Ma Long Phiên Thiên

Chương 554

Sắc mặt của Tống Ngọc khẽ biến trở nên hơi gấp gáp, vội vàng truyền âm nói với Mục Thương Sinh.

- Yên tâm, ở bên trong Thiên Long Vực này, võ giả dưới Long Biến Cảnh chỉ có thể đặt chân vào khu vực với phương viên chỉ có chưa đầy mười vạn dặm, hắn có thể trốn đi nơi nào?

Mục Thương Sinh lơ đễnh cười cười nói.

Đối với cường giả Long Biến Cảnh trung kỳ như hắn mà nói, khu vực với phương viên mười vạn dặm, không sai biệt lắm phảng phất giống như phương viên mười dặm trong mắt người phàm vậy, di chuyển một vòng cũng bất quá gần nửa canh giờ mà thôi.

Bên kia, ánh mắt Xích Minh Tổ của Thiên Diễm Môn khe khẽ nheo lại, nhìn Hắc Lang mà Phong Liệt đang ngồi, trên mặt hiện lên một tia kinh nghi.

- Đại sư huynh, tiểu tử Phong Liệt kia thế nhưng không cùng đi với Hoàng Tử Nguyệt, chính là một cơ hội tốt để loại bỏ bọn họ!

Ánh mắt của Lý Đạo Hư vừa động, âm trầm nói.

- Không vội, cô nàng Hoàng Tử Nguyệt kia cũng chưa đi xa, hay là chờ một chút đi!

Xích Minh Tổ lạnh nhạt nói, nhưng ngay sau đó, hắn nhíu mày, nói:

- Đạo Hư, ngươi có cảm giác được đầu Hắc Lang kia có chút cổ quái hay không?

- Ừm? Đại sư huynh, ngươi là nói về tọa kỵ của Phong Liệt sao?

Lý Đạo Hư hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó khinh thường cười nói:

- Không có gì kỳ quái nhưng cũng coi như tiểu tử này có chút thông minh, thế nhưng nghĩ đến việc sử dụng một con dã thú không đáng giá tiền để thay cho việc đi bộ, có chết cũng không cần đáng tiếc.

"Xuy ..."

Hư không bỗng nhiên run rẩy một trận!

Hắc Lang đang bay tà tà phía dưới tầng trời, không gian trên đầu đột nhiên không có chút dấu hiệu nào từ đó rạn nứt, cấp tốc kéo dài về phía sau, trong chớp mắt liền lan tràn đến phụ cận Tiểu ma nữ cùng Phong Liệt.

- A ...

Tiểu ma nữ kinh hô một tiếng, mắt thấy mình sắp bị phanh thây, ngay cả phản ứng cũng không kịp, không khỏi cả kinh tới mức hoa dung thất sắc.

Đúng lúc ấy thì, đột nhiên, một cánh tay có lực từ phía sau nắm lấy eo nhỏ của nàng, trong nháy mắt đem cả người nàng lướt ngang tới mấy trượng, tránh được một luồng hắc tuyến phía trước.

Mà thân thể cao lớn của Hắc Lang kia cũng là không có chút trì hoãn nào chia làm hai phần.

- Hô ..., nguy hiểm thật, nguy hiểm thật! Thật đáng ghét! Tại sao có thể có nhiều khe không gian như vậy!

Tiểu ma nữ thở dài một hơi, lòng vẫn còn sợ hãi vuốt ve bộ ngực, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch một mảnh.

- Tập làm quen là được a, trong Thiên Long Vực nếu như không có nhiều khe không gian như vậy, chỉ sợ nơi đây đã sớm tràn đầy người, không biết sẽ loạn tới mức nào a.

Phong Liệt nhìn thoáng qua một khe không gian rất nhỏ không thể nhận ra ở phía trước, lạnh nhạt nói.

- Di? Vậy đầu Hắc Lang kia ...

Kế tiếp, ở bên trong ánh mắt kinh ngạc của Tiểu ma nữ, chỉ thấy hai phần thân thể của đầu Hắc Lang kia thế nhưng lại lần nữa được lấp đầy, cùng với ban đầu hoàn toàn giống nhau.

- Tiểu gia hỏa này thật thần kỳ a! Phong Liệt, đầu Hắc Lang này tại sao lại không chết a?

Tiểu ma nữ kinh ngạc mở rộng cái miệng nhỏ nhắn ra, thế nhưng đã quên chính mình còn đang bị Phong Liệt ôm thật chặt vào trong ngực, hoặc có thể nói là đã trở thành thói quen.

- Nó là năng lượng thể, cũng không phải là huyết nhục thân thể, chỉ là bị cắt mà thôi đương nhiên sẽ không chết. Đi thôi, phía trước có thứ tốt đang chờ chúng ta.

Phong Liệt cười giải thích.

Sau khi dứt lời, hắn ôm Tiểu ma nữ lần nữa ngồi lên trên lưng con Hắc Lang kia, vô cùng cẩn thận vượt qua một đường đầy khe không gian này, phi tới một tòa núi bị gãy ở cách đó không xa.

