Ma Long Phiên Thiên

Chương 413

Dù bản tôn của hắn không phỉ đối thủ nhưng Cửu U Vương xem như là sức chiến đấu mạnh nhất dưới long biến cảnh, nếu đơn độc đấu thì đối phó tất cả cường giả hóa đan cảnh.

Bây giờ thôn phệ vòng xoáy đã khuếch trương đến bảy, tám trăm trượng, che cả bầu trời, uy thế hùng hồn, không chút ngừng lại đuổi theo tàn binh bại tướng Kim Long Thiên Triều chạy tứ tán.

Phong Liệt hóa thân thôn phệ vòng xoáy khác với sinh linh khác thi triển ra thôn phệ thần thông. Nói chính xác thì thôn phệ vòng xoáy là hai đại thần thông kết hợp.

Thôn phệ vòng xoáy của người khác dựa vào nguyên lực của bản thân chống đỡ, giống như ‘Thiên chấn', 'Diệt thế thần trảo', hao phí nguyên lực cực kỳ kinh khủng, lại khó kéo dài thời gian. Thậm chí đa số lúc chỉ có thể xem như đòn sát thủ mà dùng, ở giây phút mấu chốt, cho địch nhân một kích mất mạng.

Thôn phệ thần thông của Phong Liệt đã đạt đến hoàn mỹ, kết hợp đại thần thông của Ma Long Hoàng là Ma Long Hắc Ám Chi Thân, có thể không ngừng rút đi lực hắc ám và nguyên lực thiên địa để tăng cường bản thân, khiến thôn phệ vòng xoáy như là tuyết lăn càng lăn congf lớn, uy lực cũng càng lúc càng kinh người, tiêu hao nguyên lực của Phong Liệt thì cực kỳ nhỏ.

Bây giờ thôn phệ vòng xoáy đường kính đạt đến bảy, tám trăm trượng, uy thế thật là kinh thiên động địa, lực xé khỏng lồ tràn ngập phạm vi vài chục dặm, vô tình san bằng từng ngọn đồi nhỏ.

Những cung tiễn thủ trốn tránh tứ tán vì lực hút mạnh của thôn phệ vòng xoáy mà tốc độ trốn như sên bò, chỉ có thể mở to mắt từng bước một đi hướng cái chết.

Uy thế như vậy sớm khiến ba ông lão hậu kỳ hóa đan cảnh kinh hồn táng đảm, lo sợ bất an, tốc độ truy sát Phong Liệt bất giác chậm lại nhiều, sắc mặt khó coi gần chết.

Phía xa Hỏa Mãng Vương, Bán Giang Hồng xem mà trợn tròn mắt, trong lòng có hiểu biết mới về thực lực của chủ tử, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Lúc này, trong thiên địa đã là bóng đêm trước bình minh, phía đông nổi lên màn trắng.

Chỉ nửa canh giờ Phong Liệt đã nuốt hết chín phần liệt thiên quân đoàn, tìm được đường sống con số cỡ hai, ba con mèo nhỏ nhưng bị hù đến hồn lìa khỏi xác, tựa như cương thi.

Một hóa đan cảnh thất tầng, Kim Long Lão Tử tức giận gào rống:

- Phong Liệt tiểu súc sinh! Ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ thì có bản lĩnh gì? Có ngon thì cùng lão phu đại chiến một trận!
Nhưng tiếng kêu của lão so với trước hơi bị hụt hơi, nhìn biểu tình miễn cưỡng thì hình như chỉ là ra vẻ trước mặt chủ tử mà thôi.

Nếu là trước kia thì Phong Liệt phớt lờ tiếng kêu của ba người.

Nhưng bây giờ hắn đã hoàn toàn liệt thiên quân đoàn, thôn phệ vòng xoáy đạt đến ngàn trượng, ngay cả Triệu Kiên sau khi hóa ma thấy cũng phải vắt giò lên cổ chạy, mấy lão già hóa đan cảnh thất tầng, bát tầng không đáng lọt vào mắt hắn.

- Ha ha ha ha! Tốt! Lão già, như ngươi mong muốn.

