Ma Long Phiên Thiên

Chương 415

Kim Sở Ngạn mở miệng như muốn nói cái gì, nhưng thấy biểu tình không tha phản bác của Kim Vô Mệnh thì ngoan ngoãn câm miệng.

Gã hiểu bây giờ rất khó giết chết Phong Liệt báo thù. Có lão tổ ra tay, vận mệnh của Phong Liệt đã định, mặc dù gã không thể tự tay giết chết thì hơi tiếc nhưng còn tốt hơn là để hắn sống sót.

Lúc này thấy ánh mắt Kim Vô Mệnh không tốt thì ba người Phong Liệt lòng run lên.

Trầm ngâm một lúc Hỏa Mãng Vương trầm giọng nói với Phong Liệt:

- Công tử! Ngươi trước đi, chúng ta đoạn hậu!

Trong mắt gã điên cuồng chiến ý càng lúc càng đậm.

Bán Giang Hồng vẻ mặt lạnh lùng vạn năm không thay đổi.

Họ biết ở trước mặt cao thủ long biến cảnh thì cơ hội chạy trốn là cực kỳ nhỏ bé. Nhưng nếu Phong Liệt chết rồi thì họ sẽ chết theo, chỉ cần hắn sống trốn thoát, họ dốc hết sức nói không chừng liều được một đường sự sống.

Phong Liệt lạnh lùng nhìn Kim Vô Mệnh, thản nhiên nói:

- Không cần, chúng ta cùng đi, hai ngươi không phải đối thủ của hắn.

- A?

Bán Giang Hồng, Hỏa Mãng Vương ngẩn ra, không hiểu ý của Phong Liệt nhưng cũng không hỏi nhiều.

Bây giờ Phong Liệt cực kỳ hận lão già kia đê hèn tập kích, nhưng hắn biết dù người ta không đánh lén thì hắn không có chút khả năng thắng, có thể giữ mạng nhỏ đã là không sai.

Cao thủ long biến cảnh thường tượng trưng cho vô địch.

Từ xưa đến nay, trên long huyết đại lục vượt cấp khiêu chiến hơn nữa khiêu chiến thành công có rất nhiều điển hình, đếm không xuể. Thậm chí vượt qua đại cảnh giới chiến thắng đối thủ cũng có không ít ghi chép, nhưng chưa từng nghe nói qua có cao thủ hóa đan cảnh nào chiến thắng cường giả long biến cảnh, đây đúng là chuyện vớ vẩn.

Bởi vì khi võ giả đã đến long biến cảnh cửu tầng, nguyên lực trong người xảy ra biến đổi chất lượng,biến thành long nguyên lực, thuộc loại á thần lực.

Trên thế giới không tồn tại chân thần thì gọi cao thủ long biến cảnh là chân thần cũng không quá đáng.

- Đi? Hừ! ở trước mặt bổn tọa các ngươi có thể đi được sao?

Kim Vô Mệnh hừ lạnh một tiếng, từ từ bay đến gần ba người Phong Liệt, trong mắt có giễu cợt mèo vờn chuột.

Phong Liệt khinh thường cười khẩy:

- Lão già, vậy lão tử đi cho ngươi xem!

Rồi hắn bỗng nổi lên khói đen đậm đặc như mực, bao phủ hắn, Hỏa Mãng Vương, Bán Giang Hồng vào trong.

- Trò nhãi nhép!

Kim Vô Mệnh cười lạnh, vung tay áo, gió bão mnhọ mẽ sinh ra thổi tan khói đen đầy trời.

Nhưng tiếp theo khiến Kim Vô Mệnh nhíu mày là mặt đất đã không còn tung tích ba người Phong Liệt đâu.

- Khốn kiếp!

Nhìn mặt đất trống rỗng không có gì, sắc mặt Kim Vô Mệnh dần biến khó xem, ánh mắt khiến người sợ hãi.

*Ầm! Ầm! Ầm!*

Tiếng ầm ầm nổ vang.

Kim Vô Mệnh khuôn mặt già nua âm trầm, hi tay liên tục tung bay, từng chưởng ảnh có thể hủy sơn đoạn núi đánh vào mặt đất, cơ hổ lật tung phạm vi mấy ngàn trượng Phong Liệt đứng nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Tìm tòi thật lâu không có kết quả, cuối cùng Kim Vô Mệnh không thể không thừa nhận mấy con kiến đã trốn thoát trước mắt cường giả long biến cảnh là gã đây.

........

Phong Liệt đầu tiên là thu Hỏa Mãng Vương, Bán Giang Hồng vào long ngục không gian, rồi xúc phát ám chi lệnh bài. Bạn đang đọc chuyện tại truyenggg.com

Cho nên khi hắn xuất hiện thì đã trở lại ám ngục không gian Ám Võ Phong.

Trong ám ngục không gian mọi chuyện như thường, đài cao ở chính giữa hàng đống quyển sắp đặt ngay ngắn, trong góc vài tòa truyền tống trận chớp lóe ánh sáng tím yếu ớt, cực kỳ tĩnh lặng.

Nhưng bên ngoài ám ngục thì hoàn toàn biến dạng.

