Phong Liệt, ta muốn ngủ một lúc, không có việc gì thì đừng nên đánh thức ta!
Nguyên bản Hoàng tử nguyệt đang khoanh chân mà ngồi trên mặt đất, thì lúc này nàng lại đột nhiên mở mắt rồi nói với Phong Liệt một câu, sau đó thì ngay lập tức lăn ra đất mà ngủ.
- Ách? Như vậy cũng được sao?
Sắc mặt của Phong Liệt có chứt ngẩn ngơ, không thể tưởng được tiểu nha đầu này nói ngủ là ngủ, không có một chút hàm hồ nào.
Nhưng mà ngay sau đó, hắn lại giật mình mà phát hiện ra rằng, trên người Hoàng Tử Nguyệt tựa hồ như đã xảy ra biến hóa nào đó, toàn thân nàng ẩn ẩn tỏa ra ánh sáng màu vàng, phảng phất như nó đã kết thành một cái quang kén màu vàng vậy, tiếng tim đập của nàng vậy mà lại khiến cho cả tòa Huyền hạo tháp này phải rung động theo.
- Hả? Không phải là ăn no quá đấy chư?
Trong nội tâm của Phong Liệt không khỏi cảm thấy có chút nghi hoặc.
Ban đầu thì Hoàng Tử Nguyệt đã thôn phệ hơn ngàn vạn đầu Báo Đầu Điêu, rồi sau đó lại giết chết mấy trăm tên cao thủ Thần Thông Cảnh, cỗ nguyên khí cùng với huyết nhục tinh hoa của hai đán này cũng thực sự là quá mức khổng lồ, nó có thể khiến cho thân thể của Hoàng Tử Nguyệt sinh ra một chút biến hóa thì cũng là chuyện rất bình thường, nếu mà ngược lại thì mới là chuyện lạ.
Sau khi trầm ngâm trong chốc lát, Phong Liệt liền ôm lấy thân thể mềm mại như không xương của Hoàng Tử Nguyệt, rồi đem nàng đặt lên trên một chiếc giường lớn, tốt xấu gì thì tiểu nha đâu này cũng có đại ân đối với mình, làm một chút chuyện nhỏ nhặt cho nàng cũng là điều nên làm.
Sau khi làm xong chuyện này, thì Phong Liệt liền toàn lực khống chế Huyền Hạo tháp bay về phía Ma Quỷ đại bình nguyên ở phía tây, nhằm thằng phương hướng của Đằng Long quận.
Bất quá, trên đời này luôn luôn xảy ra một số việc vượt ra ngoài dự đoán của mọi người.
Kế tiếp, chưa đợi Huyền hạo tháp bay được xa, thì cặp đồng tử của Phong Liệt lại đột nhiên co rụt lại, lúc này hắn đã phát hiện ra một đạo thân ảnh quen thuộc : Ồ? Thật sự là oan gia ngõ hẹp!
. . .
Trên một vùng đất có âm vụ nặng nề, bên trong di chỉ của một tòa thành cổ, ở một đống đổ nát thê lương này khắp nơi đều là cỏ dại.
Lúc này, đang có ba bộ Cương Thi Vương cao tới hơn ba mươi trượng đang ra sức vây công một đạo thân ảnh nhỏ bé đang đứng trên tường thành.
Rống ——
NGAO rống ——
Ơ nơi này vang lên những tiếng gào thét cực kỳ thê lương, khiến cho tâm thần con người cảm thấy sợ hãi, trong ba đầu cương thi vương này thì có hai đầu Minh Lang và một đầu Hạt Vương, trên người chúng đang tỏa ra uy áp không kém một chút nào so với cường giả Hóa Đan Cảnh, hơn nữa từ tinh mang lóe ra trong mắt chúng mà nói thì rõ ràng bọn chúng đều có linh trí cực cao.
