Ma Long Phiên Thiên

Chương 387

- Hô!

Nghĩ thông được cửa ải này, Phong Liệt không khỏi thở dài một hơi, sự việc đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng không được gì, quan trọng nhất là làm thế nào vượt qua được cửa ải khó khăn trước mắt

Hắn nhìn Bán Giang Hồng, nói:
- Trước đây đã có võ sĩ người phàm nào vượt qua được thông cảnh thiên kiếp chưa?

- Có thì có, nhưng mà rất ít

Gần vạn năm qua, ma long chi giáo có năm sau người đã từng bình yên vượt qua thần thông cảnh chi kiếp, nhưng mà, lúc đó cái giá mà ma long chi giáo giúp bọn hắn bổ sung hao phí để độ thiên kiếp, hơn nữa những người này cuối cùng cũng đã bị chết dưới đan cảnh thiên kiếp

Còn những người không vượt qua được thông cảnh thiên kiếp còn nhiều hơn, ta từng nhìn thấy một gã võ sĩ ma long ở vòng thứ nhất thiên kiếp tan thành mây khói, mức uy lực kia mặc dù lão phu không nắm chắc được, huống hồ là vừa mới vào bước vào thần thông cảnh, vì thế từ xưa đến nay thần thông cảnh thiên kiếp cũng bị gọi là “thiên kiếp nhất định phải chết”

Bán Giang Hồng thở dài nói, trong mắt hiện lên tia sắc khiến tim đập nhanh

Phong Liệt sau khi nghe Bán Giang Hồng nói xong, trong lòng cũng đại khái hiểu về uy lực của thiên kiếp, nhưng mà, hắn lại không hề lo lắng đối với chuyện này

Nếu như uy lực của thiên kiếp thần thông cảnh giống như công kích của cao thủ hóa đan cảnh, hắn dựa vào rất nhiều thủ đoạn, ngược lại cũng không phải không có khả năng

Đương nhiên, trước khi độ kiếp, hắn còn muốn làm một việc khác nữa

Trong khoảng thời gian này, đổng thời với việc tu vi của hắn không ngừng nâng cao, thức hải trung cũng không ngừng gián đoạn với việc luyện huyết long hoàng tàn kia

Cho đến cách đây không lâu, rốt cuộc cũng thành công, đem đám sợi tàn hồn này triệt để xóa đi ý chí, luyện thành để mình dùng

Hơn nữa, điều làm hắn vui mững nữa là, trong trí nhớ của những tàn hồn này, không những có một ít công pháp tu luyện và tâm đắc thể ngộ kiên quan đến huyết chi nhất đạo, mà quan trọng là, còn có nghiên cứu của huyết long hoàng đối với thần khí huyết ngục, cùng với mấy cái đơn giản để khống chế pháp môn, điều này khiến hắn nằm mơ cũng không ngĩ tới

Phải biết rằng, huyết long hoàng vì khống chế thần khí, mà lãng phí thời gian hơn trăm vạn năm

Tuy cuối cùng hắn không thể khống chế triệt để thần khí, lại cũng có thể phát ra một phần uy năng của thần khí, về phần uy lực của nó thế nào, Phong Liệt trong lúc ở không gian biển máu đã được chứng kiến rồi

Mà hôm nay, huyết long hoàng đối với toàn bộ nghiên cứu thần khí huyết ngục đều trở thành thứ ở trong đầu hắn, cái này sao lại làm cho hắn không thích được cơ chứ?

Kế tiếp, Phong Liệt lui về phía sau Bán Giang Hồng, không thể chờ đợi được trốn vào trong long ngục

Sau đó, hắn đi đến một góc tối ở dưới mặt đất, đem một bàn tay lớn nhỏ có một tầng tia máu nhàn nhạt đào lên

Không nghi ngờ gì nữa, chính là thần khí huyết ngục

Huyết ngục này hiện lên hình trụ lục giác, nhìn không ra chất liệu, bên ngoài khắc lên không ít những hình ảnh không biết tên, trông rất dữ tợn, muôn hình vạn trạng rất sống động, tia máu nhàn nhạt khiến cho tiểu tháp nhìn có chút mông lung, cực kì thần bí bất phàm

Phong Liệt tự đè nén kích đông trong lòng, khoanh chân ngồi xuống, đem huyết ngục đặt trước mặt mình, sau đó hai tay cố gắng hết sức tạo ra một ấn quyết kì quái, đánh vào trong huyết ngục, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ chờ mong

Nhưng tiếp sau đó, hắn lại thất vọng, mặc dù cái ấn quyết kia ẩn chứa tâm thần chi lực và nguyên lực cùng tiến vào trong huyết ngục, nhưng lại như trâu đất xuống biển, ngay cả bọt tăm cũng không thấy đâu

Phong Liệt khẽ nhíu mày, hắn chưa từ bỏ ý định đánh ra mấy cái ấn quyết, nhưng kết quả vẫn làm cho hắn thất vọng

- Ân? Chẳng nhẽ phải cần có long nguyên lực mới được sao?

