Ma Long Phiên Thiên

Chương 534

Vốn là trong suy nghĩ của rất nhiều người xem, chiến đấu đến lúc này đã không còn bao nhiêu hấp dẫn nữa. Nhưng có rất ít người biết, có lẽ thời khắc kịch liệt giao chiến mới chỉ bắt đầu mà thôi.

Bởi vì đến lúc này, truyền nhân của Hoàng gia, Phiêu Miễu Thiên Cung, Tuyệt Vọng Kiếm Phái, Thiên Diễm Môn, bốn đai cự đầu dòng chính của Long Vũ Minh còn chưa từng lên sàn thi đấu.

Trên bầu trời, mặt trời tỏa ánh nắng chói chang, trời quang mây tạnh, xung quanh chu vi vạn dặm không có một bóng mây. Trên Hoàng Thành, tình cảnh trong ba trăm cái không gian hiện ra rõ ràng trên nền trời xanh bao la.

Phía dưới, hàng tỷ Vũ Giả rối rít nghển cổ kiễng chân, sắc mặt kích động chăm chú vào nền trời, xoi mói, nghị luận rối rít.

Rống...

Đột nhiên, một tiếng long ngâm vang đến tận mây xanh từ phía chân trời truyền lại, nhất thời khiến cho màng nhĩ của vô số người bị chấn động, tâm thần kinh hãi.

Mọi người rối rít nhìn lại, chỉ thấy từ phía chân trời xa xôi có một ngọn lửa khổng lồ màu đỏ xẹt qua bầu trời, trong chớp mắt đã tới bên ngoài Tuyên Vũ Môn.

Một khắc sau, một cái Hỏa Long chiến xa, tạo hình uy nghiêm dần dần hiện ra trên đỉnh đầu mọi người.

Chiếc chiến xa này phảng phất như một con Hỏa Long cường tráng, bề ngoài nhọn hoắt dữ tợn, lửa cháy ngất trời, uy áp hùng hồn khiến tinh thần người khác phải dao đọng, không dám lại gần.

Trên chiến xa là năm thiếu niên mặc trường sam màu đỏ đang đứng thẳng. Năm người này thoáng nhìn thì tuổi tác cũng không lớn, trên áo có một ký hiệu hình ngọn lửa. Đối với cái ký hiệu này, trong số Vũ Giả còn sống trên đại lục cũng rất ít người biết đến. Đây chính là ký hiệu của một trong bốn đại thế lực siêu cấp trên đại lục, ký hiệu của Thiên Diễm Môn.

Sắc mặt của năm tên thiếu niên đều rất ngạo nghễ, khí thế hùng hồn, giống như Man Long vậy, khiến cho hàng ngàn hàng vạn người ở phía dưới cảm nhận được một cỗ uy áp thật sâu.

- Hoàn hảo! Hoàn hảo! Cuối cùng chúng ta cũng không đến trễ, nếu không lại bị sư phụ mắng! Ha ha ha!

Một thiếu niên trên hỏa xa cười lớn. Hắn hờ hững quét mắt nhìn về phía các không gian một cái, khóe miệng mơ hồ lộ ra một tia khinh thường.

- Di? Sao lại để mấy con kiến hôi dưới Long Biến Cảnh làm mưa làm gió vậy? Chẳng lẽ là nhân tài của đại lục đã suy tàn đến mức độ này?

Một gã thiếu niên khác nhìn về phía không gian, khẽ nhíu mày, sắc mặt kinh ngạc nói.

- Tứ sư đệ! Ngươi không biết sao? Thiên Diễm Môn của chúng ta chính là Thánh Địa tu luyện của Long Huyết đại lục. Trừ đại bản doanh của Hoàng gia, Phiêu Miễu Thiên Cung, Tuyệt Vọng Kiếm Phái ra, không chỗ nào có thể so sánh được! Những người này tu luyện ở nơi hoang dã của đại lục, có thể đạt đến trình độ này cũng xem như rất khá rồi.

Một gã thiếu niên sắc mặt trầm ổn, lạnh nhạt nói.

- Hắc hắc! Thật đúng là trong núi không có lão hổ, hầu tử liền xưng vương. Thật không ngờ một trong số những kẻ trong các không gian kia lại được bầu làm thế hệ trẻ đệ nhất nhân của đại lục, ha ha, ha ha ha ha! Thật khiến bổn công tử chết cười!

- Ha ha ha ha! Lại không buồn cười? Nếu thế hệ trẻ đệ nhất nhân của đại lục lại được gán cho một gã tiểu tử có trình độ Hóa Đan Cảnh, vậy thì chỉ sợ là chúng ta đã sớm biến thành nô lệ của Ma tộc, Linh tộc rồi! Ha ha ha ha!

- Di? Bản thân ta thì phát hiện ra mấy cô nàng không tệ! Sách sách! Cực phẩm, đúng là cực phẩm! Quả thực khiến cho tiểu đệ động lòng a!

...

