Ma Long Phiên Thiên

Chương 540

Giờ phút này Lão Lục không khỏi căm tức vạn phần, hắn vừa muốn giận dữ mắng mỏ Phong Liệt, lại chợt phát hiện tiểu tử trước mắt có chút quen mặt, đây chẳng phải là chính là tiểu tử áo đen trong không gian số một sao?

- Không cần nhìn, Tam sư huynh của ngươi đã lên đường, mà ngươi, cũng sẽ bước theo con đường của hắn a!

Phong Liệt lạnh lùng nói.

Vừa dứt lời, trong nháy mắt, lập tức hắn liền muốn thúc dục Thương Sinh Đại Ấn, hoàn toàn muốn tiêu diệt tên vô sỉ dâm đãng này thành mảnh vụn.

Mặc dù hiện tại nguyên lực trong cơ thể hắn đã tiêu hao bảy tám phần, đã coi như là nỏ mạnh hết đà, nhưng nếu là liều mạng một phen, muốn thu thập cái tên vừa bước vào Long Biến Cảnh này cũng không có vấn đề quá lớn.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên, một âm thanh đáng yêu vang lên cách đó không xa:

- Phong Liệt! Hắn là của ta!

Phong Liệt đảo mắt nhìn lại, lại thấy Tiểu ma nữ từ trên mặt đất đứng lên, đang nghiến răng nghiến lợi, hai mắt phóng hỏa nhìn lão Lục.

Lúc trước, nàng cũng không phải là hoàn toàn hôn mê, chỉ là không cách nào nhúc nhích mà thôi, trong lòng đối với cử động của tên ở trước mắt này tự nhiên biết rõ.

Hiện tại, Phong Liệt đến vừa vặn cắt đứt sự khống chế tinh thần của lão Lục đối với nàng, khiến cho nàng khôi phục tự do một lần nữa.

Nhớ tới lúc trước thiếu chút nữa sẽ rơi vào ma trảo của tên kia, vạn kiếp bất phục, Tiểu ma nữ không khỏi hoảng sợ một trận, đồng thời lại càng hận lão Lục trước mắt hơn.

- Hừ! Tiểu tạp chủng, ngươi đem Tam sư huynh của ta mang tới nơi nào?

Vẻ mặt của Lão Lục cũng là trở nên đề phòng, quát lạnh nói với Phong Liệt .

Hắn cũng không tin sư huynh của mình chết trong tay tiểu tử Hóa Đan Cảnh trước mắt này, nhưng trong không gian số một không có thứ gì, khiến cho hắn không thể không có hoài nghi.

Về phần uy hiếp của Tiểu ma nữ, hắn cũng là không để ở trong lòng chút nào.

Nhưng chuyện kế tiếp đã chứng minh một sự thật đó là việc xem thường một nữ nhân là chuyện ngu xuẩn, hơn nữa là một nữ nhân bị vây đang bộc phát trạng thái điên cuồng.

- Nha . . . Mộng Huyễn Chi Thương!

Tiểu ma nữ quát to một tiếng, lấy hai tay làm tâm, phồng lên, nặng nề bay lên, thoáng chốc, một mặt trời màu vàng từ từ dâng lên, kim mang vạn trượng chiếu rọi tứ phương, một trận quang mang khiến cho người ta choi mắt soi sáng tất cả mọi người!

Càng làm cho người ta khiếp sợ chính là, sau khi tia sáng tan hết, mặt trời này lại lộ ra hình dáng, rõ ràng là một con ngươi khổng lồ sáng ngời, lãnh mang bắn ra bốn phía, khiến chho ánh mắt của Tiểu ma nữ giờ phút này trở nên độc nhất vô nhị.

Mà sau một khắc, tất cả mọi người đều hóa đá!

Vô luận là người đối chiến trong không gian, hay là người xem ở bên ngoài không gian, thậm chí đám người Hoàng Tử Nguyệt, Hoàng Lâm, Xích Hóa Thành bên trong hoàng cung, trong nháy mắt cũng đắm chìm ở trong mộng cảnh kỳ diệu kia.

Bất quá, đám người Hoàng Tử Nguyệt, Hoàng Lâm lại có được tinh thần lực cường đại nên chỉ trong nháy mắt liền phục hồi tinh thần.

Mà Xích Hóa Thành sau khi tỉnh táo lại, sắc mặt cũng là đột nhiên đại biến, không khỏi kinh hô một tiếng:

- Không tốt! Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenggg.com

Hắn lúc này liền muốn lắc mình đi cứu viện đệ tử của mình, nhưng lúc này, dĩ nhiên hắn đã không còn kịp rồi!

Chỉ thấy Tiểu ma nữ sau khi thi triển chiêu thức lớn kia, liền không chút khách khí xuất ra một luồng Lam Diễm, đem lão Lục bao phủ ở bên trong.

Đóa Lam Diễm này chính là Huyến Lạn Băng Diễm có được từ thi thể của Hùng Bá Thiên ở trong Long Hoàng Thần Phủ!

