Phong Liệt thầm suy nghĩ có nên nhắc nhở nàng không, dù gì tính tình cô nàng này xấu chút nhưng bản tính không xem như quá xấu, đặc biệt là có hàng xóm dưỡng mắt thế này cũng không tệ, ít nhất đẹp mắt hơn hoa cỏ trong sân nhà mình.
Nhưng hắn ngẫm lại đã từ bỏ, bây giờ tình thế của hai người như nước với lửa, muốn để Diệp Thiên Tử tin tưởng hắn trừ phi mặt trời mọc từ phía tây, làm không tốt còn dẫn lửa thiêu thân.
Đa số đàn bà đều có trực giác nhạy cả, Diệp Thiên Tử vốn như gà chọi hung tợn trừng Phong Liệt, hận không thể vung kiếm chỉ vào nhưng chợt cảm thấy ánh mắt hắn nhìn nàng là lạ, khiến nàng sợ hãi, toàn thân khó chịu.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG- Hừ! Dâm tặc xấu xa! Ngươi...ngươi nhìn bằng ánh mắt gì đó?
Diệp Thiên Tử kiềm không được khẽ quát, kéo Sở điệp, hầm hừ nói:
- Điệp, chúng ta và nhà nói chuyện, mỗi lần thấy tên này là bổn tiểu thư nhịn không được muốn rút kiếm!
Sở điệp mỉm cười gật đầu, theo Diệp Thiên Tử chậm rãi rời đi, còn không quên nghịch ngợm trừng Phong Liệt, khiến hắn cười khổ bất đắc dĩ.
Mắt thấy hai bóng dáng thiếu nữ một đen, một trắng biến mất khỏi tầm mắt thì Phong Liệt thở dài một hơi, từ từ ngồi xuống ghế, nỗi lòng phức tạp.
Lát sau bên ngoài vang tiếng tiếng bước chân hỗn độn đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Phong Liệt giương mắt nhìn, chỉ thấy bên ngoài có mấy đệ tử tuổi trẻ mặt hầm hầm đi hướng sân của hắn, dẫn đầu là thuộc hạ Tần Minh của Tần Trọng, Trần Lượng bị Phong Liệt cho một trận cũng trong số đó.
Phong Liệt thấy Trần Lượng thì ngẩn ra, tiểu tử này bị hắn đánh trọng thương đến thế mà mới mấy ngày đã khỏe như vâm thế này, hoàn toàn ra ngoài dự đoán của hắn. Hắn kiềm không được nhìn kỹ một phen.
Trần Lượng từ xa thấy Phong Liệt, mắt bắn ra sự oán đọc. Mấy hôm trước hắn bị Phong Liệt đánh rất nặng, xương toàn thân vỡ vụn vô số, nếu theo bình thường thì bị trọng thương nằm nửa năm cũng là chuyện thương.
Nhưng phụ thân của gã, Trần Ứng vì khiến gã tham gia rèn luyện dạ mạc đại hiệp cốc nên cúi đầu xin lão tổ trong nhà một thánh đan trị thương, huyền nguyên bất tử đan, thế mới khiến vết thương của Trần Lượng ngắn ngủi vài ngày đã hồi phục bảy, tám phần.
Phong Liệt nằm trên ghế thái sư, lười biếng hỏi:
- Các ngươi tìm ta có chuyện gì?
Hắn phớt lờ ánh mắt độc ác của Trần Lượng.
Tần Minh chắp tay cho có, nói:
- Phong sư huynh, công tử nhà ta cho mời, mong sư huynh nể mặt đến tụ họp.
Phong Liệt mỉm cười, liếc xéo Tần Minh, nói:
- Ngại quá, lão tử không rảnh.
- Hừ! Đại sư huynh mời ngươi là nể ngươi rồi, đừng không biết điều!
k đợi Tần Minh lên tiếng thì Trần Lượng đứng sau lưng gã kiềm không được tiến lên một bước hừ lạnh, ngón tay chỉ vào Phong Liệt run run. Nếu không phải gã không là đối thủ của Phong Liệt thì đã nhịn không được ra tay lâu rồi.
Phong Liệt khinh thường liếc gã, lạnh lùng nói:
- Trần Lượng, trong vòng ba giây cút xéo, nếu không thì ta không ngại đánh gãy chân chó của ngươi!
- Ngươi...!
Trần Lượng biểu tình giận dữ, định nổi nóng nhưng bị Tần Minh kéo ra sau.
Tần Minh là quân sư cho Tần Trọng, có vài phần khôn ngoan.
Gã mỉm cười, chắp tay nói:
- Phong sư huynh cần gì tức giận như vậy? Lần này tại hạ phụng mệnh công tử nhà ta đến mời Phong sư huynh là có hai việc. Một là muốn mời Phong sư huynh đi nhấm nháp Ma Long quả, tăng tiến tình đồng môn, dù sao Phong sư huynh và công tử nhà ta không có mối thù sâu nặng gì, nếu có thể giải trừ được thì chẳng phải là chuyện tốt ư?
- Thứ hai là rèn luyện dạ mạc đại hiệp cốc sắp đến, công tử nhà ta rất khâm phục thực lực của Phong sư huynh, muốn mời Phong sư huynh cùng tổ đội đi, mọi người chăm sóc cho nhau, mong sư huynh tuyệt đối đừng từ chối!
