- Thiên Ngự, ngươi không thể chọn hắn! Hắn là...
- Hừ! Ta biết hắn là mầm mống, nhưng thế thì đã sao? Huyết mạch cường đại như vậy, Hoàng gia chúng ta nắm trong tay không phải rất tốt sao?
Hoàng Thiên Ngự hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí lời nói của Hoàng Tử Nguyệt.
Cùng lúc đó, linh hồn thể của hắn đột nhiên hóa thành một luồng khói nhẹ, chỉ trong chớp mắt đã buông xuống đỉnh đầu của Kim Sở Ngạn, trực tiếp muốn cường hành đoạt xá.
Trong suy nghĩ của hắn, mặc dù Kim Sở Ngạn đã đạt tới Hóa Đan Cảnh đỉnh phong, nhưng như vậy cũng không đủ để hắn phải e ngại. Dựa vào linh hồn cường đại của cường giả Long Biến Cảnh trung kỳ, tuy đoạt xá người này sẽ có chút rắc rối, nhưng kết quả vẫn là như vậy.
- Đừng!
- Đừng!
Hoàng Tử Nguyệt và Lạc Hoa Hoa cả kinh, gần như đồng thời mở miệng ngăn cản.
Hoàng Thiên Ngự không rõ thực lực của Kim Sở Ngạn, nhưng hai nàng lại biết rất rõ. Thực lực của thiếu niên kia chỉ vẻn vẹn đứng dưới Phong Liệt mà thôi. Lấy linh hồn thể hiện giờ của Hoàng Thiên Ngự, muốn đoạt xá Kim Sở Ngạn đang ở trạng thái tốt nhất thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Hoàng Thiên Ngự chỉ nghĩ là hai nàng không muốn cho mình đoạt xá mầm mống của Long Vũ minh, cho nên hắn chẳng những không nghe lời khuyên can của hai nàng, mà trong lòng còn khinh thường oán thầm một câu:
Lòng dạ đàn bà!
Đồng thời, hắn lại tăng thêm tốc độ, đề phòng hai người quấy rầy kế hoạch đoạt xá của mình.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại hối hận!
Kim Sở Ngạn vẻ mặt lạnh lùng, chậm rãi mở mắt ra, một nụ cười khinh thường treo ở trên miệng.
Xích!
Một đạo kiếm khí chọc trời bắn ra từ mắt phải của Kim Sở Ngạn, đột nhiên chém về phía linh hồn Hoàng Thiên Ngự.
- A... Tha mạng...
Tiếng kêu bén nhọn của Hoàng Thiên Ngự im bặt lại, linh hồn thể hóa thành tro bụi dưới một kiếm của Kim Sở Ngạn, hắn đã hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Thấy tình hình như vậy, thân hình giữa không trung của Hoàng Tử Nguyệt và Lạc Hoa Hoa chợt khựng lại, chậm rãi hạ xuống mặt đất, thần sắc của hai người đều vô cùng phức tạp.
Sau một lúc trầm mặc, Hoàng Tử Nguyệt buồn bực trừng mắt nhìn Phong Liệt một cái, lại thấy Phong Liệt chính đang cười mỉm đắc ý.
- Phong Liệt, ngươi...
Trong cơn tức giận, Hoàng Tử Nguyệt không khỏi muốn mắng tên đầu sỏ Phong Liệt vài câu.
- Việc này không liên quan đến ta, ta cũng không định giết hắn.
Phong Liệt nhún nhún vai, lập tức xoay người đi về phía xa.
- Cũng không liên quan đến ta, là hắn tự mình muốn chết!
Kim Sở Ngạn cũng hừ hững ném lại một câu, không quay đầu lại bay về phía chân trời.
Hoàng Tử Nguyệt và Lạc Hoa Hoa nhìn nhìn Phong Liệt, sau đó lại nhìn Kim Sở Ngạn, cuối cùng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
- Đúng vậy, tất cả việc này đều là Thiên Ngự tự mình muốn chết, có thể trách được ai?
Hoàng Thiên Ngự đã chết, cái chết của hắn cũng không tạo ra bao nhiêu oanh động cho các cường giả thiên tài, có thể nói là nhẹ như lông hồng, vẻn vẹn chỉ là làm nền cho danh tiếng thiên tài của Phong Liệt mà thôi.
Ngọc Lâm Phong đã hoàn toàn biến mất, nơi ở tạm thời của thập đại Chân Long giáo phái không hẹn mà cùng chuyển sang một ngọn núi lớn tên là Thiên Trụ Phong, nó nằm ở phía bắc Ngọc Lâm Phong cũ, cách Thiên La hồ cũng gần hơn một chút.
Ba tộc Thần, Ma, Linh như hổ rình mồi. Tất cả mọi người đều biết, một khi phân tán ra, rất có khả năng sẽ bị đối phương tiêu diệt từng bộ phận. Cho nên, mọi người đều rất ăn ý tụ tập lại một chỗ, lẳng lặng chờ ba ngày sau.
Ba ngày sau sẽ là đêm trăng tròn, đồng thời cũng là đêm nguyệt thực vạn năm có một của Thiên Long Vực. Khi đó, Thiên La hồ sẽ phát sinh biến đổi cực lớn.