- Hừ! Mấy tên súc sinh các ngươi ! Nếu thức thời thì mau đem Thi Đan giao ra đây cho ta, ta còn có thể tha cho các ngươi một mạng! Nếu không nhất định ta sẽ khiến cho các ngươi hình thần câu diệt!
Trên tường thành, một cái tiểu hài nhi có bộ dáng 2~3 tuổi một tay chống ở hông, một tay nắm lấy hắc thiết kiếm mà hung hăng vung xuống.
Quần Long Trụy Nhật!
Lập tức, có mấy trăm đầu long ảnh khổng lồ dài hơn mười trượng liền hướng về phía ba tên Cương Thi Vương mà đánh đến, che khuất cả bầu trời, khí thế ngập trời.
Rầm rầm rầm ——
Sau một loạt những tiếng nổ mạnh mẽ rung chuyển cả thiên địa, thì ba tên cương thi vương có thể so sánh với cường giả Hóa Đan Cảnh lại bị đánh bay ra xa mấy ngàn trượng, da lông lân giáp trên người chúng đều bị rối tinh rối mù cả.
Chỉ có điều bọn chúng là cương thi vương, cho nên da dày thịt béo, vì thế mà thế công mạnh mẽ như vừa xong cũng chỉ tạo ra cho cũng một vài vết thương ngoài da mà thôi, cũng chưa ảnh hưởng đến sức chiến đấu của chúng một chút nào, sau khi rú thảm lên vài tiếng thì bọn chúng lại nhằm về phía đứa bé kia mà đánh đến.
Do Phong Liệt ở cách đó không xa lắm cho nên cũng nhìn thấy khá rõ ràng, cái tiểu hài tử này cũng không phải là người khác, mà chính là Long Nghịch mà trước đó không lâu hắn gặp ở bên trong không gian huyết hải, cũng hắn cũng chính là linh hồn của Nghịch Long Hoàng chuyển thế.
Ánh mắt của Phong Liệt có chút lập lòe, trên mặt hắn không khỏi biểu lộ ra vẻ khiếp sợ, hiện tại thì thực lực của Long Nghịchthực sự là quá mức cường hãn, chỉ dùng sức một người chiến đấu với ba tên cương thi vương có thực lực của cao thủ Hóa Đan Cảnh, hơn nữa hắn vẫn còn chiếm thế thượng phong nữa chứ.
Quan trọng nhất chính là, một thức chiến kỹ mà Long Nghịch thi triển lúc trước, rõ ràng là thức thứ hai Quần Long Trụy Nhậtcủa chiến kỹ thiên cấp Hoang Long Tế Thiên Kinh , hơn nữa hắn còn đem nó luyện tập đến cảnh giới đại thành, uy lực quả thực là hết sức kinh khủng.
Bất quá, sau khi khiếp sợ được một lúc, thì trong lòng Phong Liệt cũng cảm thấy vui vẻ được đôi chút.
Hắn nhìn ra được rằng, hiện tại tu vi của Long Nghịch cũng không có gì thay đổi so với năm ngày trước.
Rất rõ ràng, hắn nhất định còn chưa kịp luyện hóa giọt tinh huyết của Long hoàng của Huyết Long Hoàng,
Nghĩ đến điểm này, thì trong nội tâm của Phong Liệt không khỏi cảm thấy kích động, trong lòng hắn lúc này không ngừng nhắc nhở chính bản thân mình : Nhất định phải ngăn cản hắn! Nhất định phải ngăn cản hắn!
Thử nghĩ mà xem, tên Long Nghịch này là linh hồn của viễn cổ long hoàng đầu thai chuyển thế, bản thân hắn cũng đã đủ đáng sợ rồi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi 2~3 năm thôi thì hắn đã tu luyện đến cảnh giới Thần Thông Cảnh bát trọng thiên, tốc độ tu luyện như vậy quả thực có thể dọa chết một đám người.
