- Phốc!
Đại sư huynh tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm con hỏa quy đang muốn lao lên tiếp kia, trên khuôn mặt anh tuấn tràn ngập vẻ phẫn nộ.
- Trời ạ! Đây là Thần Hỏa Huyền Quy? Hơn nữa còn là Thần Hỏa Huyền Quy Lục giai! Đại sư huynh, sao ngươi lại chọc phải con quái vật này?
Thiếu niên họ Trịnh nhìn hỏa quy, không khỏi kinh hô ra tiếng, trong mắt không che dấu được vẻ khiếp sợ.
- Đừng hỏi nữa! Chỉ sợ lần này là bản công tử chịu trận thay kẻ khác! Ngọn núi nhỏ sau lưng Thần Hỏa Huyền Quy chính là Băng Hỏa Giám hài cốt chi tâm, nếu chúng ta muốn đến gần nó, nhất định phải giải quyết rắc rối này! Các vị sư đệ mau đến giúp ta, trước tiên phải vây khốn con súc sinh này!
Vẻ mặt Đại sư huynh cực kỳ khó coi, lúc trước hắn chỉ mơ hồ nhìn thấy một đạo bóng đen xuất hiện ở gần, nhưng khi hắn đến thì bóng đen đã biến mất, còn hắn thì phải hứng chịu lửa giận của Thần Hỏa Huyền Quy, trong lòng nghẹn một cục tức.
Vị Đại sư huynh này tên là Tống Ngọc, thiên tư tuyệt thế hiếm ai bằng, hắn có địa vị cực cao trong vạn ngàn đệ tử cùng đời ở Phiêu Miểu thiên cung, lại rất được sư tôn, cung chủ sủng ái, từ trước đến giờ đâu phải chịu thiệt như vậy? Nhất thời, trong lòng hắn cực kỳ khó chịu.
Trong lòng hắn thầm thề, sau việc này nhất định phải bắt được tên dấu đầu lộ đuôi kia bầm thây vạn đoạn, giải mối hận trong lòng.
- Hống!
Hỏa quy rống to một tiếng, sau người phun ra ngọn lửa màu đen cực nóng kia, tiếp tục đánh về phía Tống Ngọc, giống như muốn thiêu hắn thành tro bụi mới chịu bỏ qua.
Mặc dù trước mặt là hung thú Lục giai, nhưng linh trí không cao, trong con ngươi tràn đầy lửa giận và sự thị huyết, căn bản không phân biệt được là ai cướp linh quả mà mình thủ hộ.
Bất quá lúc này, đám người Tống Ngọc tất nhiên đã có chuẩn bị.
- Bách Kiếp Quy Nguyên Đại Pháp!
Tống Ngọc khoanh chân ngồi trên không trung, đột nhiên hét lớn một tiếng, kim quang trên người đại phóng, vô cùng chói mắt.
Sáu vị sư đệ phía sau hắn nhất thời đều trở nên ngưng trọng, nhanh chóng điểm mấy cái lên người mình.
Theo đó, sáu người liên đặt tay trái lên vai Tống Ngọc, vận dụng bí thuật nhanh chóng chuyển Nguyên lực trên người mình sang người Tống Ngọc.
Bảy người đều là Kim Long vũ giả, cảnh giới xấp xỉ, hơn nữa xem vẻ ăn ý của bọn họ, hiển nhiên đều đã trải qua diễn luyện rất nhiều lần.
Oanh!
Một cỗ uy áp cường thịnh phát ra từ trên người Tống Ngọc.
Tu vi vốn là Hóa Đan Cảnh ngũ trọng thiên của hắn vậy mà lập tức tăng vọt tới Hóa Đan Cảnh đỉnh phong, thậm chí đã vượt qua Hóa Đan Cảnh đỉnh phong, vô hạn tiếp cận Long Biến Cảnh.
Giờ phút này, con Thần Hỏa Huyền Quy kia chỉ còn cách mấy người chừng trăm trượng, khí nóng làm cho tóc trêu đầu bảy người bắt đầu phát ra mùi khét.
- Thánh —— Đỉnh —— Phục —— Long!
Hai tay Tống Ngọc kết ấn rất nhanh, trong miệng hét lớn một tiếng.
Ông! Ông!
Trên bầu trời, chiếc hoàng kim đại đỉnh kia lộn ngược lại, nhanh chóng xoay tròn, tản ra kim mang vạn trượng, bao phủ Thần Hỏa Huyền Quy vào bên trong.
- Hống! Hống!
Hỏa quy bị nhốt, không khỏi vô cùng phẫn nộ, nó điên cuồng giãy dụa thân thể to lớn, nhưng nhất thời lại không thể thoát khỏi quang huy của kim đỉnh.
- Ta chỉ có thể vây khốn nó một khắc(mười lăm phút)! Các vị sư đệ mau đi lấy hạch tâm của Băng Hỏa Giám! Mau lên!
Tống Ngọc vừa cật lực duy trì đại đỉnh vận chuyển, vừa lớn tiếng quát to.
- Vâng!