Phong Liệt cười to mấy tiếng, thôn phệ vòng xoáy tung hoành xoay tròn đột nhiên quẹo cua đánh hướng ba cường giả hóa đan cảnh đừng sau.

Phút chốc sức hút khủng khiếp giáng xuống ba người khiến thân hình họ run lên, biến sắc mặt.

Cảm giác lực hút như có trăm vạn quân kéo co, ông lão lúc trước thốt lời thầm hối hận, mắng mình nhiều chuyện.

Hai người kia hung tợn trừng lão, trong lòng oán hận.

Mắt thấy thôn phệ vòng xoáy hùng hồn đến, một lão già mắt chợt lóe, vội quát to:

- Mọi người cùng ra tay, phải đánh chết thứ này!

- Diệt thế thần trảo!

- Diệt thế thần trảo!

- Diệt thế thần trảo!

Ba người cùng hét chói tai, hai tay kết ấn đẩy lên trời.

Thoáng chốc ba long trảo ánh sáng vàng rực rỡ rạch không gian, tựa ba mặt trời chói lòa tỏa ánh sáng vạn trượng đánh hướng thôn phệ vòng xoáy.

Ba diệt thế thần trảo mỗi một cái đều cỡ năm mươi trượng mang theo uy lực diệt thế cực kỳ khủng bố khiến khung trời rung động, dù là một ngọn núi to cũng sẽ bị đánh thủng, thế không thể đỡ.

Nhưng ba long trảo to lớn đối với thôn phệ vòng xoáy đường kính ngàn trượng thì quy mô vẫn là yếu chút.

Đương nhiên uy lực mạnh yếu của thần thông không liên quan gì nhiều đến quy mô lớn nhỏ.

*Ầm! Ầm! Ầm!*

Liên tiếp ba tiếng vang chấn trời, trời đất lắc lư, phong vân biến sắc, hư không chấn động thật lâu, tiếng động to lớn khiến mấy cung tiễn thủ cương khí cảnh chạy trốn thật xa tìm được đường sống trong chỗ chết lảo đảo, có vài tên té xuống đất.

Lát sau trên bầu trời ba long trảo to lớn đã tan biến vô hình, thôn phệ vòng xoáy bị đánh trúng chỉ lõm và một chút, rồi nhanh chóng hồi phục lại như ban đầu.

Cái này còn hơn cả kiên càng lay cây nhưng không hơn được bao nhiêu.

Tình hình này khiến ba cường giả hóa đan cảnh nhìn nhau, đều thấy kinh hoàng trong mắt đối phương.

- Trời ạ! Điều...điều này sao có thể?

- Ui chà, ba mươi năm trước lão phu từng đấu với một ngũ cấp hoang dã háo ngưu đã thức tỉnh thôn phệ thần thông, dường như thôn phệ thần thông không có uy lực lớn như vậy đâu?

- Người này là Phong Liệt sao? Không phỉ là vị cao nhân nào giả trang trêu đùa chúng ta chứ?

- Không giống nha! Hình như trong Ma Long giáo chỉ có mỗi mình Phong Liệt là thức tỉnh thôn phệ thần thông!

- A? Nguy rồi! Mọi người mau tản ra!

- …

Khi ba người ngừng lại thì Phong Liệt mang theo uy thế thôn phệ giáng xuống đỉnh đầu ba người.

Ba ông lão hóa đan cảnh dù gì ánh mắt sắc bén, biết hiện tại thôn phệ vòng xoáy đại thế đã thành, rất khó chống lại, chỉ có nước tạm né gió.

Ba người lập tức biến thành ba luồng sáng vàng chia ba hướng chạy tới chân trời.

Trong ba người có hai là cường giả hóa đan cảnh bát tầng, còn lại một người là hóa đan cảnh thất tầng, tốc độ chạy trốn cực kỳ kinh người.

Phong Liệt hiểu muốn cùng lúc giải quyết ba người là chuyện không thể, có câu gọi là bị thương mười ngón không bằng bẻ gãy một ngón. Thôn phệ vòng xoáy bỗng tăng tốc độ đuổi theo một cao thủ hóa đan cảnh bát tầng tốc độ chậm nhất.