Nếu một khi để cho hắn khôi phục lại thân thể Long hoàng thì chỉ sợ tu vi của hắn sẽ tiến triển cực kỳ nhanh, đến lúc đó thì Phong Liệt có cố gắng thế nào thì cũng không thể đuổi kịp được.
Mà điều quan trọng nhất chính là, thù hận giữa hắn và Long Nghịch đã đạt đến mức độ không thể nào hòa giải được nữa, vì những thứ thiên cổ chí bảo như Long Ngục, Trấn Long Thiên Bi, Tỏa Long Đài thìviệc Long nghịch tìm đến hắn cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Nếu đã không thể tránh được, thì cứ mạnh mẽ mà đối mặt!
Trong nội tâm của Phong Liệt lúc này đãtrở nên cực kỳ hung ác, sát cơ lập lòe trong mắt hắn : Long Nghịch, vì lão tử có thể sống một cách an lành, thì tốt nhất là ngươi nên chết sớm đi.
Tuy là đã quyết định sẽ ra tayvới Long Nghịch, nhưng mà Phong Liệt cũng sẽ không hành động một cách kinh xuất, dù sao thì thực lực của bản thân hắn cũng không phải là đối thủ của Long Nghịch, nếu đơn giảnmà xuất thủ thì cũng khó mà nói rõ là ai sẽ giết ai, nếu trong lúc xuất thủ mà hắn bị Nhiếp Hồn Chi Mâu của Long Nghịch làm cho bản thân bị bất động thì cũng chỉ có nước chờ chết mà thôi.
Vì thế, cho nên hắn không suy nghĩ gì nhiều mà ngay lập tức đã nghĩ tới Hoàng Tử Nguyệt, có vị cường giả Long Biến Cảnh này xuất thủ, thì sẽ đảm bảo không xảy ra sai xót gì cả.
- Tử Nguyệt! Tỉnh dậy - Tỉnh dậy! Tử —— ồ?
Khi Phong Liệt đang muốn đánh thức Hoàng Tử Nguyệt dậy, thì đột nhiên hắn lại phát hiện, vào lúc này thì toàn bộ thân thể của nàng đã hoàn toàn bịbao phủ trong một cái quang kén khổng lồ, dường như lúc này nàng đang ở trong trạng thái cực kỳ quan trọng.
- Mẹ kiếp ! Vào lúc quan trong này thì ai cũng không đáng tin cả, vẫn phải dựa vào chính bản thân mình thôi...!
Phong Liệt bất đắc dĩ mà chửi đổng một câu, hắn đànhbất đắc dĩ mà từ bỏđi ý định đánh thức Hoàng Tử Nguyệt dậy, một lần nữa lâm vào trầm ngâm.
Lúc này, ở phía dưới thì Long Nghịch lại đột nhiên đánh ra một kiếm, một cỗ tuyệt vọng kiếm ý mênh mông như biển nhanh chóngbao phủ lây ba tên thi vương, khiến cho ánh mắt của ba tên cương thi vương này cực kỳ hoảng sợ.
Ngay lập tức, một đạo kiếm quang xẹt qua trường không, chỉ nghe Phốcmột tiếng, rồi ngay lập tức đầu lâu của tên Minh lang trong ba tên cương thi vương lập tức bay ra xa, rồi lăn xuống dưới đất.
Mà Long Nghịch thù cũng không dừng lại một chút nào, hắn lách mình mà vượt qua thi thể của tên Minh Lang kia rồi nhanh chóng đem một viên nguyên đan màu đen to bằng nắm tay thu vào trong túi, rồi lại ngay lập tứcthối lui ra một khoảng cách khá xa trước khi hai đầu cương thi kịp phản*ng.
NGAO rống ——
NGAO rống ——
Lúc này hai đầu cương thi vương còn sống này đang cực kỳ phẫn nộ, thế công của chúng lại càng thêm dũng mãnh, trong lòngchúng thề phải giết chết con kiến hôi ở trước mặt này để báo thù cho đồng bạn của mình.