Sắc mặt sáu vị đệ tử còn lại của Phiêu Miểu thiên cung đều căng thẳng, không dám có chút chậm trễ, phát huy Nguyên lực không còn nhiều lắm trong cơ thể lên đến cực hạn, từng đạo khí kình mạnh mẽ điên cuồng oanh kích lên ngọn núi âm hàn mà Phong Liệt ẩn thân.
Oanh oanh oanh oanh oanh ——
Sau một loạt tiếng nổ liên miên không dứt, bụi đất vẩy ra, ngọn núi nhỏ kia chớp mắt đã bị sáu người san bằng, tính cả Long ngục mà Phong Liệt ẩn thân cũng bị lấp trong bụi đất.
Đúng lúc này, trong vùng trung tâm của ngọn núi bị đánh nát, xuất hiện một cái giá sắt hình tam giác cao đến hơn mười trượng, giống như một tòa kiến trúc từ thời thượng cổ vậy. Bên trên nó loang lổ những vết nứt, giống như chỉ cần hơi chạm vào một chút sẽ hóa thành bột phấn.
Nhưng cái giá sắt này lại sừng sững không ngã trước sự oanh kích của một đám cao thủ Hóa Đan Cảnh, nó không ngừng tỏa ra một tia khí tức băng hàn thấu xương.
Đồng thời, trên đỉnh của cái giá sắt hình tam giác này đang có một ký hiệu quỷ dị lớn chừng nắm tay, tản ra ngân mang nhàn nhạt, giống như rất có linh tính.
- Tìm được rồi! Đại sư huynh, tấm bản đồ kia dĩ nhiên lại là thật! Thiên binh thần phù thật sự còn tồn tại!
- Ha ha ha! Thật tốt quá! Chắc chắn Phiêu Miểu thiên cung chúng ta sẽ có thêm một món tuyệt thế thần binh độc nhất vô nhị trong thiên hạ!
...
Sáu gã đệ tử của Phiêu Miểu thiên cung đều nhìn chằm chằm không chớp mắt vào ký hiệu màu bạc kia.
- Thiên binh thần phù? Rốt cuộc đó là thứ gì?
Trong không gian Long ngục, hai mắt Phong Liệt hơi ngưng lại, tò mò đánh giá ký hiệu quỷ dị kia, nhưng lại không nhìn ra điều gì.
Bất quá, tuy hắn không biết Thiên Binh Thần Phù này là thứ gì, nhưng từ ánh mắt nóng bỏng của đám đệ tử Phiêu Miểu thiên cung này thì có thể nhìn ra, đây tuyệt đối không phải một thứ tầm thường!
Nếu biết là thứ tốt, vậy đâu có lý nào mà lại bỏ qua chứ. Phong Liệt cười mờ ám, trong lòng nhất thời có kế hoạch. xem tại truyenggg.com
- Còn chờ cái gì? Cường giả của Hỏa Hoàng tộc sắp tới rồi! Mau lấy thần phù đi!
Thân hình Tống Ngọc hơi lay động, sắc mặt trắng bệch, tức giận quát to sáu người.
Giờ phút này, Nguyên lực trong cơ thể hắn đã sắp hao hết, uy thế của hoàng kim đại đỉnh cũng yếu bớt đi. Mà hỏa quy dưới đỉnh lại như không biết mệt, cứ điên cuồng tả xung hữu đột, dần làm cho Tống Ngọc không chống đỡ nổi.
Nghe tiếng quát của Tống Ngọc, sáu tên đệ tử của Phiêu Miểu thiên cung cũng phục hồi tinh thần lại.
Vị thiếu niên họ Trịnh kia hít một hơi thật sâu, sắc mặt ngưng trọng, đột nhiên phi thân lên, muốn thu cả cái giá sắt và thần phù vào trong trữ vật giới chỉ.
Nhưng ngay sau đó, mắt thấy sắp chạm vào giá sắt, đột nhiên hắc mang chợt lóe trước mắt hắn, giá sắt hư không biến mất.
- Cái gì....
Thiếu niên họ Trịnh nhất thời sửng sốt, hai tay đình trệ giữa không trung, nhất thời còn chưa phục hồi tinh thần lại.
- Trịnh sư huynh! Đại sư huynh sắp không kiên trì được rồi, ngươi mau thu hồi thần phù rồi rút lui thôi, còn ngẩn người ở đó làm gì!
Mấy người phía sau không khỏi gấp giọng thúc giục.
Bọn họ đều tưởng thiếu niên họ Trịnh đã lấy được giá sắt, không hề phát hiện ra biến cố trong đó.
- Ực!
Thiếu niên họ Trịnh nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên phục hồi tinh thần, thất kinh hét lớn:
- Không ổn! Có người cướp mất Thiên Binh Thần Phù rồi! Mau! Đừng cho hắn chạy!
Tiếng hô này của thiếu niên họ Trịnh làm cho tất cả mọi người đều sửng sốt, ngẩn ngơ tại chỗ.
Sau một lúc, ánh mắt mọt người đều hơi lóe lên, nhìn về phía thiếu niên họ Trịnh mơ hồ có chút khác thường, tràn ngập hoài nghi và đề phòng.
- Ngươi... Các ngươi không tin ta?