Chỉ chớp mắt đã đuổi kịp người, Phong Liệt dốc sức khống chế thôn phệ vòng xoáy khiến sức hút vốn đã kinh người bỗng tăng gấp đôi. *Vèo* một tiếng nuốt cường giả hóa đan cảnh đó vào trong vòng xoáy, nghiền thành bột phấn.

Đường đường là hóa đan cảnh bát tầng mà từ nay hoàn toàn thành tro bụi.

Phong Liệt cười lạnh, không hề dừng lại đuổi theo hai người kia.

Bây giờ trong lòng hắn cực kỳ vui sướng.

Lúc trước hắn chỉ là một con kiến nguyên khí cảnh nhỏ nhoi, giờ biến thành cường giả có thể chúa tể sống chết của võ giả hóa đan cảnh, đã đứng trên hàng ức vạn võ giả, nhìn xuống chúng sinh.

Tuy hắn biết còn vô số người mạnh mẽ mà hắn phải ngoước nhìn nhưng hiện tại trong lòng hắn có chút đắc ý.

Còn lại hai cường giả hóa đan cảnh đều biến sắc mặt trưangs bệch, đòng bạn chết đi khiến họ như cùng cmr giác, hận Phong Liệt và cũng sợ muốn chết.

Phút chốc hai người không hẹn mà cùng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn hướng xe ngựa cực kỳ hào hoa xa xỉ đứng giữa không trung.

Lúc này phía đông đã dâng lên vệt trắng, mây đỏ bình minh dần lan tràn bầu trời.

Trong xe ngựa luôn lặng yên không tiếng động, bỗng bức màn bị vén lên, một thiếu niên anh tuấn tóc vàng như suối chậm rãi bước ra.

Thiếu niên mày kiếm mắt sáng, khí chất siêu quần, bẩm sinh có khí chất hoàng giả khiến người không dám nhìn gần. Dường như gã không thèm để ý chết sống của thuộc hạ, sắc mặt bình tĩnh như nước. 

Sau khi thiếu niên xuất hiện thì đầu tiên là giương mắt nìn chân trời phía đông, khóe môi cong lên, hình như rất hứng thú với rặng mây đỏ.

Sau đó gã nhìn vòng xoáy thanh thế hùng hồn phía xa, lạnh lùng nói:

- Phong Liệt, tất cả nên kết thúc đi!

Nghe thanh âm này, Phong Liệt khinh thường cười lạnh, nói:

- Kim Sở Ngạn, nếu ngươi đã muốn chờ thì sao không chờ lâu hơn nữa? Lão tử cho ngươi cơ hội công bình đấu một trận.

Kim Sở Ngạn lạnh lùng đáp:

- Hừ! Là bổn thái tử cho ngươi cơ hội công bình đấu một trận!

Giờ phút này, mắt gã nổi lên oán hận không hề che lấp.

Đối với việc Kim Sở Ngạn xuất hiện, nói Phong Liệt không kinh là giả, dù sao chính hắn tự tay chặt đứt cổ Kim Sở Ngạn, tiêu diệt linh hồn gã, e rằng dù có là cường giả hóa đan cảnh gặp chuyện như vậy cũng chết chắc.

Tuy nhiên, trước đó Phong Liệt từ lời của Hoàng Tử Nguyệt nghe ra gã chưa chết hẳn, vậy nên hôm nay gặp gã dù hơi giật mình nhưng hắn đã chuẩn bị tâm lý rồi.

Hơn nữa lúc trước đối phương yên ổn ngồi trong xe ngựa, thờ ơ mặc hắn tàn sát thuộc hạ, mãi đến mặt trời sắp dâng lên mới xuất hiện, từ điểm này Phong Liệt mơ hồ đoán được thân phận của đối phương. 

Bởi vì đại thần thông của Ma Long Hoàng cần lực hắc ám, còn đại thần thông của Kim Long Hoàng thì cần hấp thu sức mạnh mặt trời, đây là điều ai cũng biết.

Trong thôn phệ vòng xoáy từ từ truyền ra giọng Phong Liệt đầy giễu cợt:

- Kim Sở Ngạn, lần trước không chết là ngươi mạng lớn, chưa đến mười người, lão tử nghĩ không ra ngươi lấy đâu tự tin có thể đánh thắng ta vậy?

