- Ti ..., đại sư huynh!
Còn dư lại năm tên đệ tử Phiêu Miểu Thiên Cung thấy được một màn như vậy, cũng không khỏi ngây người như phỗng, lo sợ không yên, không biết phải làm sao.
Nguyên lai, Tống Ngọc sau khi bị đánh lui, đồng thời, liên tiếp đụng vào mấy khe không gian hẹp dài, trực tiếp bị phanh thây.
Tất cả mọi chuyện phát sinh quá nhanh, từ khi Tống Ngọc xuất thủ đến khi chết oan chết uổng, bất quá chỉ trong nháy mắt mà thôi, làm cho những người khác muốn phản ứng cũng không kịp.
Sau một thoáng ngây ngốc, năm tên đệ tử Phiêu Miểu Thiên Cung hai mắt nhất thời cũng đỏ ngầu, vô cùng bi phẫn, ánh mắt nhìn về phía Phong Liệt gần như muốn ăn thịt người.
Phiêu Miểu Thiên Cung đối với Long Huyết Đại Lục hỗn loạn vô cùng, tồn tại của họ giống như thế ngoại đào nguyên vậy, phân tranh cùng sát phạt cũng cũng không phải là rất thường gặp, điều này cũng khiến cho đệ tử Phiêu Miểu Thiên Cung giống như đóa hoa trong nhà ấm, chưa từng trải qua sự tàn phá của mưa gió.
Mà giờ khắc này, vừa thấy đại sư huynh cùng mình tình đồng thủ túc chết trong tay Phong Liệt, đây quả thực là so sánh với việc giết chết Thánh tử của bọn họ lại càng khiến bọn họ tức giận hơn.
- Phong Liệt! Phiêu Miểu Thiên Cung chúng ta cùng ngươi không đội trời chung! Hôm nay, không phải là ngươi chết chính là ta mất! Giết!
- Giết!
" Xuy xuy xuy xuy ..."
"..."
Cơ hồ không hẹn mà cùng động, năm tên đệ tử Phiêu Miểu Thiên Cung cũng huy động trường kiếm, giống như Hùng Ưng phi thân lên, vô cùng mạnh đánh về phía Phong Liệt!
Năm tên cường giả Hóa Đan Cảnh hợp lực xuất thủ, khí thế giống như thiên quân vạn mã, thế không thể đỡ! Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenggg.com
Mắt thấy kiếm khí đầy trời vô cùng sắc bén đánh tới, trong mắt Phong Liệt cũng khe khẽ có nhiều hơn một tia ngưng trọng, bất quá, hắn cũng không hề sợ hãi chút nào.
Trong số những người cùng cấp bậc, chỉ có mấy người như Kim Sở Ngạn, Thủy Vô Khuyết còn có thể làm hắn có mấy phần kiêng kỵ, còn về phần năm người trước mắt, còn xa cũng không đủ tư cách.
Sau một khắc, thân thể Phong Liệt đứng thẳng, ầm ầm chấn động! Oanh!
- Quần Long Trụy Nhật!
"Rống ... rống ... rống ... rống ..."
Một tiếng long ngâm vang lên tận mây xanh!
Thoáng chốc, mấy ngàn đạo Long ảnh mênh mông từ trong cơ thể Phong Liệt khuếch tán ra ngoài, mang theo lực lượng cuồng bạo đủ để hủy thiên diệt địa, ầm ầm vọt tới năm tên đệ tử Phiêu Miểu Thiên Cung!
Tất cả đều là Long ảnh rất to lớn uốn lượn ùn ùn kéo đến, trong chớp mắt liền đem năm người bao phủ ở bên trong.
"Rầm rầm rầm rầm rầm ..."
Một mảnh bầu trời dao động địa chấn tràn ngập tiếng oanh minh vang lên liên miên không dứt, mấy ngàn đường Long ảnh đồng loạt bạo liệt ra, toàn bộ núi đá cỏ cây bên trong phương viên ngàn trượng đều ở trong tiếng bạo liệt hóa thành bột phấn.
Hư không "Ong ong" chấn động không ngừng, ngay cả từng khe không gian kia cũng mơ hồ có khuynh hướng khuếch trương hơn mấy phần.
Chỉ chốc lát sau, hết thảy đều kết thúc, trong thiên địa dần dần yên tĩnh lại.
Lúc này, phiến thiên địa này ngoại trừ Phong Liệt cùng Tiểu ma nữ, không còn một nửa nhân ảnh nào khác, ngay cả một mảnh thịt vỡ vụn cũng không trông thấy nửa khối, tất cả trên mặt đất đều là cát bụi.
Tiểu ma nữ kinh ngạc mở rộng cái miệng nhỏ nhắn ra, cổ quái liếc mắt nhìn Phong Liệt một cái, thấp giọng lẩm bẩm một câu:
- Quái vật!
Phong Liệt khẽ cười cười, thản nhiên tiếp nhận.
Giết chết đối thủ cùng giai nhẹ nhàng thoải mái giống như tàn sát gà làm thịt chó vậy, cõi đời này có bao nhiêu người có thể làm được chứ? Được gọi là quái vật cũng không quá đáng.
