Ma Long Phiên Thiên

Chương 508

Trong đám người Băng Long Giáo, Tiểu ma nữ cũng nhếch đôi môi anh đào, nắm bàn tay nhỏ bé của Mộc Thiên Tình ở bên cạnh, cũng phát ra tiếng vang rất nhỏ.

- Đại sư tỷ! Phong Liệt đang ra sức chống đỡ, phải làm sao bây giờ a!

Tiểu ma nữ vẻ mặt lo lắng nói.

- A Ly, không nên gấp gáp! Phong Liệt sẽ không dễ dàng chết như vậy, mặc dù hắn muốn thắng được Kim Sở Ngạn sẽ rất khó, nhưng nếu hắn muốn bảo vệ tánh mạng thì hẳn là một việc dễ dàng. xem tại truyenggg.com

Mộc Thiên Tình dùng sức đem bàn tay nhỏ bé của chính mình bị Tiểu ma nữ giày xéo đáng thương kia rút về, bóp nhẹ mấy cái, ngoài miệng lại mở lời khuyên bảo nàng.

- Nga? Đại sư tỷ, điều này có thật không?

Tiểu ma nữ đôi mắt đẹp trở nên vui mừng, vội vàng hỏi.

- Đương nhiên rồi, ngươi không phải đã quên mất Phong Liệt còn có không gian thần bí kia chứ?

Mộc Thiên Tình bình tĩnh nói.

- A, đúng vậy!

Tiểu ma nữ ánh mắt sáng lên, kích động hung hăng vỗ đùi, cũng là không cẩn thận vỗ vào đùi Mộc Thiên Tình.

Nhưng rất nhanh, sắc mặt của nàng lại trở nên suy sụp, vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên kháng nghị nói:

- Phong Liệt chết tiệt! Không được phép thua! Bổn tiểu thư đã đem toàn bộ gia tài của mình đặt cược trên người của ngươi! Ngươi nếu là dám thua thì bổn tiểu thư sẽ bắt ngươi đền bù tổn thất! Hừ hừ!

...

Khi tất cả mọi người đều cho rằng Phong Liệt hẳn phải thất bại, đột nhiên, Phong Liệt cử động.

Thân hình của hắn dường như hơi cúi xuống, phảng phất giống như đã không chịu nổi gánh nặng, nhưng lại như cũ vẫn bất khuất đứng vững, trong tay "Bá" một tiếng, một thanh trường kiếm huyết sắc trực tiếp hiện ra.

Phong Liệt cắn chặt hàm răng, hai mắt híp lại, gắt gao ngó chừng mặt trời chói mắt ở ngoài ngàn trượng kia, ở trung tâm của mặt trời, một bóng người cao to mơ hồ loáng thoáng có thể thấy được.

Hắn biết rõ, nếu muốn thoát khỏi khốn cục trước mắt, nhất định phải phá hủy người thiết lập, nếu không, hết thảy phản kháng cũng đều là phí công.

- Cơ hội chỉ có một lần, thành hay không thành thì phải phụ thuộc vào lão thiên gia a!

- Chỉ Xích Thiên Nhai!

Phong Liệt ánh mắt chợt trở nên hung ác, thân hình biến mất không thấy.

- Di? Phong Liệt biến mất!

- Không phải là Phong Liệt cứ như vậy liền chết đi chứ?

- Mau nhìn! Ở bên trong mặt trời!

"..."

Thoáng chốc, tất cả mọi người chịu đựng kim mang chói mắt kia, nhìn vào bên trong mặt trời kia.

Phong Liệt biến mất trong nháy mắt, liền hiện ra sau lưng thân ảnh cao to bên trong mặt trời kia.

Oanh!

Quanh người Phong Liệt thoáng chốc đầy dẫy uy thế kinh khủng vô cùng, so với lúc trước phải cường thịnh hơn gấp trăm lần, đưa Hắc Ám Chi Thân bao vây lấy Bản Nguyên Thần Đồ phía dưới trong nháy mắt áp thành bột phấn.

Bất quá, Phong Liệt trước lúc tan xương nát thịt, rốt cục cũng hao hết một tia khí lực cuối cùng đem thánh kiếm ném đi!

Kim Sở Ngạn trong nháy mắt phát hiện Phong Liệt biến mất, lập tức trong lòng cảm thấy không ổn, nhưng không đợi hắn có phản ứng gì, đột nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng "Phốc xuy" trầm đục vang lên, một đoạn Huyết nhận vô cùng sắc bén đâm xuyên qua chiến giáp trên người hắn, xuyên thấu qua cổ của hắn, trên thân kiếm truyền đến một cỗ ma nguyên lực vô cùng tinh thuần trong nháy mắt đánh vào trong cơ thể hắn.

- Đáng chết … phốc!

Sắc mặt của Kim Sở Ngạn không khỏi đại biến, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi lớn.

Ngay sau đó, kim mang đầy trời quanh người hắn biến mất, chỉ còn lại có một thân thể lảo đảo với bảo kiếm đang cắm trên cổ cùng một màu đen áo trôi lơ lửng ở trong không trung, chậm rãi rơi xuống.

