Lão giả họ Sở hừ nhẹ nói.
- Triệu lão, vài tên cường giả sao có thể so sánh với thây ma cấp Thánh Hoàng? Diệp gia chúng ta có thể đền bù tổn thất cho các ngươi, nhưng thây ma phải thuộc về Diệp gia chúng ta.
- Triệu lão, vài tên cường giả sao có thể so sánh với thây ma cấp Thánh Hoàng? Diệp gia chúng ta có thể đền bù tổn thất cho các ngươi, nhưng thây ma phải thuộc về Diệp gia chúng ta.
Thiếu niên họ Diệp khinh thường cười, không chút nhường nhịn nói.
- Hừ không biết bồi thường cái gì có thể vượt qua tính mạng của ba gã cường giả Long Biến Cảnh và hơn 60 gã cao thủ Hóa Đan Cảnh? Tiểu tử họ Diệp, ngươi hãy nói ta nghe một chút.
Sắc mặt lão giả uy mãnh kia giận dữ, ngữ khí bất thiện nói.
- Triệu lão, mấy trăm năm qua, vô số nữ tử ưu tú của Diệp gia ta đều được gả tới Triệu gia, chẳng lẽ những chuyện này không được tính là đền bù tổn thất sao?
- Hừ, đó chỉ là quan hệ thông gia giữa hai gia tộc, đôi bên cùng có lợi mà thôi, chưa có gì liên quan tới đền bù tổn thất.
* * * * *
* * * * *
Gần kề Ám Dạ trấn, hai người một già một trẻ không ai nhường ai, hào khí dần dần có chút căng thẳng, còn mỹ phụ trung niên khác trầm mặc không nói, coi như không thấy hai người đang cãi lộn.
Trong không gian Long Ngục, Phong Liệt nghe thấy hai người cãi lộn, không khỏi khẽ nhíu mày, hắn từ đó minh bạch chân tướng quan hệ thông gia giữa hai gia tộc Diệp, Triệu, cũng hiểu được một chút về đầu thây ma này.
Dễ nhận thấy, Ám Dạ trấn này là căn cứ ba gia tộc Triệu, Sở, Diệp nghiên cứu thây ma, bồi dưỡng thế lực.
Từ chuyện thi ma này có thể khống chế nghìn vạn đệ tử Ma Duyết Giáo, quả thực giá trị của nó khó có thể đong đếm, nếu như người nào có thể đoạt được đầu thi ma này, chẳng những chiến lực bản thân cường hãn vô cùng, hơn nữa còn có thể liên tục thu thập được nô bộc.
Nghĩ thoáng một chút, ma khí mênh mông bao phủ xuống, e là ma hóa hết thành người trong một thành đều không phải việc khó, thoáng chốc đạt được nhiều nô bộc như vậy, ai có thể địch lại?
Sau khi nghĩ thông suốt lợi hai trong đó, Phong Liệt không khỏi âm thầm động tâm, nếu như có thể cướp thây ma tới tay, chẳng những có thể giải quyết vấn đề của Cửu U Vương, hơn nữa nhất định có thể đề thăng thực lực của Cửu U Vương, về phần tăng trưởng tới mức nào, không thể nói chính xác được.
- Xích Viêm Thiên, ba người này là ai?
Phong Liệt nói với Hỏa Mãng Vương đứng bên.
- Công tử, lão giả kia chính là Triệu Nguyên Khuê, là một vị lão tổ Triệu gia Long Biến Cảnh trung kỳ. Gã thiếu niên trẻ tuổi kia chính là nhân tài Diệp gia Diệp Khai, trăm năm trước xếp bài danh thứ hai trong đại chiến Phong Vương, được phong là Tiêu Âm, không thể tưởng tượng được hiện tại hắn đã đạt tới Long Biến Cảnh, có lẽ chưa tới 200 tuổi. Mỹ phụ kia là một vị cường giả Sở gia, tên là Sở Thanh Nhã, cũng là nhân vật thủ đoạn ác độc, cực kỳ khó chơi.
Hỏa Mãng Vương dù sao cũng là lão yêu nghiệt sống tới bảy tám trăm tuổi rồi, hiểu rõ không ít cường giả trên đại lục, đặc biệt những cường giả có niên kỷ không lớn hơn hắn.
Đột nhiên Phong Liệt nhướng mày, nghi hoặc nói:
- Diệp Khai nói đầu thây ma kia cấp Thánh Hoàng, đó là tu vi cỡ nào?
- Ủa?
Hỏa Mãng Vương khẽ sững sờ, lập tức nói:
- Chẳng lẽ công tử không biết Tam Hoàng Cảnh phía trên Long Biến Cảnh sao?
- Cái gì? Trong nhân loại còn có cấp bậc vượt quá Long Biến Cảnh?
Phong Liệt vô cùng kinh ngạc, từ trước tới nay, hắn đều cho rằng Long Biến Cảnh là giới hạn tối cao đối với Long võ giả, vốn hắn vẫn nghĩ Cửu U Vương sắp đạt tới cường giả đỉnh phong mà đắc ý, hôm nay thấy vậy, tựa hộ chính mình có chút cổ hủ.
