"Ồ? Thật là có cổ quái!"
Phong Liệt kinh ngạc mở to mắt, nhìn chằm chằm vào biến hóa trước mặt.
Hắn thả lỏng hai tay, để mặc cho miếng sắt cùng tấm lụa đen trôi lơ lửng trong không trung, chậm chạp xoay tròn.
Giờ phút này, hai đồ vật đều tản ra hắc mang càng ngày càng cường thịnh, không ngừng rung động lắc lư. Từng vòng sáng đen rung động khuếch tán ra xung quanh.
Phong Liệt thả tinh thần lực ra, lập tức giật mình phát hiện, những gợn sóng màu đen này lại xuyên qua không gian Ám Ngục, bắn ra xung quanh Ám Vũ Phong.
Thời gian dần dần trôi qua, màu đen sóng rung che khuất bầu trời, khiến cho sắc trời đều mờ nhạt.
Một lát sau, toàn bộ Ma Long Giáo đều bị bao phủ bởi sắc trời nhạt nhẽo. Sau đó là cả Ma Long sơn mạch, toàn bộ Long Huyết đại lục. Sóng rung màu đen dần dần che đậy từng góc nhỏ trên đại lục. Theo sau đó còn có một cỗ khí tức thần bí mà tang thương tràn ngập trong thiên địa.
- Ơ, sao trời lại đen như vậy? Ta nhớ vừa mới ăn trưa xong!
- Thiên hàng dị tượng! Không phải phúc cũng là họa!
- Chuyện này là thế nào? Chẳng nhẽ có dị bảo xuất thế?
- …
Nhất thời, toàn bộ sinh linh trên Long Huyết đại lục đều kinh ngạc khó hiểu cảnh tượng này, đều nghị luận không ngừng.
Một ít thế ngoại cao nhân ẩn náo trong núi đất hoang đều bận rộn cuống quýt nhìn trời bói toán, hy vọng có thể tra ta chút tin tức. Nhưng đều nhao nhao lắc đầu thở dài, sắc mặt thất vọng.
Mà giờ phút này, trong Ám Ngục, Phong Liệt chấn động vô cùng. Trên đầu miếng sắt tròn cùng tấm lụa đen càng rung động lắc lư mạnh hơn, tốc độ hấp thu huyên lực càng mạnh hơn. Hắc mang chói mắt tràn ngập không gian.
Nếu không phải Phong Liệt cùng Cửu U Vương kịp thời trốn vào trong Long Ngục thì suýt nữa đã bị hút khô nguyên lực, biến thành xác ướp.
Bây giờ hắn chỉ có thể nấp trong Long Ngục, phân ra một tia thần thức quan sát động tĩnh bên ngoài.
"Ông…… Ông…… Ông……"
Một phút, nửa canh giờ, một canh giờ…
Thời gian chậm rãi trôi qua, tình huống này vẫn không ngừng tiếp tục.
Bên ngoài Ám Ngục, vô tận thiên địa nguyên khí mãnh liệt lao tới, nhao nhao chui vào trong Ám Ngục. nguồn truyenggg.com
Trong Ám Ngục, hai vật đã bị hắc mang triệt để che dấu, lại khó có thể quan sát tình hình bên trong.
Trên Long Huyết đại lục, tất cả tuyệt thế cường giả đều nhao nhao bị dị tượng đánh thức, kinh ngạc nhìn về phía Ma Long Giáo. Cách đó không xa đều nhanh chóng chạy đến Ma Long Giáo, sợ bỏ lỡ bảo vật xuất thế.
Thời gian bên ngoài Ám Ngục dần dần trôi qua, tụ tập càng nhiều cường giả. Ma Long Giáo mười tám viện phái cao tầng, lấy Chiến Thiên Ma Vương dẫn đầu đều nhao nhao đứng trên không trung, ánh mắt vô tận khiếp sợ.
- Đây… Đây dĩ nhiên là động tĩnh do Ám Ngục gây ra! Ôi trời ơi! Hẳn là nhất đại truyền nhân của Ám chi nhất mạch, không ngờ đã hoàn toàn luyện hóa được thần khí?
- Không đúng! Cỗ khí tức này tuyệt đối không phải là Ám Ngục. Nhất định là có chuyện gì đó!
- Cái gì? Vô thiên chi nhật? Đây… Đây hẳn là Vô Thiên Chi Nhật từng ghi lại trong thiên thư!
- …
Trong lúc mọi người đang ở đây nghị luận, trong một dãy nũi ở Tây Vực đại lục, có một tòa thiết phong cao tới vạn trượng ầm ầm sụp đổ, chìm vào lòng đất.
Theo đó là một tấm vải lụa đen tản ra hào quang vạn trượng rời khỏi phế tích, bay về phương đông.
Một lát sau, một con quái vật toàn thân đen kịt, sáu đầu ba chân bò ra khỏi phế tích, đôi mắt màu xanh lá u ám tản ra ánh sao sáng khiếp linh hồn người.