Lúc này, lão Lục mặc dù có Mị Hoặc Chi Nhãn bảo vệ thần hồn nhưng cũng bị mê muội trong một thoáng, mà trong nháy mắt cũng sẽ trở thành trí mạng, một đạo Băng diễm đột nhiên phủ xuống trên thân thể hắn.

"Hô . . ."

- A . . .

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.

Thân thể của Lão Lục trong nháy mắt biến thành tro bụi, vẻn vẹn lưu lại một đạo hồn thể trốn khỏi Băng diễm đang thiêu đốt.

- Băng Phong Thiên Địa!

Tiểu ma nữ không mềm lòng chút nào, nàng khẽ quát một tiếng, không chút khách khí tế xuất ra đại thần thông Băng Long!

"Ông . . . ca ca ca ca . . ."

Một trận rung động truyền khắp cả hư không!

Một mảnh Huyền Băng như tuyết trắng trong nháy mắt đem không gian trong phương viên ngàn trượng đông cứng lại, ngay cả hồn thể đáng thương kia cũng bị đông cứng trong không trung, không thể nhúc nhích.

Ánh mắt của Tiểu ma nữ lạnh như băng, thân thể mềm mại ầm ầm chấn động.

"Rầm . . ."

Một tiếng động giòn vang vang lên.

Không gian bên trong phương viên ngàn trượng, tựu phảng phất giống như chiếc gương bị bể tan tành, hoàn toàn bể thành vụn băng trên mặt đất, hồn thể của lão Lục cũng theo đó mà tan thành mây khói!

Sau khi làm xong những thứ này, Tiểu ma nữ khóc òa lên, đột nhiên vành mắt đỏ lên, một đầu nhào vào trong ngực Phong Liệt, lên tiếng khóc lớn.

- Oa . . ., Phong Liệt, hắn khi dễ ta! Ô ô ô . . .

- Được rồi! Hắn đã chết, chúng ta không sợ!

Thấy Phong Liệt xuyên qua không gian, đem Mộng Yểm Ma Nữ từ ma trảo của đệ tử Thiên Diễm Môn giải cứu ra ngoài, hàng vạn hàng nghìn thế nhân ở ngoại giới sợ hãi than về thủ đoạn của Phong Liệt, cũng không khỏi lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, tới tấp cùng nhau khen ngợi.

Cho dù là Phong Liệt cùng Tiểu ma nữ cũng không nghĩ tới, trong những năm tháng sau này, câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này thế nhưng dần dần diễn biến trở thành một vở kịch hay lưu truyền thiên cổ được mọi người ca tụng, được thế nhân từ Hoàng Thành cho tới toàn bộ đại lục đều tranh nhau tán dương.

Có người vui mừng có người buồn.

Môn chủ Xích Hóa Thành của Thiên Diễm Môn trơ mắt nhìn Lục đệ tử của mình hình thần câu diệt, thiếu chút nữa giận đến hộc máu mà bỏ mình, trên cái mặt mo của lão biến ảo xanh trắng một trận.

- Phong Liệt! Lại là tên tiểu tử ngươi! Lão phu không tha cho ngươi!

Xích Hóa Thành oán độc nói nhỏ một tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía Phong Liệt lóe ra sát khí nồng nặc.

Hoàng Tử Nguyệt ở cách đó không xa nhướng lông mày lên, muốn lên tiếng bác bỏ, nhưng lại thấy ánh mắt của phụ thân Hoàng Lâm ra hiệu, muốn nói lại thôi.

Đúng lúc ấy thì, đột nhiên, một thanh âm âm dương quái khí lạnh lùng từ bên ngoài đại điện vang lên:

- Xích Hóa Thành, ngươi không tha cho người nào a?

Vừa dứt lời, một gã lão giả râu tóc màu trắng bạc đạm bạc hiện ra trước mắt mọi người.

Lão giả này khí thế nội liễm, phảng phất giống như một gã người phàm, nhưng hai mắt tinh anh cũng là bao quát toàn diện, phảng phất giường như trong đó hàm chứa hai thế giới, làm cho người ta có cảm giác bị áp bách trầm trọng.

Nếu là Phong Liệt ở chỗ này, nhất định có thể nhận ra, lão giả này chính là Lê Bá người cất rượu ở Tiểu Lương Trang.

Lê Bá vừa đến, Hoàng Tử Nguyệt, Hoàng Lâm cùng với tất cả mọi người đều đứng dậy đón chào, rất là thân thiện.

Mà Xích Hóa Thành vừa vặn trong lòng không thuận, sau khi nghe lời Lê Bá nói, sắc mặt không khỏi trở nên giận dữ, hai mắt trừng lớn, lạnh lùng đáp lại nói:

- Lê Thông Thiên! Bổn tọa tự nói, mắc mớ gì tới ngươi?

- Hừ! Ngươi thúi lắm, vừa rồi đúng là chuyện không liên quan đến ta, bất quá, ngươi dạy dỗ ra một tên đệ tử súc sinh dám đánh chủ ý lên cháu gái ngoan của ta, lão phu sẽ phải hảo hảo nói chuyện với ngươi a!

Sắc mặt của Lê Thông Thiên trở nên âm trầm, hừ lạnh nói.

Bình Luận (0)
Comment