- Hừ! Phong Liệt, trước đó là bổn thái tử sơ ý thôi, bị người đê hè tập kích thực hiện được, lần này thì bổn thái tử sẽ không mắc mưu ngươi nữa!

Kim Sở Ngạn khẽ hừ, rồi *Ầm!* một tiếng, phát ra khí thế mạnh mẽ.

Thoáng chốc chín kim long ảo ảnh dài mười trượng uốn lượn gầm rống sau lưng gã, cực kỳ uy nghiêm. 

- Ồ? Thần thông cảnh cửu tầng?

Phong Liệt thầm rung động, giật mình.

Lần trước gặp hắn nhớ đối phương chỉ có tu vi thần thông cảnh nhị tầng, ngắn ngủi mười ngày tên này chẳng những thân thể lành lặn như ban đầu mà còn tăng bảy cấp, khiến người quá khó tin.

Phong Liệt vốn tưởng tốc độ tăng cấp của mình đủ dọa người nhưng không ngờ hôm nay bị Kim Sở Ngạn làm giật mình.

- A? Không lẽ tên này cũng sử dụng nguyên tinh thạch để tu luyện? Ưm, rất có thể.

Phong Liệt bất giác nghĩ đến nguyên tinh thạch, dường như chỉ có nó mới giải thích thông.dù sao Kim Sở Ngạn không phải không phải cái gì linh hồn long hoàng chuyển thế, tu vi tâm cảnh cần tăng cao từng bước một.

Nghĩ đến đây, lòng Phong Liệt dấy lửa. Nếu có thể từ người Kim Sở Ngạn lấy đến nguyên tinh thạch thì không còn gì tốt hơn.

Bây giờ Kim Sở Ngạn biểu tình lạnh băng, mắt lóe sát khí, gã sốt ruột muốn đi rửa hận cũ.

Từ nhỏ gã xuất thân hiển hách, hoàng triều thái tử, mười sáu tuổi thức tỉnh đại thần thông kim long hoàng, có thể nói tư chất tuyệt thế, không ai sánh bằng.

Mặc dù gã không để ý hư danh nhưng trong lòng luôn cho rằng ca thủ đệ nhất thế hệ trẻ Long Huyết đại lục chính là gã, đây là sự tự tin của cường giả.

Nhưng niềm tin này vào mười ngày trước bị Phong Liệt, một người thân phận, tư chất không bằng mình đánh vỡ, còn bị người ta ở trước mắt ba người chặt đầu, chết ngay tại chỗ, đây đúng là sỉ nhục vô cùng!

Nếu không phải Kim Long giáo trả cái giá lớn mời một cường giả tuyệt thế long võ minh ra tay, đảo ngược thời không cưỡng ép sống lại gã thì e rằng không còn Kim Sở Ngạn nữa.

Vậy nên giờ này phút này, gã hận Phong Liệt tột cùng, hận không thể lập tức tiêu diệt hắn mới sướng.

Lúc trước gã không ra tay là vì không chức trong bóng đêm xử lý được Phong Liệt, giờ sắc trời đã sáng, mặt trời sắp dâng lên, chính là lúc gã đại phát thần uy.

- Phong Liệt! Sỉ nhục lần trước hôm nay bổn thái tử phải trả lại ngươi! Chịu chết đi!

- Hạo nhật kiếm vũ!

Kim Sở Ngạn hét chói tai, tay bỗng hiện ra chí bảo nhật quang thần kiếm bềnh bồng trên đỉnh đầu.

Thoáng chốc, trường kiếm hào quang vạn trượng, xung quanh vô tận quang nguyên lực cùng ùa vào trường kiếm, khiến trường kiếm điên cuồng bành trướng tăng vùn vụt.

Trong lúc đó, phía đông phóng tới ngàn vạn luồng sáng đỏ càng thêm chói lọi, không ngừng tăng cường uy thế của trường kiếm.