Năm tên thiếu niên chắp tay sau lưng, sắc mặt không màng danh lợi, không xem ai ra gì, thi nhau đánh giá tình hình trong các không gian, rất có dáng vẻ của thế ngoại cao nhân chỉ điểm giang sơn.

Đến lúc này, hàng ngàn hàng vạn người tới xem náo nhiệt ở phía dưới thấy được uy áp mãnh liệt phát ra từ năm người này, tất cả đều nơm nớp lo sợ, sắc mặt tái nhợt.

- Trời ạ! Đây là loại người gì vậy? Uy áp thật cường đại!

- Tất cả... tất cả đều là cường giả Long Biến Cảnh! Mẹ ơi! Không thể ngờ được là bọn họ lại vì đại chiến chọn lựa mà đến! truyện được lấy tại truyenggg.com

- Từ lúc nào mà trên đại lục nhiều cường giả tuyệt thế đến như vậy? Quả thực so với Phong Liệt còn nghịch thiên hơn a! Thế này còn để cho con mẹ nó người ta sống nữa không?

...

Mọi người ở phía dưới đều mang bộ mặt hoảng sợ nhìn lên phía trên, thấp giọng nghị luận rối rít.

Vốn là đám người trẻ tuổi như Phong Liệt, Kim Sở Ngạn, Thủy Vô Khuyết tấn nhập Hóa Đan Cảnh đã xem như là nghịch thiên rồi. Ai ngờ loáng cái lại xuất hiện năm thiếu niên có tu vi Long Biến Cảnh, đúng là quá mức dọa người.

Trên Hỏa Long chiến xa, sắc mặt năm người cũng không có bất cứ biển hiện bất thường nào, vẻ mặt khinh thường phê phán tình huống trong không gian.

Chỉ chốc lát sau, một gã thiếu niên có vẻ chững chạc, chắc là người đứng đầu năm người này, sau khi trầm ngâm một chút bèn nói:

- Các vị sư đệ, xem ra Thiên Diễm Môn của chúng ta đã quá lâu không có xuất hiện trên đại lục, đã dần bị thế nhân quên lãng rồi. Điều này cũng không tốt nha! Thiên Diễm Môn của chúng ta thân là kình thiên chi trụ của Long Huyết đại lục, trong Môn có vô số tiền bối vì thương sinh thiên hạ mà vứt bỏ mạng sống, bỏ ra bao nhiêu mồ hôi và xương máu, lại đổi lấy sự quên lãng của cái đám ngu muội này, thật khiến vi huynh cảm thấy vô cùng không đáng giá a.

- Hừ! Những con kiến hôi ngu muội đê tiện hèn hạ này! Tam sư huynh để ý tới bọn họ làm gì?

Một tên thiếu niên khác khinh thường nói.

- Tứ sư huynh, cũng không thể nói như vậy! Thiên Diễm Môn chúng ta cùng Hoàng gia trước giờ đều được hậu thế ghi lại, nhưng hôm nay thế nhân lại chỉ biết đến Hoàng gia, không biết Thiên Diễm Môn, đâu thể có cái lý này? Tiểu đệ cho là, nếu lần này chúng ta đã ra tay, tuyệt đối không thể để mất danh tiếng của sư môn! Đệ muốn nói, nếu thiên hạ đều cho rằng mấy tên tiểu tử kia có thể đại biểu cho chiến lực mạnh mẽ nhất của thế hệ trẻ trên đại lục, chúng ta lần lượt đá bọn chúng ra, để cho cái đám ngu muội kia biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, đồng thời nâng lên uy danh của Thiên Diễm Thất Kiệt.

Một gã thiếu niên tay cầm chiết phiến, tự cho là phong lưu, vẻ mặt âm tà cười lạnh nói.

- Ngũ sư đệ nói có lý! Người ta thường nói là người sống lưu danh, nhạn sống lưu thanh. Nếu chúng ta đã nhập thế, tự nhiên là muốn lưu lại danh hiệu, để cho thế nhân nhìn trước ngó sau, nếu không làm một chuyện lớn, thật thấy ăn năn a!

Vị tam sư huynh lông mày khẽ giật, khe khẽ gật đầu:

- Ừm! Đã như vậy, hôm nay chúng ta sẽ để cho danh hiệu Thiên Diễm Thất Kiệt được vang dội đại lục! Chỉ tiếc Đại sư huynh và Nhị sư huynh không tới, nếu không Thiên Diễm Thất Kiệt chúng ta đồng thời ra tay, càng khiến cho thanh danh đại chấn thiên hạ, ai dám tranh phong?

- Ha ha! Tam sư huynh, cục diện nhỏ nhoi này sao cần phải để Đại sư huynh và Nhị sư huynh ra tay, năm người chúng ta là đủ rồi!

Lão ngũ của Thiên Diễm Thất Kiệt cười nói.

- Được rồi! Đã như vậy, các vị sư đệ cứ lựa chọn đối thủ của mình đi. Vi huynh sẽ chịu trách nhiệm thu thập cái tên tiểu tử áo đen trong cái không gian kia.

Vị Tam sư huynh gật đầu lên tiếng.

Bình Luận (0)
Comment