Ngày trước Ám Võ Phong có phong cảnh tú mỹ, cực kỳ náo nhiệt nay đã không còn, chỉ có một bảo tháp cao chừng trăm trượng, chiếm vị trí ngàn trượng tối đen sừng sững đứng, mây khói lượn lờ, toát ra hơi thở bí ẩn.

Từ đất hỗn độn quanh ám ngục không khó thấy ra nó đã gặp vô số cao thủ liên tục oanh kích.

Nhưng mặc kệ xung quanh hỗn loạn, bản thân ám ngục không bị tổn hại chút nào, thậm chí không để lại một chút vết trầy.

Thật ra nghĩ cũng đúng, thần khí rốt cuộc là thần khí, nếu dễ dàng bị đập hư thì không xứng cái tên hào hùng "Thần khí' nữa rồi.

Lúc này, bên ngoài đã không có một ai, những cường giả long biến cảnh đến từ thế lực các nơi không thấy đâu nữa. Nhưng Phong Liệt không dám thả lỏng chút nào, hắn dùng đầu ngón chân cũng tưởng tượng ra bên ngoài tất nhiên có vô số cao thủ giám thị, nếu hắn ló đầu ra sẽ bị tóm ngay.

Trầm ngâm một lúc, hắn định để Cửu U Vương lại đây thăm dò thần khí, bản tôn thì trở về Tứ Phương Thành dàn xếp Phong gia già trẻ, hiện giờ chính là thời buổi rối loạn, hắn thời gian không lộ mặt thì khó tránh khỏi khiến long võ minh nghi ngờ.

Nhưng khi Phong Liệt thả ra Cửu U Vương, bản tôn chuẩn bị rời đi thì mắt bỗng sáng lên, vô tình trong thôn phệ không gian phát hiện một thứ.

- Ủ? Nhẫn trữ vật của Kim Sở Ngạn? Lạ quá ta, vậy mà không bị nghiền nát! Hắc hắc! Quá tốt, tuyệt đối đừng làm lão tử thất vọng!

Phong Liệt tâm ý động, trong thôn phệ không gian có một chiếc nhẫn màu đen xuất hiện trong tay hắn.

Chiếc nhẫn này tạo hình cổ kính, bề mặt khắc tự phù quái dị, nắm trong tay có thể rõ ràng cảm giác hơi thở tang thương.

Phong Liệt trước tiên quăng nhẫn cho Cửu U Vương, nương dựa tinh thần lực mạnh mẽ của Cửu U Vương trừ đi tinh thần ấn ký của Kim Sở Ngạn để lại bên trên, rồi mới nhỏ máu nhận chủ.

Ngay sau đó, khi tinh thần Phong Liệt rót vào nhẫn trữ vật thì giật nảy mình.

Trên đại lục nhẫn trữ vật đối với long võ giả coi như phổ biến, một cái nhẫn trữ vật hạ phẩm linh khí chừng mấy chục khối long tinh mà thôi, cơ bản tất cả long võ giả đủ sức mua. Nhẫn trữ vật bình thường có không gian cỡ mười trượng, máy trăm trượng, phẩm cấp sẽ không vượt qua phạm trù linh khí.

Giờ phút này Phong Liệt giật mình phát hiện, nhẫn trữ vật đen cầm trong tay là một cái cửu phẩm huyền bảo, bên trong không gian đạt đến phạm vi gần vạn trượng, thật sự có thể chứa cả một ngọn núi to.

Càng khiến Phong Liệt kinh ngạc là bây giờ trong không gian to lớn có chứ một núi to màu đen chiếm gần hết không gian.

Núi to đó cao hơn tám ngàn trượng, đen thui giống như đúc bằng sắc, mơ hồ tỏa ánh sáng bạc biểu thì hơi bất phàm.

Bửi vì trong ám ngục quá nhỏ, Phong Liệt không có cách nào thả núi to ra cẩn thận nghiên cứu, chỉ đành tạm thời gác sang bên, nhìn thứ khác.

Kim Sở Ngạn có địa vị hiển hách, cất giữ đồ đạc tất nhiên là không kém được. Bên trong long tinh, đan dược, thần binh, áo giáp nhiều không đếm xuể, hơn nữa mỗi một đều là tinh phẩm, khiến Phong Liệt hốt một mẻ lớn.

Nhưng làm hắn thấy hứng thú nhất là một khối tinh thạch màu hoàng kim.

Khối tinh thạch đó cỡ một nắm tay, bên ngoài tỏa ánh sáng mờ nhạt như là một khối thủy tinh vàng bình thường. Nhưng mắt Phong Liệt sáng lên, hô hấp gấp gáp.

Hắn nắm tinh thạch, cmr giác rõ ràng nguyên khí thuộc tính kim mênh mông như biển.

- Úi dà, nguyên tinh thạch? Tiểu tử Kim Sở Ngạn quả nhiên là dùng nguyên tinh thạch tu luyện ! Ha ha! Ha ha ha ha!

Phong Liệt không thể ức chế cười to, chỉ cảm thấy toàn thân sung sướng vô cùng.

Điều duy nhất khiến hắn thấy tiếc là khối nguyên tinh thạch này ẩn chứa nguyên khí thuộc tính kim, hơn nữa bên trong nguyên khí đã hao tổn rất nhiều, chắc chắn là bị Kim Sở Ngạn hấp thu.

Bình Luận (0)
Comment