Sau khi quái vật bò ra, đứng trên một chỗ cao, vô cùng vui sướng nhìn bầu trời thét dài, thanh âm sắc nhọn chói tai, vang tận trời cao.
Không lâu sau khi quái vật xuất hiện tại nơi này, phía dưới nơi thiết phong chìm trong lòng đất tạo thành một cái hố sâu không thấy đáy, từng con quái vật lần lượt trèo lên mặt đất, bò đến gò cao, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời ảm đạm vì bị hắc mang che đậy không ngừng gào thét, thỏa thích thể hiện niềm vui sướng của mình.
Đám quái vật này có hình thù dị dạng vô cùng, có ba đầu sáu tay, có thân người đầu sói, có nhỏ như thổ cẩu, cũng có lớn như một ngọn núi nhỏ. Khí thế cũng rất mạnh, tùy tiện một con đều không thua nhất giai long thú trên đại lục, thậm chí có nhiều con vượt qua tam, tứ giai.
"Ngao…"
"Uôm…"
"…"
Tất cả quái vật nhe bộ răng nanh dữ tợn, móng vuốt vô cùng sắc bén, lân giáp chắc chắn như sắc, con ngươi tản ra khí tức hung lệ, khát máu, thô bạo.
Đồng thời, vô tận ma khí xem lẫn khí tức tang thương tự cổ chí kim từ sâu trong lòng đất bay lên, dần dần khuếch tán bốn phương tám hướng. Trong phạm vi bán kính ngàn dặm, sau khi vô số dã thú hung lệ, long thú cảm nhận được cỗ khí tức này đều nhao nhao hốt hoảng chạy trốn vèo sâu trong đại lục trung tâm.
"Ngao uôm…"
Một lát sau, từ một tiếng rồng ngâm chấn động trời cao vang lên, tất cả quái vật đều nhao nhao yên tĩnh lại, nằm sấp trên đất thân hình run rẩy, phảng phất đang nghênh đón vương giả đến, trong đôi mắt lộ vẻ kính sợ sâu thẳm.
Một khắc sau, một con Ma Long thần tuấn giương hai cánh dài đến hơn ba mươi trượng bay lên không trung, vắt ngang thiên địa. Long uy mạnh mẽ tràn ngập khắp đại lục, mãnh liệt như thủy triều. Nó ưu nhã xoay một vòng trên không trung, phảng phất đang khoe với đại lục – Vương giả trở về!
Đây là một con Ma Long chính thức, mọi người trong Long Huyết đại lục đều chưa từng thấy được Ma Long chính thức. Hai cánh che phủ bầu trời, bốn cái long trải đứng trên không trung, không thể nói hết ưu nhã cùng cao ngạo, còn có một phần nội liễm hung ác dữ tợn.
Trên lưng con Ma Long thần tuấn còn đứng một thiếu niên tà mị xinh đẹp. Thiếu niên có đồng tử màu tím, tóc dài màu trắng, ngũ quan tinh xảo cực điểm, da thịt còn trắng hơn thiếu nữ mười sáu, áo choàng màu đen rộng lớn phất phới trong gió, một thân phục sức hoa mĩ tinh xảo màu trắng phụ trợ thân hình cao lớn của hắn đặc biệt uy vũ bất phàm.
Thiếu niên khoan thai đứng trên lưng Ma long, trong tay cầm một bầu rượu màu bạc, ưu nhã thưởng thức một ngụm. Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, khóe miệng xuất hiện một nụ cười ngạo nghễ. Hắn cảm khái nói với Ma Long dưới chân:
- Tiêu Hắc, ngươi biết không? Đây chính là nơi tổ tiên chúng ta sinh ra, một vùng đất thần thánh! Thế giới này mới là thế giới của Thánh tộc chúng ta! Không thể ngờ nhiều năm như vậy, chúng ta có thể thay tổ tiên tìm được đường về nhà!
"Ngao uôm…"
Ma Long Tiểu Hắc vui sướng phát ra một tiếng rồng ngâm, tựa hồ cũng vô cùng cao hứng với chủ nhân của mình.
Nhưng ngay sau đó, Tiểu Hắc đột nhiên dùng thanh âm trẻ con non nớt nói nhỏ:
- Thái tử, không hiểu sao Tiểu Hắc cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu.
- Cái gì?
Thiếu niên được gọi là Thái tử khẽ nhướn mày, ánh mắt lóe lên một chút.
- Ồ… Quy tắc của thế giới này thật là có chút cổ quái, thực lực của ta tựa hồ cũng bị phong ấn một phần ba.
- A… không được! Thái tử, Tiểu Hắc sắp chết! Uôm…
Con Ma Long cực lớn kia đột nhiên thống khổ run rẩy, phảng phất đang bị tra tấn dã man, đứng trên không trung run rẩy vài cái, lập tức muốn chui xuống hố sâu dưới đất.