Sau khi suy nghĩ một chút, Phong Liệt đột nhiên nghĩ đến vấn đề mấu chốt, không khỏi thất vọng vài phần

Như vậy cũng tốt hơn là trông một bảo tàng đầy núi vàng núi bạc, lại không có nổi một cái chìa khóa, lo lắng của hắn có thể hiểu

Nhưng Phong Liệt cũng không thích để ý người đến chuyện vụn vặt, nếu như tạm thời không dùng được thì bỏ xuống, sau này chờ tiến vào long biến cảnh lại dùng thì cũng thế, hoặc là, chờ phân thân âm lão thú của mình tiến vào long biến cảnh, chắc cũng không phải chờ quá lâu đâu

Sau khi Phong Liệt hạ quyết tâm, liền đem huyết ngục một lần nữa giấu đi, vùi thật sâu vào trong lòng đất, sau đó ra khỏi long ngục, bước nhanh ra ngoài điện

Lần bế quan này kéo dài đến hơn nửa tháng, hắn cũng rất muốn hiểu qua một chút tình thế bên ngoài

……..

- Nô tài thỉnh an đại nhân

- Lão nô bái kiến đại nhân

- …..

Trong phủ thành chủ, những nơi Phong Liệt đi qua, tất cả gia nô liên tục quỳ xuống thỉnh an, tất cả ánh mắt mọi người nhìn Phong Liệt không khỏi mang theo bảy phần sợ hãi ba phần kinh ngạc, cái vị thành chủ trẻ tuổi này vừa đến liền bế quan, thật đúng là cổ quái

- Trương Phúc

- Có lão nô

Phong Liệt gọi quản gia Trương Phúc, nghi ngờ hỏi:
- Bên ngoài sao ồn ào thế, có chuyện gì sao?

Trương phúc có chút kinh ngạc, lập tức tranh thủ nói:
- Hồi bẩm đại nhân, từ khi đại nhân ngài bế quan đến nay, bên ngoài có không ít người muốn gặp đại nhân, hơn nữa, mấy ngày gần đây càng nhiều người tới, lão nô không có cách nào với bọn chúng

- Ân

Phong Liệt sững sờ
- Là ai muốn gặp ta?

- Là – một số nhân sĩ giáo phái, đều là người của long vũ, xin đại nhân thứ cho lão nô vô dụng, thực sự rất khó đoán ra thân phận của những người này
Trương Phúc khó xử nói

Phong Liệt khẽ nhíu mày, hắn cũng biết Trương Phúc này chỉ là một người phàm, đương nhiên không có tư cách hỏi đến chuyện người của long vũ, cũng không hỏi nhiều mà nói:
- Được rồi, ngươi đi đi

- Dạ
Trương Phúc khom người lui ra

Phong Liệt trực tiếp đi về phía cổng lớn, trên mặt không khỏi lộ ra vài tia cười lạnh
- Hừ, lão tử lại muốn biết là ai muốn gặp ta

Còn chưa đi tới cửa, liền thấy Lãnh Huy dẫn đầu mấy trăm tinh binh mặc áo giáp mang theo đao đang đứng ở bên trong cửa, sẵn sàng nghênh đón quân địch, dưởng như e sợ người bên ngoài xông vào

- Bái kiến đại nhân

- Bái kiến công tử

Nhìn thấy Phong Liệt đi tới, mọi người đứng ngay ngắn hành lễ, trong mắt không dấu nổi vẻ khiếp sợ

Rất hiển nhiên, trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi, tu vi của Phong Liệt từ cương khí cảnh bát trọng thiên tăng vọt lên tới đỉnh cao của cương khí cảnh cửu trọng thiên, sự thay đổi đó thật đáng sợ

- ừ

Phong Liệt gật nhẹ,
- bên ngoài là những người nào?

- công tử, bên ngoài là cả một thế hệ nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất của Ngân long giáo, lôi long giáo, băng long giáo, và một đám công tử tiểu thư nhiều chuyện đi theo, tất cả đều la hét muốn khiêu chiến với công tử ngài
Phong Tiểu Đao nói

- À, quả nhiên là bọn chúng!