Sau khi Long Nghịch chém ra một kiếm kinh thiên kia, thì tựa hồ như hắn cũng đã tiêu hao thật lớn, cho nên lúc này hắn không thể nào không toàn lực phòng ngự, rồi sau đó lại tìm thời cơ, mà việc hắnthu thập hai tên cương thi vương còn xót lại cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Sau khi quan sát một lát, thì đột nhiên hai mắt của hắn trở nên sáng ngời, hiện tại hắn đang nghĩ đến vị Độc Cáp Vương đang còn dây với Âm Liêu Thúở bên trong không gian Long ngục.
NGAO rống --
Phanh! Phanh! Phanh!
Tại bên trong không gian long ngục, một đầu Âm Liêu Thú cao hơn ba mươi trượng, hung lệ vô cùng, khí diễm ngập trời, lúc này nó đang huy động mười cái xúc tu vừa thô vừa to của nó mà hung hăng oanh kích lên trên Độn Thiên Toa, ở trong không gian long ngục vào lúc này liền liên tiếp vang lên những tiếng Bang bang .
Mà ở bên trong phạm vi ba trượng của không gian bên trong của Độn Thiên Toa, thì sắc mặt của Độc Cáp Vương lúc này đã vàng như đất, vẻ mặt kinh hãi muốn chết, đôi mắt hắn đang không ngừng tập trung về phía những cái xúc tu đang vung vẩy kia.
Hắn cũng không thể nào hiểu nổi, vốn dĩ chính mình chỉ đi đuổi giết một con kiến hôi Cương Khí Cảnh thôi mà lại xảy ra một hồi đại nạn như thế này, để rồi lâm vào hoàn cảnh hết sức bi thảm.
Lúc trước khi hắn gặp phải một đầu Kim Long Thứ có tu vi Long Biến Cảnh, thì thiếu chút nữa đã làm cho hắn phải chấm dứt sinh mệnh của mình rồi, nhưng nào ngờ đâu, hắn vừa mới thoát ra khỏi miệng sói thì lại rơi vào miệng hổ.
Đầu Âm Liêu Thú này tuy rằng tu vi không bằng được đầu Kim Long Thứ có tu vi Long Biến Cảnh lúc trước, nhưng mà nó cũng có thực lực ngũ giai đỉnh phong, lực lượng lớn vô cùng, đao kiếm bất nhập, vạn độc bất xâm, cực kỳ khó chơi.
Nhất là thần thông của con quái vật khổng lồ này này lại cực kỳ quỷ dị, ánh sáng tím mà con mắt thứ ba ở trên trán nó tỏa ra thiếu chút nữa đã khiến cho hắn phải ôm hận, sau chuyện đó thì hắn đã cực kỳ sợ hãi, nhất quyết trốn ở bên trong Độn Thiên Toa cho dù có như thế nào thì cũng không chịu đi ra ngoài. TruyenGG
Lúc này, Độn Thiên Toa đang không ngừng bị đánh sâu vào trong mặt đất, rồi sau đó nó lại bị Âm Liêu Thú nhấc lên, rồi tiếp tục nhận thêm một trận đòn mãnh liệt nữa, cứ lập đi lập lại như thế không ngừng, khiến cho cả phiến đại địa này đều trở nên chấn động.
Nếu không phải cái Độn Thiên Toa này là một kiện cửu phẩm huyền bảo có uy lực cực kỳ bất phàm, hơn nữa nó lại nổi tiếng với lực phòng ngự mạnh mẽ thì chỉ sợ nó đã sớm bị nện thành một đống sắt vụn rồi.
Phong Liệt nhìn thấy vậy, thì không khỏi bật cười, nhưng ngay sau đó thì hắn lại rơi vào trong trầm tư.