Dọc theo con đường này, Phong Liệt dựa vào sự bén nhạy của Tịch Diệt phân thân tránh khỏi vô số khe không gian, bất quá, chung quy có một vài cái khe nhỏ hẹp quá mức bí mật, làm cho người ta không thể tránh khỏi.

Đối diện với mấy cái khe không gian này, ngay cả cường giả Long Biến Cảnh đỉnh phong căn bản cũng không có cách nào ngăn cản, may mắn Tịch Diệt phân thân cũng không phải là huyết nhục thân thể, mặc dù bị Thiên Đao Vạn Quả, cũng sẽ không có chuyện gì, nhiều lắm chỉ là tổn thất một chút nguyên khí mà thôi, có Tịch Diệt phân thân ngăn chặn tai họa, lúc này mới khiến cho Phong Liệt cùng Tiểu ma nữ nhiều lần biến nguy thành an.

Chỉ chốc lát sau, hai người Phong Liệt rốt cục đi tới dưới chân của một tòa núi lớn cao gần ba ngàn trượng.

Tòa cự sơn này nguy nga cao vút, trên núi có một gốc cây cổ mộc chọc trời vươn thẳng lên tận trời, tản ra khí thế hoang cổ, tang thương.

Làm cho người ta khiếp sợ chính là, ngọn núi lớn này phảng phất giống như bị một thanh lợi kiếm chém ngang cắt đứt nửa đoạn, chỗ đứt gãy lại vô cùng bằng phẳng.

Hơn nữa, phương viên mấy trăm dặm bên trong ngọn núi lớn này đều là một mảnh tĩnh mịch, không có nửa vật còn sống, lộ ra vẻ cực kỳ quỷ dị.

- Ngao rống ...

Khi hai người Phong Liệt vừa mới đến, đột nhiên, một tiếng hô trầm thấp mà hung lệ từ trên đỉnh ngọn núi lớn này vang lên, âm thanh chấn động khắp nơi, từng tầng từng tầng mây mù trên bầu trời cũng theo đó mà cuộn trào mãnh liệt.

- Hừ! Lần trước thiếu chút nữa chết ở trong tay ngươi, lần này đến phiên lão tử tới thu thập ngươi!

Phong Liệt ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi bị mây mù che phủ, trong mắt hơi lộ ra một tia cười lạnh.

- Phong Liệt, đây là thanh âm gì vậy? Ít nhất cũng phải là hung thú Ngũ Giai a?

Trong đôi mắt đẹp của Tiểu ma nữ lộ ra một tia ngưng trọng.

- Ừm, Ngũ Giai đỉnh phong, bất quá, nó không phải là hung thú, mà là một đầu Thi Vương!

Phong Liệt nói.

Vừa nói xong, hắn đột nhiên đưa tay phải ra, xuất ra một chưởng đánh về phía đỉnh của ngọn núi ở phía xa kia!

- Ám ... Minh ... Thần ... Chưởng!

Thoáng chốc, một đạo chưởng ảnh nhỏ màu đen lớn chừng gần một trượng nhanh chóng hiện ra trên không trung, nguyên khí vô tận trong thiên địa lập tức mãnh liệt bị hút tới, rối rít tiến vào bên trong chưởng ảnh, khiến cho uy thế tăng trưởng rất mạnh, một cỗ khí tức cường đại mang theo tính ăn mòn nhanh chóng tràn ngập ở bên trong thiên địa.

Trong chớp mắt, chưởng ảnh này liền khuếch trương đến chừng mười trượng, đánh xuyên qua từng tầng từng tầng mây mù, hung hăng địa đánh lên đỉnh ngọn núi lớn kia.

"Oanh ..."

Theo một tiếng nổ đất rung núi chuyển, vô tận núi đá tuôn rơi xuống phía dưới.

- Rống ...

Một tiếng gầm thét tức giận vang lên từ đỉnh núi, chấn động tới mức hư không cũng ông ông rung động. Nguồn tại http://TruyenGG

Sau một khắc, một thân ảnh mặc trọng giáp màu đen hùng hồn từ trên trời giáng xuống, đột nhiên hiện ra phía trên đỉnh đầu Phong Liệt cùng Tiểu ma nữ.

Một cỗ khí tức tử vong nồng đậm xen lẫn với mùi tanh hôi khó ngửi đập vào mặt, làm cho người ta gần như muốn nôn mửa.

Sắc mặt của Tiểu ma nữ trở nên tái nhợt, vội vàng bưng kín cái miệng nhỏ nhắn lại, hai mắt trừng lớn nhìn lại.

Từ bên ngoài xem ra, người mặc trọng giáp này rõ ràng là một vị tướng lãnh cổ đại, vóc người khôi ngô, tay cầm đại kích, khí thế xông lên lên trời, uy áp mạnh mẽ trực tiếp có thể chèn ép cường giả Hóa Đan Cảnh đỉnh phong.

Bình Luận (0)
Comment