Lông mi Phong Liệt có chút nhếch lên, trong lòng lại không có gì ngạc nhiên

Hắn tới tứ phương thành nhậm chức thành chủ, trong đó một mặt là trở thành tấm bí sống, đối với việc này sớm đã chuẩn bị tâm lí

Lúc này, Lãnh Huy chắp tay nói:
- đại nhân, Trịnh Thống lĩnh dặn thuộc hạ nhắc nhở ngài tạm thời không nên lộ diện, tuy là cả một thế hệ trẻ của các đại giáo phái khiêu chiến, nhưng là trong số bọn họ có không ít người đã đạt đến cảnh giới thần thông, quả thực không thể khinh thường được

Hơn nữa, còn một số tử sĩ thích khác dấu đầu hở đuôi nữa, dường như có ý đồ bất lợi với đại nhân, chỉ cần không để ý bọn hắn, tôi tin tưởng qua một thời gian nữa nhất định sẽ được bình yên

Phong Liệt liền không nhịn được cười, trong lòng biết Trịnh Đạt lo lắng thực lực của hắn, nhưng mà hắn có thể cũng không biết chỉ cần mình không lộ diện, tình hình bên ngoài rồi sẽ ổn định lại, chỉ sợ là tình hình lại ngày càng nghiêm trọng, có khả năng đánh vào trong phủ thành chủ

Hơn nữa, trong lòng hắn không coi cả một thế hệ trẻ tuổi của các đại giáo phái ra gì, đương nhiên cũng có ngoại lệ, ngoài long nghịch thiên cổ lão yêu nghiệt

Sau khi suy nghĩ một chút, Phong Liệt khẽ cười nói:
- lòng tốt của Trịnh Thống lĩnh ta xin nhận, nhưng sự tình không có phức tạp như vậy, chuẩn bị ngựa cho ta

- Đại nhân, ngài….

- Phong Liệt mau ra đây chịu chết

- Phong Liệt, cái con rùa đen rụt đầu nhà ngươi sau này bản công tử gặp một lần đánh một lần

- Công tử, Phong Liệt đã lâu như vậy mà còn chưa ra, chắc không định cứ một mực trốn tiếp chứ?

- Hừ, hắn cứ trốn như vậy cũng chẳng phải là tốt. Dù sao tiểu tử này cũng là người trẻ tuổi đầu tiên của đời thứ nhất của ma long giáo, một ngày hắn còn trốn không dám gặp người thì ngày đó chúng ta giẫm nát đầu của ma long giáo để giễu võ dương oai, cái này thật là mất mặt ma long giáo bọn hắn, hắc hắc

- Công tử cao kiến

- Đó là đương nhiên, bổn công tử tài nghệ tuyệt đỉnh, nước sông cuồn cuộn cũng không bằng được

- …..

Bên ngoài phủ thành chủ, có thể nói là người người tấp nập, ngoại trừ gần trăm vị tinh anh các phái đứng ở phía trước tuyên bố khiêu chiến với Phong Liệt, còn lại phần lớn là đến xem náo nhiệt, có đến gần mấy ngàn người, liên tục ầm ĩ vô cùng.

Thậm chí, không biết là ai bỏ tiền ra thuê mấy nhóm cô gái chuyên mắng chửi, âm thanh thanh thúy chỉnh tề lấn át toàn bộ khu vực, ăn mặc nóng bỏng khiến cho người nhìn thấy nóng bỏng mắt

Mà lúc này, các nhân vật tiêu điểm nhưn Thủy Vô Khuyết của Ngân long giáo, Lôi Vạn Quân của Lôi Long giáo, Lăng Cô Thành của Băng Long giáo vẫn như lão tăng ngồi thiền tại chỗ của mình, im lặng ngồi khoanh chân ở trên quảng trường trước cổng phủ thành chủ, tu luyện nguyên khí, dường như đã hao tổn vì vị thành chủ tứ phương thành này.

Đột nhiên chỉ nghe thấy “két” một tiếng, âm thanh nặng nề thu hút sự chú ý của mọi người, mọi người liên tục đưa mắt nhìn, nhưng hai mắt không khỏi sáng ngời

Chỉ thấy cửa lớn phủ thành chủ đã đóng chặt hơn nửa tháng nay, giờ phút này lại được mở ra, đây có lẽ là tin lớn nhất trong thời gian gần đây, có rất nhiều người không dám tin, dụi dụi mắt mình

- A. mau xem cánh cổng phủa thành chủ mở rồi kìa, thành chủ tượng gỗ của chúng ta chắc không phải là ra ứng chiến đấy chứ?

- Hừ, cái này thì chưa chắc, có nhiều tinh anh các phái khiêu chiến với hắn như vậy, chỉ cần Phong Liệt không phải là kẻ ngốc, thì chính là một còn rùa thành thật. đó chính là….

- ….