Nguyên bản, hắn định thu phục Độc Cáp Vương, rồi để cho lão gia hỏa này thay mình xuất thủ đối phó với Long Nghịch , nhưng mà hiện tại thì, Độc Cáp Vương lại trốn ở bên trong Độn Thiên Toa, nhìn bề ngoài thì hắn đang rất nguy kịch nhưng thực ra lại là hữu kinh vô hiểm, nhìn hoàn cảnh thì có lẽ hắn còn có thể kiên trì thêm một khoảng thời gian khá dài nữa.
- Hả? Hay là - ta thêm cho hắn một mồi lửa nữa ?
Phong Liệt khẽ nhíu mày mà suy tư một hồi, rồi sau đó đôi mắt hắn đột nhiên phát sáng, khóe miệng hắn cũng không khỏi lộ ra nụ cười âm hiểm.
Sau một khắc, trong tay hắn đã nhiều thêm một cái bảo vật màu vàng kim, nó chính là chiếc Tỏa Long Đài đã tồn tại từ thời đại viễn cổ.
Cái Tỏa Long Đài này tại trên phương diện giam cầm nguyên lực thì có công năng cực kỳ nghịch thiên, chỉ tiếc là nguyên lực phổ thông trong cơ thể Phong Liệt vẫn chưa thể nào sử dụng được cái thần binh này, cho nên hắn vẫn một mực cất giấu nó ở trong cơ thể mà chưa từng vận dụng, mà giờ khắc này, thì món bảo vật này đã hiện lên tác dụng của nó.
Trên mặt đất, Độn Thiên Toa lại một lần nữa bị những cái xúc tu của Âm Liêu Thú quấn lấy, rồi sau đó lại bị quăng mạnh xuống mặt đất, trong không gian lại vang lên một tiếng Ầm ầm thật lớn, vào lúc này thì Độn thiên toa đã lún sâu xuống khoảng mấy trượng so với mặt đất, mà Độc Cáp Vương đang ở bên trong thì cũng đã sắp sửa hôn mê đến nơi rồi.
Ngay sau đó, lại có mấy chục căn xúc tu mang theo uy thế mạnh mẽ giống như là phá núi chặt rừng mà mạnh mẽ đánh lên phía trên Độn thiên toa.
- Chết tiệt! Chuyện này phải giải quyết như thế nào đây?
Bên trong Độn thiên toa, Độc cáp vương đang nhíu mày mà nhìn về phía những cái xúc tu đang đánh đến, trong nội tâm hắn vừa kinh sợ lại vừa giận dữ, những đợt công kích như thế này đã diễn ra mấy ngàn mấy vạn lần rồi, ngay lúc đầu thì hắn còn cảm thấy khiếp sợ, nhưng theo thời gian dần dần trôi qua thì hắn cũng chỉ còn biết chết lặng, cái đầu hung thú ở phía ngoài kia vậy mà cứ đánh đi đánh lại mỗi một kiểu.
Đương nhiên, tuy rằng hắn cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng mà hắn cũng phải tranh thủ thời gian mà tăng cường vận chuyển nguyên lực, khiến cho lực phòng ngự của Độn Thiên Toa đạt đến cực hạn.
Nhưng mà lúc này, ngay khi thời điểm mà mấy chục cái xúc tu vừa thô vừa to kia sắp đánh lên trên thân của Độn thiên toa thì đột nhiện, Độc cáp vương lại cảm thấy giường như Độn Thiên Toa của mình lại bị vật gì đó nâng lên trên cao mấy trượng.
Cùng với đó, thì hắn cũng cực kỳ sợ hãi mà phát hiện ra rằng, nguyên lực trong cơ thể mình, vậy mà không hề có dấu hiệu gì mà đã biến mất một cách khó hiểu.
- Không tốt! Đã xảy ra chuyện gì thế này?
Hai mắt của Độc cáp vương bỗng co rút lại, sắc mặt hắn do sợ hãi cực độ mà đã trở nên trắng bệch, nếu không có nguyên lực thì hắn sẽ chết chắc...!