- A?
Phong Liệt ngẩn ra, không ngờ Tần Trọng còn có chiêu cong cong quán quán này. Tiếc rằng dù là đồ ngốc cũng thấy ra bữa tiệc có cạm bẫy, Phong Liệt hắn làm sao không thấy được? May là hắn lười đi góp vui, mặt mũi Tần Trọng thì chẳng là gì trong mắt hắn cả.
Phong Liệt thuận miệng đáp:
- Ừm, ta biết rồi, ta xin nhận ý tốt của Tần Trọng nhưng hôm nay thân thể của ta không thoải mái, không đi đâu!
Nói xong hắn nhắm mắt lại, bộ dạng tiễn khách.
Tần Minh sắc mặt khó xử nhìn Phong Liệt, hỏi:
- Chuyện rèn luyện...
Phong Liệt cười khẩy hỏi ngược lại:
- Chuyện tổ đội không cần nhắc đến, ta có quen biết với Tần Trọng lắm sao?
Tần Minh sắc mặt khó coi nhưng cuối cùng không nói thêm điều gì, chắp tay dẫn đầu rời đi.
- Hừ! Chúng ta chờ xem!
Trần Lượng hừ lạnh, trước khi đi ném cho Phong Liệt ánh mắt thâm độc, trong đó ẩn chứa chút âm mưu làm hắn tăng cảnh giác.
Phong Liệt biết rõ rèn luyện dạ mạc đại hiệp cốc này đến nay không đơn thuần, thường trở thành nơi một vài người săn bắt, rèn luyện xong mỗi viện phái tổn thất vài chục, hàng trăm đệ tử mới cũng rất bình thường, cho nên hắn cần cẩn thận hơn.
Trong sân lại yên tĩnh, Phong Liệt không để trong lòng chuyện vừa rồi, chỉ là hơi phiền não chuyện Diệp Thiên Tử.
Hắn vừa phơi nắng vừa điều chỉnh nỗi lòng, mong chờ Sở điệp lại xuất hiện trong sân, để hắn nhìn nhiều một chút bóng dáng xinh đẹp quen thuộc lại xa lạ kia.
Tiếc rằng đến tối mà Sở điệp vẫn không xuất hiện, hiển nhiên còn ở trong nhà Diệp Thiên Tử khiến Phong Liệt thấy thất vọng.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã ba ngày.
Ma Long giáo cuối cùng nghênh đón ba năm một lần rèn luyện dạ mạc đại hiệp cốc, mười tám viện phái Ma Long giáo đều sôi sục, đặc biệt là đệ tử mới trong ba năm nhập giá, đây là tôi luyện long võ giả đầu tiên trong đời họ, ý nghĩa lớn lao.
Quy định rèn luyện dạ mạc đại hiệp cốc này là cảnh giới tất cả người tham gia phải có nguyên khí cảnh nhất tầng đến nguyên khí cảnh cửu tầng, mỗi đệ tử Ma Long giáo cả đời chỉ có thể tham gia một lần, không ai được mang theo thị vệ và, thời gian là ba tháng.
Kiếp trước Phong Liệt có tham gia rèn luyện dạ mạc đại hiệp cốc một lần, biết rõ quy định trong đó. Sáng sớm tinh mơ ra cửa hắn không gọi Trần Nhược Tình, Trương Diệu, một mình nghênh đón bình minh đi hướng truyền công quảng trường.
Trùng hợp là Phong Liệt vừa ra khỏi sân thì bên cạnh hai bóng dáng yêu kiều cũng xuất hiện, không xa không gần theo hắn đi lên núi.
Phong Liệt ở đằng trước chậm rãi đi, cảm giác được hi mỹ nữ phía sau, nhưng cũng hiểu có Diệp Thiên Tử bên cạnh thì không cơ hội bắt chuyện với Sở điệp nên có nén nỗi lòng muốn tiến đến, làm bộ thờ ơ chắp tay sau lưng đi.
Mặt trời mọc lên, nguyên Ám Võ Phong rủ tấm màn da cam nhuộm tử khí bí ẩn khiến người mê mẩn.
Phong Liệt vừa tiến lên vừa vãnh tai lắng nghe đằng sau lưng Diệp Thiên Tử, Sở điệp thỉnh thoảng phát ra tiếng cười như chuông ngân, lòng rất ngứa ngáy.
Hắn thầm thở dài, đúng là tạo hóa trêu người, rõ ràng kiếp trước là người yêu chung thủy, đời này cố tình đi con đường khác nhau làm hắn lần đầu tiên cảm giác đến bất đắc dĩ từ khi trùng sinh.
Trên quảng trường truyền công rộng rãi lúc này tụ tập rát nhiều đệ tử nguyên khí cảnh, đưa mắt nhìn thì nhón nhá khoảng năm, sáu trăm người, nhưng Phong Liệt thầm lắc đầu.
Không vì cái gì khác, đệ tử tuổi trẻ ám võ viện thật sự quá ít, so với mười bảy viện phái khác thì năm, sáu trăm người ngay cả số lẻ của người ta cũng không bằng.