- Cạch cạch cạch

Có âm thanh vó ngựa truyền đến

Ngay sau đó, chỉ thấy một thiếu niên anh tuấn, cao lớn, mặc trang phục của đệ tử Ma Long giáo, cưỡi một con ngựa đi ra khỏi phủ thành chủ, xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, theo sát phía sau là mấy trăm tinh binh toàn thân mang áo giáp, một đám tay trái cầm nỏ, tay phải cầm thương, con ngươi nhanh nhẹ ác liệt đề phòng mọi người.

- Phong Liệt, đó là Phong Liệt

....

Cũng không biết là tiếng rống của ai, thoáng chốc, ánh mắt của mọi người đều dừng lại tên người vị thiếu niên kia, dường như muốn nhìn xuyên thủng vị thiếu niên này

Mấy ngày nay, đại danh Phong Liệt đã trở nên xôn xao khắp nơi, một số sự tích lan truyền đến mọi người đều biết, không có ai là không hiếu kì về hắn

Vị thiếu niên trước mắt này ước chừng hai mươi tuổi, diện mạo thanh tú, hai mắt sáng ngời, trên trán có một thiên long ấn kí quỷ dị, cả người toát ra khí chất lỗi lạc khác người, mặc dù còn chưa thể hiện tài năng nhưng khí thế đã bức người

Nếu nói về tướng mạo, người này so với một đám mỹ nam như Thủy Vô Khuyết, Lăng Cô Thành quả thực còn kém xa, nhưng trong nháy mắt mọi người nhìn thấy vị thiếu niên này, liền cảm thấy người này có chút bất phàm, thực ra mà nói, đó là loại trực giác nguy hiểm cực độ, làm cho bất kì kẻ nào cũng không dám khinh thường

Trong nhất thời, âm thanh khinh thường khắp nơi biến mất hơn phân nửa, chuyển thành kinh ngạc và nghi ngờ

Không hề nghi ngờ, vị thiếu niên này chính là Phong Liệt

Lúc này Phong Liệt thấy bên ngoài có bao nhiêu là người như vậy, nội tâm không khỏi giật mình, nhưng mà hắn cũng không sợ chút nào

Cho đến ngày nay, trên đời này số người có thể khiến hắn cảm thấy kiêng kị có thể đếm được trên đầu ngón tay, trong khoảng thời gian dài, chỉ có người khác sợ hắn

Ánh mắt hắn đảo qua gần trăm tinh anh cáo phái khí thế không kém ở phía trước, trong lòng không khỏi thầm khen, những người này tuổi cũng không lớn, nhưng tu vi cũng không hề kem, phần lớn đều là hậu kì cương khí cảnh, sơ kì thần thông cảnh

Hơn nữa, hắn dần dần phát hiện, trong số gần trăm nhân tài trẻ tuổi kiệt suất của các phái, ngọi trừ Thủy Vô Khuyết, Lăng Cô Thành coi như là biết, còn lại đều là những người không quen biết

Đương nhiên, trong đó cũng có mấy người trước kia đã từng gặp qua, nhưng thời gian qua lâu rồi, hơn nữa lúc đó tiếp xúc không sâu, nên đã quên hêt tên bọn họ

- Phong Liệt ngươi rốt cục cũng chịu đi ra, bổn công tử còn tưởng rằng ngươi muốn cả đời làm rùa đen rụt đầu cơ

Một âm thanh oán đọc không chút khách khí nói, lập tức xung quanh cười vang một trận

Phong Liệt ngồi lập tức ngồi ngay ngắn , ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy người nói chính là Lăng Cô Thành

Hắn nhẹ nhàng cười, trêu tức nói:
- Lăng Cô Thành, không thể tưởng tượng được là ngươi còn sống mà đi ra, thật là khiến cho Phong Mỗ có chút bất ngờ

Nhưng mà, cái tên bại tướng nhà ngươi thừa dịp ta bế quan mà đứng trước cửa nói loạn, ngươi thấy thế thú vị lắm sao?

- Ngươi, hừ, Phong Liệt, lần trước bại trận là do bổn công tử nhất thời chủ quan mà thôi, hôm nay bổn công tử tới trước khi tuyết ngừng, bớt nói vớ vẩn đi, chúng ta lại giao chiến một trận đi

Lăng Cô Thành tức giận hừ một tiếng, nhịn không được xoa tay, dường như cực kì tin tưởng lần này sẽ đánh bại Phong Liệt, làm cho Phong Liệt không khỏi dè chừng,

Theo lý thuyết, trải qua trận chiến ở Lương gia trang, hơn nữa sau khi khi gặp lại trong phủ lăng hoàng thần, Lăng Cô Thành chắc hẳn là phải hiểu rõ thực lực của mình mới đúng, nhưng lúc này hắn lại hoàn toàn tin tưởng, xem ra chắc là có chỗ dựa rồi, Phong Liệt trong lòng đưa ra được kết luận này.

Bình Luận (0)
Comment