ngâm một chút, hắn khoanh chân ngồi xuống giường.

Sau một giây, Phong Liệt đột nhiên trong nội tâm chấn động. Ngay sau đó thanh âm giống như tiên nữ ngâm xướng tự nhiên lại vang lên rõ ràng trong đầu hắn, làm cho tinh thần của hắn lập tức bình tĩnh trở lại, cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, im lặng lắng nghe tiên âm huyền diệu này. Thời gian trôi qua, hắn kinh ngạc phát hiện, đầu óc của mình trở nên rõ ràng, rất nhanh tiến nhập vào trạng thái vô cùng không linh.

Giờ phút này, một số sự việc bình thường nghĩ mãi không ra nay trở nên trong sáng. Tình huống như thế này khiến cho Phong Liệt không khỏi sinh ra một cảm giác quen thuộc.

- Tiểu Không Linh Đan? Không sai, tiên âm của cái giường có thể đề cao lực cảm ngộ. Đây quả thực quá nghịch thiên.

Phong Liệt cùng lúc đó giương đôi mắt, không khỏi sợ ngây người, tinh thần kích động tột đỉnh.

Hắn tinh tường cảm giác được, cái giường lớn này đã đưa hắn vào trong trạng thái không linh huyền diệu. Tình huống này so với tình huống trước kia hắn dùng tiểu không linh đan sao mà tượng tự?

Chỉ có điều, một viên tiểu không linh đan có thể khiến hắn ở trong trạng thái không linh chưa đến một tháng thời gian. Còn cái giường lớn này bề ngoài giống như không có bất cứ một hạn chế nào. Đây quả thực là báu vật vô giá. 

 


Không hề nghi ngờ, nếu tin tức cái giường lớn này truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị vô số cường giả của đại lục cướp đoạt. So với chí bảo Luyện Hồn Ma Khải còn muốn quý giá hơn ngàn vạn lần. Tuyệt đối là một mầm tai họa.

Trong lúc nhất thời, Phong Liệt kích động mặt đỏ tới mang tai, tim đập liên hồi mấy chục lần. Thậm chí không kềm hãm được sinh ra một cảm xúc muốn tu luyện tuyệt kỹ bế quan.
- Hắc hắc, có thể đoạt được tiên âm giường này thì coi như chuyến đi cũng không tệ. Chỉ cần có thể sống sót ra ngoài thì lão tử chính là người được lợi lớn nhất.

Phong Liệt sau khi kích động một lát thì tâm tình cũng dần dần bình tĩnh trở lại, ánh mắt có chút lập lòe.

Không hề nghi ngờ, bảo vật trong Long Hoàng thần phủ tuyệt đối không chỉ dừng lại ở một cái tiên âm giường này.

Nhưng bên trong thần phủ nguy cơ trùng trùng. Có thể nói là từng bước đều có sát cơ. Nếu không lưu ý cẩn thận thì có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Phong Liệt suy nghĩ nếu không có nhiều thủ đoạn thì chỉ sợ đã chết sớm như vô số Long võ giả khác, chết trong ba mươi sáu không gian hiểm cảnh.

Mà hôm nay hắn đã có được bảo vật hiếm thấy tiên âm giường này, đang cân nhắc như thế nào để an toàn mang ra ngoài. Tay cầm bảo vật ra ngoài thì cũng phải còn cái mạng để hưởng chứ.

Suy nghĩ một chút, Phong Liệt trong nội tâm định ra chủ ý. Tranh thủ thời gian còn ở bên trong, hết thảy phải đặt việc bảo vệ tính mạng lên hàng đầu. Còn tìm kiếm bảo vật tạm thời đặt ở vị trí thứ hai.

Sau nửa canh giờ, bên ngoài không có phát hiện bóng dáng của Hoàng Tử Nguyệt. Chắc là hồi lâu không tìm được Phong Liệt nên đã bỏ đi.

Phong Liệt tâm ý khẽ động, chui ra khỏi không gian Long ngục.