Phong Liệt thấy vậy thàm cười lạnh, hắn đâu dễ cho Kim Sở Ngạn cơ hội súc thế. Mắt thấy đối phương bắt đầu thi triển đại thần thông, hắn lập tức khống chế thôn phệ vòng xoáy ngàn trượng ập đến Kim Sở Ngạn ở trên trời, che cả khung trời, khiến mặt đất lại chìm trong bóng tối.

Lực hút mạnh mẽ không gì sánh kịp bao phủ người Kim Sở Ngạn.

- Khốn kiếp!

Kim Sở Ngạn run lên, vẻ mặt tức giận, giờ phút này trong thiên địa quang nguyên lực không quá sung túc, khiến đại thần thông hạo nhật kiếm vũ súc thế cực kỳ chậm, lại bị Phong Liệt quấy rối, phút chốc kiếm to tỏa ánh sáng mặt trời hơn mười trượng tan biến.

Đại thần thông thế nhưng bị cưỡng bức đánh gãy.

Càng muốn chết là thôn phệ vòng xoáy của Phong Liệt to đến ngàn trượng, lực hút điên cuồng không thể ngăn cản, làm Kim Sở Ngạn muốn chạy trốn đều trở thành xa xỉ.

- Chết tiệt!

Mắt thấy mình sắp bị thôn phệ, Kim Sở Ngạn sốt ruột chửi thề, lấy ra một hạt châu tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, bóp mạnh.

Một tiếng trầm đục, hạt châu đột nhiên tạc nổ, hình thành đoàn sáng vàng chói lọi, hào quang vạn trượng đâm đau mắt người, bao phủ Kim Sở Ngạn.

- Hạo nhật kiếm độn!!!

*Vèo!*

Kim Sở Ngạn hét lớn, ánh sáng vàng rực rỡ bỗng thu lại hội tụ và nhật quang thần kiếm. Ngay sau đó, chỉ thấy cự kiếm rung lên, dẫn theo Kim Sở Ngạn độn ra hơn mười dặm, thoát khỏi trung tâm thôn phệ vòng xoáy.

- Ủa? Thú vị đây.

Phong Liệt kinh ngạc.

Hắn nhìn ra được hạt châu vàng tạc nổ của Kim Sở Ngạn chắc có công dụng như là dạ mạc châu, đơn giản một cái là chế tạo hắc ám, cái kia thì chế tạo quang minh.

Tiếp theo Phong Liệt lập tức truy đuổi, bây giờ uy lực thôn phệ thần thông gần như đạt đến đỉnh, dù là cường giả đỉnh hóa đan cảnh gặp phải cũng chỉ có nước nuốt hận, một thần thông cảnh cửu tầng mà còn không thể thi triển đại thần thông như Kim Sở Ngạn, Phong Liệt không để trong lòng. Hắn để ý chỉ có trong nhẫn trữ vật của Kim Sở Ngạn có nguyên tinh thạch hay không.

Mắt thấy vòng xoáy lại ập đến, Kim Sở Ngạn vẻ mặt kinh sợ nhanh chóng tăng tốc độ độn ra phía xa, trong lòng cực kỳ bực tức.

Gã vốn tưởng mình thăng lên thần thông cảnh cửu tầng, cộng thêm đại thần thông hạo nhật kiếm vũ, muốn giải quyết Phong Liệt chỉ có thần thông cảnh nhất tầng thì dễ như trở bàn tay.

Nhưng không ngờ mấy ngày không gặp Phong Liệt đạt đến thần thông cảnh lục tầng, chênh lệch với gã không lớn.

Càng thêm không hay ho là lúc trước ban đêm, cực kỳ bất lợi với gã, không thể không trơ mắt nhìn thuộc hạ của mình chịu chết.

Bây giờ khó khăn lắm chờ trời sáng, đại thần thông của Phong Liệt đã tăng uy lực lên đến đỉnh, thế không thể đỡ.

Trong phút chốc, Kim Sở Ngạn bất đắc dĩ phát hiện, gã đường đường là thiên tài có đại thần thông kim long hoàng bây giờ không có cơ hội vùng lên, chỉ đành như chó tang cụp đuôi hoảng sợ chạy trốn, lòng bực tức muốn chết, suýt nghẹn nội thương.

Bình Luận (0)
Comment