Giờ này khắc này, Kim Sở Ngạn không có thời gian nhổ trường kiếm cắm trên cổ chính mình ra, sắc mặt của hắn trở nên hoảng sợ, vội vàng khoanh chân ngồi xuống, hai tay nhanh chóng kết ấn, mưu toan đem ma nguyên lực tinh thuần dị thường trong cơ thể bức ra bên ngoài cơ thể, máu tươi trong miệng không ngừng phun ra.

- Thiên a! Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Kim Sở Ngạn bị thương! Phong Liệt đâu mất rồi?

- Phong Liệt không phải là đã chết chứ? Chỉ còn lại một bộ y phục!

"..."

Mọi người xung quanh nhất thời bị một màn trước mắt làm cho chấn kinh!

Rất hiển nhiên, Kim Sở Ngạn đã bị thương nặng, mà Phong Liệt cũng là hình thần câu diệt, chỉ còn lại một bộ y phục không biết chế thành từ loại chất liệu nào còn chưa tan biến.

Bất quá, không đợi mọi người từ trong sự khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, trên bầu trời lại lần nữa xảy ra biến hóa.

Chỉ thấy chiếc áo màu đen đó đột nhiên trở nên đầy đặn hơn, trong chớp mắt, một thân hình cứng cáp lại lần nữa hiện ra ở bên trong tầm mắt của mọi người, không thể nghi ngờ gì, chính là Phong Liệt!

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không khỏi cả kinh hai mắt trợn tròn, mang theo vẻ khó có thể tin nhìn về phía Phong Liệt, thật lâu mới thoát khỏi bị thẫn thờ.

- Phong sư huynh! Vô địch!

- Phong sư huynh! Vô địch!

"..."

Sau một trận ngây dại, toàn bộ đệ tử của Ma Long Giáo đều không khỏi dâng trào nhiệt huyết, hoan hô sôi trào, Diệp Thiên Tử cùng Tiểu ma nữ cũng nhịn không được vui quá mà khóc, giật nảy mình. Mà sắc mặt của mấy người Kim Long giáo cũng là không khỏi khiếp sợ, không biết làm sao.

Trên trời, Phong Liệt lần nữa ngưng tụ ra Hắc Ám Chi Thân, hai mắt hắn đỏ ngầu, chân đạp hư không, chậm rãi đi tới phía sau Kim Sở Ngạn, bắt được chuôi kiếm, "Xoẹt" một tiếng, rút thánh kiếm về, từ trên cổ Kim Sở Ngạn xuất hiện một vòi máu tươi phun ra ba thước.

Giờ khắc này, Kim Sở Ngạn mặc dù cảm giác Phong Liệt đến, nhưng cũng không cách nào làm ra chút phản ứng nào, ma nguyên lực trong cơ thể hắn cuồng bạo mà tinh thuần, so với nguyên lực của bản thân hắn tinh thuần hơn gấp trăm ngàn lần, căn bản không phải thứ mà hắn có thể khu trừ, chỉ có thể hơi áp chế mà thôi.

Phong Liệt tay cầm thánh kiếm, sát ý trong mắt chậm rãi tăng lên, giờ phút này hắn chỉ cần xuất thánh kiếm ra, là có thể trong nháy mắt chém Kim Sở Ngạn làm hai khúc!

Bất quá, hắn lại không làm được!

Bởi vì giờ phút này, trên trời đang có một cỗ sát ý mênh mông cuồn cuộn khóa bản thân mình lại, hiện đang cảnh cáo hắn, một khi xuất thủ, người chết trước tuyệt đối là chính mình!

Phong Liệt ngẩng đầu lên, ánh mắt khe khẽ nheo lại, trong lòng không khỏi tức giận vô cùng.

Giờ khắc này, hắn rõ ràng cảm nhận được sự khác thường trên bầu trời, cũng có thể xác nhận cảm giác khi hắn vừa mới tiến vào Hoàng Thành đã nhận thấy tuyệt không phải ảo giác.

- Tại sao phải như vậy? Không phải là cả tòa Hoàng Thành cũng bị vây bởi những người trong lãnh thổ kia chứ? Đây chẳng phải là nói ở Phi Long Thành này có cường giả Hoàng cấp trấn giữ sao?

Sau khi tức giận một trận, trong lòng Phong Liệt cũng không khỏi âm thầm rung động.

Giờ khắc này, hàng vạn hàng nghìn võ giả phía dưới đều không tự chủ được trong lòng trở nên căng thẳng, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào huyết kiếm sắc bén trong tay Phong Liệt.

Bọn họ cũng không biết Phong Liệt đã bị một gã tuyệt thế cường giả cảnh cáo, chỉ biết là Phong Liệt chỉ cần giơ tay chém xuống, Kim Sở Ngạn vị đệ nhất thiên tài này của Kim Long giáo, đệ nhất cao thủ trong số những người của thế hệ trẻ tuyệt đối là phải chết không thể nghi ngờ, bất luận kẻ nào đều không thể ngăn cản.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nín hơi ngưng thần, lẳng lặng cùng đợi Phong Liệt lựa chọn.

Bình Luận (0)
Comment