Hắn lúc này đang ở bên trong một hành lang trống rỗng. Hai bên có rất nhiều gian phòng lớn nhỏ. Trải qua thời gian lâu, những điêu khắc tinh xảo trên vách tường chung quanh đã sớm hóa thành tro. Nhìn sát có thể thấy được hình thức ban đầu.

Theo như Phong Liệt đã sở liệu, tất cả các gian phòng đều trống rỗng. Trên mặt đất phủ một lớp bụi thật dày, nửa vật hữu dụng cũng không có.

Cho dù là có chút bảo vật thì cũng sớm bị Hoàng Tử Nguyệt lấy đi sạch sẽ rồi.

Phong Liệt có hơi tiếc hận, khẽ thở dài, dọc theo hành lang đi về phía trước.

Sau khi đi được một đoạn, Phong Liệt đột nhiên nhíu mày. Hắn hít hít cái mũi, tựa hồ như ngửi được một mùi huyết tinh nhàn nhạt.

Hắn kiếp trước kiếp này giết người con số không vượt qua một ngàn thì cũng được tám trăm. Đối với mùi máu tươi sớm đã quen thuộc lắm rồi. Nhưng giờ phút này hắn lại cảm giác được, mùi huyết tinh này khác với mùi huyết tinh bình thường, tựa hồ như ẩn chứa một tia tang thương, tà ác, đồng thời mơ hồ còn có một tia hương vị thần thánh.

- Ồ, thật là mùi cổ quái!

Phong Liệt trong nội tâm đề cao cảnh giác. Suy nghĩ một chút, hắn liền tiếp tục tiến về chỗ phát ra mùi máu tanh.

Sau một lát, hắn rốt cuộc phát hiện, mùi máu tươi này truyền tới từ một căn phòng nhỏ cuối hành lang.

Phong Liệt dừng bước bên ngoài gian phòng, chậm rãi buông tinh lực vào trong tìm kiếm.

Sau một khắc, hắn kinh ngạc phát hiện, trong căn phòng nhỏ này có một tòa Truyền Tống Trận nho nhỏ. Trên Truyền Tống Trận nhàn nhạt một tầng huyết vụ. Thời gian dần dần khuếch tán ra.

Không hề nghi ngờ, huyết vụ chính là thông qua Truyền Tống Trận thẩm thấu ra ngoài. Cái khó là không xác định được Truyền Tống Trận sẽ đi tới chỗ nào.

Xoẹt xoẹt!

Đột nhiên, Phong Liệt giật mình phát hiện, hắc ám chi thân của mình bị cái mùi máu tanh ngay tại chỗ ăn mòn, từ từ tiêu tán ra.

- Ồ, thật lợi hại. Huyết khí này so với biển máu trong không gian Huyết Hải còn muốn mạnh hơn.

Phong Liệt đồng tử co rụt lại, không khỏi hút một ngụm khí lạnh.

Hắn tranh thủ thời gian chém ra vài đạo cương phong, để cho huyết vụ tản ra. Sau đó một lần nữa chữa trị hắc ám chi thân.

Trực giác nói cho hắn biết, chỗ mà Truyền Tống Trận đi tới nhất định sẽ thập phần nguy hiểm. Vạn phần không được giao thiệp vào trong đó.

Trầm ngâm một chút, Phong Liệt chậm rãi lui ra, tiếp tục tìm tòi bên trong phòng.

Gian phòng bên trong thần phủ có hơn mấy trăm cái, giăng khắp nơi, giống như mê cung. Nhưng lại giống nhau một chỗ, tất cả đều không có gì. Điều này làm cho Phong Liệt vô cùng thất vọng.

Hơn nữa, hắn cũng không phát hiện bất luận một thông đạo nào có thể rời khỏi đây.

Sau khi tìm kiếm một ngày một đêm, hắn vẫn không thu hoạch được gì. Cuối cùng phải bất đắc dĩ đến bên cạnh Truyền Tống Trận huyết vụ kia.

- Xem ra chỉ có Truyền Tống Trận là cách rời đi duy nhất mà thôi. Cũng không thể lưu lại chỗ này chờ chết.