- Đương nhiên là có, trên long Biến Cảnh còn có Tam Hoàng Cảnh, Lưỡng Nguyên Cảnh. Bất quá, cường giả vượt trên Long Biến Cảnh, thuộc hạ chưa từng gặp qua, chỉ nghe nói mà thôi.
Hỏa Mãng Vương nói.
- Tam Hoàng Cảnh, Lưỡng Nguyên Cảnh? Đó là cảnh giới gì?
Phong Liệt hiếu kỳ nói.
- Tam Hoàng Cảnh là chỉ ba cảnh giới, Hư Hoàng, Long Hoàng và Thánh Hoàng, người tiến nhập Hoàng Cảnh đều từng bước ngưng tụ thành Hoàng Vực, nghe nói có thể tự thành thiên, trong khu vực của chính mình không ai có thể địch nổi. Nguồn tại http://TruyenGG
Lưỡng Nguyên Cảnh là chỉ Địa Nguyên Cảnh và Thiên Nguyên Cảnh, cường giả hai cảnh giới này hiểu rõ quy tắc không gian và thời gian, về phần phía trên thuộc hạ không hiểu rõ.
Hỏa Mãng Vương nói.
- Vậy sao? Diệp gia và Triệu gia có cường giả Hoàng Cảnh hay không?
Trong lòng Phong Liệt khẽ động, hỏi.
- Chuyện này thuộc hạ không rõ ràng lắm, bất quá, hai gia tộc Diệp Triệu vài vạn năm đứng vững không ngã, có cường giả Hoàng Cảnh tọa trấn cũng không phải không có khả năng.
Hỏa Mãng Vương không chắc chắn nói.
Sau khi nghe xong Hỏa Mãng Vương nói, Phong Liệt âm thầm khiếp sợ, vốn hắn dự định một ngày nào đó giết tận Triệu gia, hoàn toàn tiêu diệt cái phiền toái này, hôm nay nghe vậy, tựa hồ còn phải cẩn thận làm việc ah.
Tuy không biết thực lực cường giả Hoàng Cảnh thế nào, nhưng chắc chắn vượt xa Long Biến Cảnh, coi như chính mình có thần khí hộ thân, cũng không thể khinh thường ah.
Đúng lúc này, có lẽ ba người đứng phía xa xa đã thương nghị xong, bắt đầu hạ thủ đối với thây ma.
Ba người Triệu Nguyên, Diệp Khai, Sở Thanh Nhã không ngừng thi triển thủ đoạn, oanh kích thây ma, xem bộ dáng chính là muốn bức thây ma quay lại hầm.
Bịch!
Một đạo âm thanh vang lên thật lớn.
Triêu Nguyên Khuê đứng trên không trung xuất ra một quyền mãnh liệt, gió mạnh gào thét cuồn cuộn không thôi, ầm ầm công kích khiến thây ma thoáng lui lại phía sau một bước.
Bất quá, đầu thây ma kia cường hãn vô cùng, quyền này đủ để đánh sập một tòa núi nhỏ nhưng trên thân thể nó dĩ nhiên quyền ấn không lưu lại nửa điểm, nó vốn cũng chỉ có chút đứng không vững, e là một quyền của Triệu Nguyên Khuê rất khó tạo ảnh hưởng đối với nó.
- Không tốt rồi, đầu súc sinh này có lẽ đã dần dần quen thuộc ma thể, phải mau chóng giam cầm nó, giảm sự bất lợi đối với chúng ta.
Sắc mặt Triệu Nguyên Khuê đại biến, vội vàng quát.
Sắc mặt hai người Diệp Khai, Sở Thanh Nhã không khỏi ngưng đọng, một người sử dụng kiếm, một người dùng tiên, từng chiêu từng thức ẩn chứa quy tắc thần thông, đại chiêu hung hăng đánh tới thân thể thây ma.
Ầm ầm ầm. . .
Ầm ầm. . .
Kiếm khí tung hoành, gió mạnh gào thét, ma khí liên tục đánh ra, nhưng thương thế trên thân thể thây ma quá mức nhỏ bé.
Rống. . .
Sau một lát, ba người công kích tựa hồ chọc giân thây ma, phát ra một tiếng gầm rú hung ác.
Sau đó, đầu lưỡi màu đen thật dài của nó dường như xuất quỷ nhập thần lập tức xuất hiện trước ngực Triệu Nguyên Khuê.
Xoẹt.
Một thanh âm chói tai phá không vang lên.
Sắc mặt Triệu Nguyên Khuê cả kinh, hắn có thể cảm giác được, đầu lưỡi kia giống như lợi kiếm sắc bén vô cùng, hơn nữa ẩn chứa thi độc khủng bố, dính vào tuyệt đối không dễ chịu.
Lúc này, hai tay hắn hiện ra một đôi bao tay màu đen, nắm tay phải đánh ra một kích vào đầu lưỡi đen dài.
Keng.
Một đạo thanh âm vang lên giòn tan.
Một kích của Triệu Nguyên Khuê không khiến đầu lưỡi kia lệch đi nửa phân nhưng thân thể hắn lại mượn lực bật lên không trung, khó khăn lắm mới tránh khỏi kiếp nạn.