Đúng lúc ấy thì, chỉ thấy phía trước cách hai người chừng ngàn trượng, đột nhiên hiện ra ba đạo thân ảnh trẻ tuổi hai nữ một nam mang theo khí thế như cầu vồng, chính là Hoàng Tử Nguyệt, Lạc Hoa Hoa cùng với vị thiếu niên Hoàng gia kia.
Ánh mắt của ba người quét một vòng xung quanh chiến trường, cuối cùng chăm chú nhìn lên trên người Phong Liệt, ánh mắt mang theo vẻ ngạc nhiên cùng nghi ngờ.
- Phong Liệt, ngươi giết người của Phiêu Miểu Thiên Cung?
Hoàng Tử Nguyệt kinh ngạc nói.
- Không sai, có vấn đề gì sao?
- Không sai, có vấn đề gì sao?
Phong Liệt lạnh nhạt hỏi.
Hoàng Tử Nguyệt đôi lông mày khẽ cau lại, thật lâu sau cũng không nói gì, tựa hồ muốn nói cái gì đó với Phong Liệt, rồi lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Lúc này, Lạc Hoa Hoa ở bên cạnh cũng là hừ nhẹ một tiếng, đôi mắt đẹp liếc xéo Phong Liệt, tuỳ tiện nói:
- Tiểu tử, ngươi đã rước lấy phiền phức rồi có biết không? Mục Thương Sinh kia chính là cao thủ Long Biến Cảnh trung kỳ, ngươi giết người của Phiêu Miểu Thiên Cung, ba năm kế tiếp ngươi có thể thoát khỏi sự đuổi giết của Mục Thương Sinh sao? Ta xem ngươi vẫn là lựa chọn dứt khoát cắt cổ tự sát thì hơn.
- Trốn? Ta tại sao phải trốn?
Phong Liệt hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó lại bật cười thật lớn, nhìn dáng dấp ba người này hình như cũng không biết mình đã đem Mục Thương Sinh giải quyết.
- Hừ! Con vịt chết mạnh miệng!
Lạc Hoa Hoa khẽ hừ một tiếng, không hề để ý tới Phong Liệt nữa.
Lúc trước Phong Liệt cùng Mục Thương Sinh kịch chiến, ba người Hoàng Tử Nguyệt đang ở trong một thượng cổ di tích để tầm bảo, lúc đi tới nơi này, Phong Liệt đã xử lí toàn bộ người của Phiêu Miểu Thiên Cung, cho nên giờ phút này ba người bọn họ đúng là còn không biết Phong Liệt đã đem Mục Thương Sinh giải quyết.
Thật ra thì bọn họ cũng không dám nghĩ tới phương diện đó, dù sao, một gã võ giả Hóa Đan Cảnh có thể thu thập một vị cường giả Long Biến Cảnh trung kỳ, điều này thật sự là bất khả tư nghị, chuyện như vậy có thể so sánh với chuyện một con kiến càng đong đưa chặt đứt một gốc cây đại thụ chọc trời, nói ra có thể khiến đa số mọi người buồn cười mà chết a.
Đôi mắt đẹp của Hoàng Tử Nguyệt khe khẽ lóe lên một cái, khẽ mở miệng, ôn nhu nói:
- Phong Liệt, thời gian kế tiếp ngươi liền đi cùng với chúng ta đi, có chúng ta ở cạnh, Mục Thương Sinh hẳn là sẽ thu liễm một chút.
Phong Liệt ánh mắt vừa động, trong lòng biết cô nàng Hoàng Tử Nguyệt này là suy nghĩ vì mình, trong lòng hơi có chút cảm động.
Hắn vừa muốn mở miệng giải thích, lại đột nhiên cảm thấy một bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy bàn tay to của mình.
Phong Liệt hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn Tiểu ma nữ ở bên cạnh một chút, lại thấy Tiểu ma nữ đang vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, giống như đang thị uy vậy, tức giận nhìn chằm chằm vào Hoàng Tử Nguyệt.
Phong Liệt thấy vậy, trong lòng không khỏi buồn cười, kế tiếp làm hắn kinh ngạc là, sắc mặt của Hoàng Tử Nguyệt thế nhưng trở nên có chút âm trầm, trong đôi mắt đẹp mơ hồ hiện lên một tia sát khí.
- Không thể nào? Không phải là cô nàng này ...
Phong Liệt khẽ nhíu đôi lông mày lại, vội vàng đem Tiểu ma nữ kéo về phía sau, hắn khẽ ho ho hai tiếng, nhanh chóng mở miệng nói:
- Không cần, thật ra thì lúc trước Mục Thương Sinh đã ...
Hắn vốn định giải thích cho Hoàng Tử Nguyệt một chút, uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của Hoàng Tử Nguyệt, nhưng mà, hắn lời còn chưa nói hết liền bị một thanh âm âm dương quái khí cắt đứt.
- Tử Nguyệt! Chúng ta còn có nhiệm vụ trọng yếu trong người, tại sao phải mang theo cái gánh nặng này a? Mọi người có tính mệnh của riêng mình, hết thảy thuận theo tự nhiên chẳng phải là tốt hơn sao?