Sau khi dàn xếp xong mọi người của Ma Long giáo, Phong Liệt liền một mình rời khỏi Thiên Trụ phong, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Bất quá, không lâu sau mọi người lại phát hiện một mảnh màn đêm vô cùng vô tận thỉnh thoảng phủ xuống ở phía xa. truyện được lấy tại truyenggg.com
Mà mỗi khi màn đêm buông xuống, nguyên khí dao động trong thiên địa sẽ kịch liệt dị thường, làm người ta bất giác lại nghĩ tới Phong Liệt.
...
- Phù...
Trong bóng đêm kéo bao phủ ba ngàn dặm, vô tận thiên địa nguyên khí mênh mông như biển cả không ngừng tụ tập về phía đạo thân ảnh đang khoanh chân ngồi kia.
Liên tiếp ba ngày, Phong Liệt đã di chuyển mấy vạn dặm. Trong không gian Long ngục dần hình thành một dòng sông Nguyên khí thanh thế mênh mông cuồn cuộn, địa vực cũng lớn lên đến một ngàn hai trăm dặm.
Dưới sự tẩm bổ của vô số nguyên khí nồng đậm như vậy, những hoa cỏ cây cối đều dần dần xảy ra biến dị, kết xuất ra linh quả càng thêm tươi mới ngon miệng, linh khí bức người. Mặc dù chỉ là một số linh thảo cầm máu bình thường cũng diễn sinh ra công hiệu cực kỳ bất phàm, làm người ta nhìn mà vui sướng.
- Ngao hống!
Một tiếng hống chấn nát huyền không vang lên từ sâu trong đại địa.
Thoáng chốc, một hồn ảnh cao tới trăm trượng, sát khí trùng thiên nhảy ra từ đại địa, huy động chiến kiếm thật lớn trong tay hung hăng bổ về phía Phong Liệt.
Thượng cổ chiến hồn!
Đây là một chiến hồn cường hãn đạt tới Lục giai trung kỳ. Nó vốn là một luồng sát ý của cường giả thượng cổ, sau khi thôn phệ vô số hồn thể, rồi lại trải qua năm tháng dài dòng, cuối cùng hình thành một sinh linh cường đại mà kỳ dị. Trong đầu chỉ tràn ngập bốn chữ - hủy diệt tất cả!
Xích!
Một đạo kiếm khí khủng bố mang theo thiên địa chi uy khủng bố chém tới đỉnh đầu Phong Liệt, tiếng xé gió bén nhọn làm nứt màng nhĩ người ta.
- Hử? Hắc Long chiến hồn? Tốt lắm, đúng là lựa chọn tốt nhất cho Thổ Linh của Thương Sinh Đại Ấn!
Phong Liệc liếc nhìn nó, trong mắt không có sợ hãi, thậm chí còn hơi lộ ra vẻ vui mừng.
Ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng phất tay, một ngọn núi nguy nga bỗng ngưng tụ, chắn ở đỉnh đầu hắn.
Oanh!
Một tiếng nổ thật lớn.
Ngọn núi vỡ nát, kiếm khí biến mất.
Đang lúc chiến hồn cường đại kia muốn ra đòn tiếp, đột nhiên, một hạt châu màu đen bỗng xuất hiện trên đỉnh đầu nó.
Theo đó, những sợi tơ màu đen nhiều như vô tận phát ra từ hạt châu, đan vào tạo thành một cái lưới lớn dày đặc, trói chặt chiến hồn vào trong, sau đó kéo nó về hạt châu.
- Hống!
Bị chiếc lưới lớn kia chụp vào, chiến hồn không khỏi kêu thảm liên tục, giống như gặp phải khắc tinh. Hồn thể khổng lồ của bóng không ngừng bốc lên những trận khói nhẹ.
Nó điên cuồng giãy dụa, va chạm, lại không làm nên chuyện gì. Cuối cùng dần dần bị kéo vào trong hạt châu màu đen kia, biến mất không thấy.
Phong Liệt vẫy tay một cái, hạt châu kia liền bay về tay hắn.
Chiếc hạt châu này đúng là một món Chí bảo trung phẩm Tụ Hồn Châu của Mục Thương Sinh, nó có hiệu quả khắc chế cực mạnh đối với linh hồn, đối phó với chiến hồn cường đại như vậy quả thực quá đơn giản.
- Hắc hắc, chiến hồn Long Biến Cảnh trung kỳ, không tệ không tệ, chỉ thiếu một Kim Linh và một Ám Linh nữa là đủ. Chỉ tiếc thời gian không cho phép, việc tế luyện phân thân chỉ có thể tạm gác lại.
Phong Liệt cười đắc ý, tùy tay thu Tụ Hồn Châu vào trong cơ thể.
Đúng lúc này, một tiếng quát thanh thúy bỗng truyền đến từ phía ngoài:
- Thần Chủ tại thượng! Tên nhân loại tà ác mà ngu xuẩn nhà ngươi, An Lỵ Nhã ta muốn thay Thần Chủ tiêu diệt ngươi!