Phong Liệt suy tư cả nửa ngày, đột nhiên lấy ra Huyền Hạo Tháp, khống chế thu nhỏ lại cỡ bằng nắm tay, rồi ném vào Truyền Tống Trận.

Ông!

Một tiếng động nhẹ, bảo tháp biến mất không thấy.
Trong một thế giới huyết sắc, một mảnh không gian biển máu kéo dài đến phía chân trời. Bầu trời lơ lững những tầng mây máu. Một mùi tanh dày đặc khiến cho người ta phải buồn nôn.

Chính giữa biển máu lơ lửng một vài Huyết sắc long trảo lớn nhỏ. Một lão già tóc đỏ khí thế ngập trời ngồi khoanh chân chính giữa Long trảo, tựa hồ như đang bị Long trảo giam cầm không thể rời khỏi.

Lúc này Phong Liệt như bị chấn động khi nhìn thấy lão già tóc đỏ. Bởi vì người này ngoại trừ màu tóc và khí chất thì lão ta giống Nghịch Long Hoàng như đúc.

Giờ phút này, lão già tóc đỏ đột nhiên ngửa cổ lên trời cười một cách điên cuồng:

- Haha, Sở Huyền, không thể tưởng tượng được trăm vạn năm không thấy, ngươi đã đầu thai thành một con sâu cái kiến. Chỉ cần ngươi chịu phụng bổn hoàng làm chủ, bổn hoàng liền ban cho ngươi sức mạnh không thượng để ngươi khôi phục lại vinh quang như ngày xưa. Như thế nào?

Phía trên tầng mây máu, Sở Huyền đang đứng chắp tay ở trên đỉnh Thiên Ngục Luyện Thần, ánh mắt lạnh nhạt, bình tĩnh truyền âm nói:

- Huyết Long Hoàng, ta lần này tới đây để truyền đạt lời nói của Long chủ cho ngươi. Chỉ cần ngươi chịu hướng Long chủ cúi đầu, Long chủ sẽ thu lại Thiên Tru lệnh bài, trả lại tự do cho ngươi.
Sau lưng Sở Huyền lúc này là Chiến Thiên Ma Vương và Hóa Sở Long với vẻ mặt đề phòng nhìn lão già tóc đỏ phía dưới, trong ánh mắt khó che giấu sự khiếp sợ. Cảnh tượng trước mắt giống như trong suy nghĩ của hai người. So sánh với uy thế ngập trời phía dưới thì bọn hắn quả thật chẳng bằng con sâu cái kiến.

- Chiến Thiên, Huyết Long Hoàng là người nào? Làm sao có thể sống đến bây giờ?

Sở Hóa Long lặng lẽ truyền âm nói với Chiến Thiên Ma Vương.

Chiến Thiên Ma Vương nhìn y một cái, suy tư nói:

- Ta từng nghe chủ thượng nhắc tới người này. Nghe nói Huyết Long Hoàng vốn là Nghịch Long Hoàng một cổ huyết thể phân thân. Nhưng chẳng biết tại sao gây ra rủi ro, thoát ly khỏi bản thể, thành tựu Bất Tử Chi Cảnh.

- Hơn nữa, Huyết Long Hoàng cực kỳ tàn bạo. Vì luyện công mà tàn sát qua hàng tỷ long tộc. Thậm chí sau khi cướp đoạt đồ vật lại còn muốn cướp đoạt vị trí Long chủ. Cuối cùng bị Long chủ dùng nửa tòa Thiên Diễn Tru Thần đại trận trấn áp tại chỗ này. Đồng thời cũng trấn áp Nghịch Long Hoàng trong Long ngục.

- Trong tay lão ta có bảo vật, có thể sống tới giờ này cũng không có gì kỳ quái. Nhưng trải qua vạn năm bị Thiên Tru lệnh bài trấn áp, chắc lão ta cũng đã đến giai đoạn dầu hết đèn tắt. Giờ phút này lớn lối cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment