Ma Long Phiên Thiên

Chương 583

Nhưng hiện giờ đã không phải lúc nghiên cứu tỉ mỉ nữa, nhóm người của Ma Long giáo đã tràn ngập nguy cơ, còn không ra tay nữa thì phỏng chừng sẽ có thêm người chết.

Những đệ tử này đều là thiên tài chân chính, là tinh anh của Ma Long giáo, chết một người lại là tổn thất không nhỏ. Tuy Phong Liệt không có cảm giác gì với Ma Long giáo, nhưng vẫn rất thích ý với việc thu nạp lòng người hợp thời này.

Ngay sau đó, thân hình hắn đột nhiên chấn động!

Oanh!

Hư không rung mạnh lên một cái.

Ngay sau đó, một cái lốc xoáy phạm vi ba mươi trượng xuất hiện trên không trung, lực hút khủng khiếp bao phủ toàn bộ chiến trường, làm tất cả mọi người không khỏi biến sắc.

Vụt!

Phong Liệt cũng không giải thích, lấy thân thể hóa thành lốc xoáy, theo đó tung hoành xoay tròn, nhanh chóng thổi quét đến một gã cường giả Ma tộc phía dưới.

- A... Chạy mau a!

- Không được!

- Cứu mạng...

Trong đám cường giả Ma tộc, ai ai cũng không khỏi hoảng sợ muốn chết. Chỉ thấy nơi lốc xoáy đi qua, nháy mắt đã xoắn nát hơn ba mươi người, cắn nuốt sạch sẽ.

Đám cao thủ Ma tộc bị cắn nuốt này phần lớn đều có cấp bậc Ma Tướng, thậm chí còn có một cường giả Ma Soái.

Ma tộc phân chia cảnh giới có phần khác với nhân loại, chia làm nhất giai, nhị giai, tam giai. Tam giai này đều có hình thái ma thú, mà từ tam giai trở đi sẽ tiến hóa thành hình thái nhân loại, từ đó lại phân chia thành Ma Tướng, Ma Soái, Ma Vương, tương ứng với Thần Thông Cảnh, Hóa Đan Cảnh, Long Biến Cảnh của nhân loại.

Cho nên, hành động lần này của Phong Liệt tương đương với cắn nuốt ba mươi cao thủ Thần Thông Cảnh và một cao thủ Hóa Đan Cảnh, đương nhiên sẽ tạo nên oanh động cực kỳ kinh người. Mỗi cao thủ Ma tộc đều cảm thấy bất an, mà đệ tử Ma Long giáo thì nhất thời thanh thế đại chấn, cao giọng hoan hô không thôi.

Nhưng mà đó chỉ vẻn vẹn là bắt đầu mà thôi, lốc xoáy cắn nuốt kia lại nhanh chóng mở rộng, tiếp tục lướt về phía các cường giả Ma tộc khác.

Dưới lực hút khủng khiếp kia, động tác của tất cả cao thủ Ma tộc đều trở nên chậm chạp vô cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn lốc xoáy ngày càng gần, cuối cùng bị nó cắn nuốt.

- A...

- A...

Một loạt tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên liên miên không dứt.

Vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt, hơn trăm tên Ma tôc jđã bị Phong Liệt cắn nuốt chín phần chín, chỉ còn sót lại lão giả khí thế cường hoành và thiếu niên bệnh trạng kia.

Lão giả Ma tộc này dĩ nhiên lại là một vị cường giả Ma Soái đỉnh phong, tu vi tương đương với Phong Liệt. Còn tên thiếu niên bệnh trạng kia cũng là một vị cao thủ Ma Soái sơ kỳ. Hai người vừa sợ vừa giận nhìn về phía Phong Liệt, mắt như muốn phun ra lửa.

- Thập Thất Thái Tử! Đây là một cường giả nhân tộc chân chính, chúng ta không phải đối thủ, ngài mau lui a, ta đến ngăn cản hắn.

Vẻ mặt lão giả Ma tộc vô cùng ngưng trọng, thấp giọng nói với thiếu niên có vẻ bệnh trạng kia.

- Không! Ta muốn giết hắn! Lần đầu tiên phụ hoàng giao nhiệm vụ cho bản Thái tử mà lại thất bại, trở về ta biết ăn nói thế nào với phụ hoàng chứ!

Thiếu niên bệnh trạng kia nghiến răng nghiến lợi tàn nhẫn nói.

- Hừ! Muốn chết!

Trên trời cao, lốc xoáy cắn nuốt đột nhiên biến mất, thân ảnh Phong Liệt hiện ra. Ngay sau đó, hắn chém ra một chưởng không chút khách khí!

- Ám Minh Thần Chưởng!

Oanh! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m

Một cỗ khí tức hủy diệt vô cùng kinh khủng tràn ngập trong thiên địa. Theo đó, một chưởng ảnh màu đen lớn hơn mười trượng hung hăng đánh về phía hai cao thủ Ma tôc jconf lại kia.

- Phá cho ta!

Ánh mắt lão giả Ma tộc trở nên hung ác, song quyền đột nhiên đánh ra, hai đạo Ma Quyền có uy năng dời non lấp bể, vô cùng khủng khiếp.

Cùng lúc đó, Thập Thất Thái Tử của Ma tộc kia cũng không yếu thế, thanh trường kiếm có ba phần giống với Thánh Kiếm kia liên tục chém ra mấy cái.

Xích xích xích xích ——

Một mảnh huyết mang đánh thẳng về phía chưởng ảnh.

Oanh!

Một tiếng nổ khiến cho thiên băng địa liệt.

Theo đó, cương phong gào thét trong thiên địa, cát bay đá chạy.

Thẳng đến thật lâu sau, hết thảy mới dần trở lại bình tĩnh.

Cả đám đệ tử Ma Long giáo ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy lão giả và Thập Thất Thái Tử kia đều đã bị đánh thành tro bụi cũng không còn. Mà ngay cả gò đất mà họ đứng vừa rồi cũng hóa thành một cái hố sâu trăm trượng.

- Phong... Phong sư huynh thật là lợi hại!

- Đây là thực lực của Phong sư huynh? Quá cường đại!

- Hai gã cao thủ Ma tộc tương đương với cường giả Hóa Đan ảnh, thế nhưng không chịu nổi một kích của Phong sư huynh. Điều này...

...

Trong lúc nhất thời, cả đám đệ tử Ma Long giáo đều khiếp sợ nhìn đạo thân ảnh cao ngất đang đứng trên không trung kia, trong mắt dần xuất hiện vẻ sùng bái.

Phong Liệt và Tiểu ma nữ đáp xuống, hội họp với đám người bọn họ.

- Tham kiếm Phong sư huynh!

- Tiểu đệ đa tạ ơn cứu mạng của phong sư huynh! Ngày sau Phong sư huynh có điều gì cần đến, tiểu đệ tất sẽ cố gắng hết sức!

...

Thấy Phong Liệt đáp xuống, cả đám đệ tử Ma Long giáo đều cung kính bái đại lễ, không chút che dấu sự cuồng nhiệt và cảm kích trong lòng.

- Các vị không cần giữ lễ tiết, chúng ta đều là đồng môn, chiếu ứng lẫn nhau một chút là điều tất nhiên, đều mau chữa thương a!

Phong Liệt gật gật đầu với mọi người, lạnh nhạt phân phó nói.

- Vâng, Phong sư huynh!

Hơn mười cường giả trẻ tuổi của Ma Long giáo đều có thương tich trong người. Ngay cả mấy người Long Khuynh Vân, Lý Phong, Diệp Trì cũng bị thương không nhẹ. Nghe Phong Liệt nói như vậy, tất cả đều vội vàng tự tìm một nơi yên tĩnh để khôi phục thương thế.

- Sư huynh!

Đợi mọi người tản đi, Diệp Trì lại vẫn đứng đó, sắc mặt có chút kích động nhìn Phong Liệt.

- Hả?

Phong Liệt hơi sửng sốt, nhưng lập tức đã gật đầu khen ngợi, nói:

- Không tệ, xem ra thu hoạch ba tháng qua của ngươi cũng không nhỏ.

- Sư huynh, trong khoảng thời gian này đúng là ta có chút kỳ ngộ, ngươi xem!

Nói xong, Diệp Trì duỗi tay ra đưa một khối tinh thạch màu đen lớn chừng nắm tay đến trước mặt Phong Liệt.

- Hả? Ám Nguyên Tinh?

Ánh mắt Phong Liệt hơi động, trong lòng có chút kinh ngạc.

- Sư huynh, đây là thứ ta phát hiện từ trong thi hài của một vị thượng cổ cường giả. Nó chẳng những có Nguyên khí sung túc, hơn nữa còn có thể đề cao tâm cảnh.

- Ừm, thu lại đi, thứ này không nên để cho ai biết, nếu không sẽ rước lấy rắc rối rất lớn cho ngươi.

Trong lòng Phong Liệt giật mình, đồng thời cũng vội vàng nhắc nhở.

- Không! Sư huynh, đây là đưa cho ngươi, ta còn có nữa!

Diệp Trì nhếch miệng cười nói, lộ ra hàm răng trắng noãn, nhưng vẻ quật cường trên mặt lại càng sâu hơn, dường như còn mơ hồ có chút khẩn trương.

Bình Luận (0)
Comment