Sở Huyền chắp hai tay sau lưng, đứng trên bãi cát vàng mềm mại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Phong Liệt, mày kiếm dần dần cau lại.
Giờ phút này, hắn có thể tinh tường cảm nhận được mối hận tự trong đáy lòng của Phong Liệt. Nhưng điều này cũng làm cho gã cảm thấy khó hiểu.
Gã tự nghĩ, trong dĩ vãng mình và Phong Liệt tuy không hợp nhưng cũng không thể khiến cho Phong Liệt có được cừu hận đến như vậy. Bởi vì những lần giao phong, người chịu thiệt luôn luôn là Sở Huyền.
Một người thắng mà lại sinh ra hận ý với một người bại thì cái này thật khác thường.
- Ngươi hận ta?
Bởi vì trong lòng hiếu kỳ, Sở Huyền rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi.
- Không sai!
Phong Liệt hờ hững nói.
- Vì sao?
- Bởi vì ngươi đáng chết!
- Rất tốt!
Sở Huyền bật cười lơ đễnh, nói:
- Điều này cũng thật hợp ý ta. Hôm nay bổn hoàng cho ngươi biết, mối cừu của ngươi đối với một người không thể nào đánh mất đi sự tồn tại thì thật là ngây thơ và buồn cười.
- Không cách nào rung chuyển ư? Bằng một đám tàn hồn không thể diệt của ngươi?
Phong Liệt khinh thường chê cười.
Thời gian dần trôi, hận ý trong mắt hắn đã dần dần tiêu tan, trở lại bình tĩnh.
Bất luận thế nào, Sở Huyền chính là một đại địch mà hắn không thể nào bỏ qua được. Một khi cảm xúc có sự sơ hở thì vô cùng dẫn đến khả năng trí mạng.
- Sao?
Nghe xong những lời này của Phong Liệt, Sở Huyền rõ ràng biến sắc, ánh mắt trở nên ác liệt thêm vài phần:
- Ngươi biết ta?
- Rất kỳ quái sao? Trước một khắc ngươi chết đi, ta sẽ nói cho ngươi biết hết thảy.
Phong Liệt cười lạnh nói.
- Không cần, nhục thể cùng linh hồn của ngươi đều thuộc về ta. Tự khắc ta sẽ biết.
Sở Huyền sắc mặt lạnh lẽo, mất đi hứng thú nói chuyện. Khí thế trên người gã mạnh mẽ dâng lên, cường hoành uy áp dần dần tràn ngập trong thiên địa.
Cương Khí Cảnh tầng thứ chín, Thần Thông Cảnh tầng thứ chín, Hóa Đan Cảnh tầng thứ chín, Long Biến Cảnh đỉnh phong.
Dưới cái nhìn soi mói của Phong Liệt, khí thế của Sở Huyền từ một gã Cương Khí Cảnh tầng thứ chín, dần dần nhảy lên Long Biến Cảnh đỉnh phong. Uy áp cuồn cuồn mênh mông khiến cho không khí trong phạm vi mấy trăm dặm đều ngưng tệ. Cát bay đầy trời đều dừng lại.
Phong Liệt đồng tử co rụt lại, trong nội tâm cảm thấy rung động.
Mấy tháng trước, bên trong hỗn chiến Thiên La hồ, hắn đã đặc biệt chú ý đến thực lực của Sở Huyền.
Khi đó, thực lực của Sở Huyền cao nhất cũng chỉ là Long Biến Cảnh sơ kỳ. Gã dựa vào sức mạnh của Thiên Ngục Luyện Thần Phong mới miễn cưỡng có thể giao phong với một cường giả Long Biến Cảnh hậu kỳ.
Mà hôm nay, chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi, gã đã nhảy lên thực lực Long Biến Cảnh đỉnh phong. Truyện được copy tại TruyenGG
Mức độ này không thể không khiến người sợ hãi.
Không hề nghi ngờ, gã này tất nhiên là đã lấy được thiên đại cơ duyên bên trong Thiên Long vực.
- Không được, hôm nay bất luận thế nào cũng phải diệt trừ gã. Nếu một khi để lại, để cho gã tiến vào Hoàng Cảnh, lão tử chỉ sợ không còn cơ hội tiếp tục xoay người rồi.
Phong Liệt trong nội tâm âm thầm nảy sinh ác độc, đồng thời cũng tranh thủ thời gian biến ảo chi thân, trong tay rút ra huyết sắc thánh kiếm, khí thế trên người chậm rãi tiến lên đỉnh phong.
Hôm nay, hắn đã tiến vào cường giả Long Biến Cảnh, hơn nữa còn lấy được Thiên đạo thần huy nhiều hơn người khác, cảnh giới đã thẳng tiến Long Biến Cảnh sơ đỉnh phong.
Cùng lúc đó, thần huy ẩn chứa nguyên lực trực tiếp khiến cho hắn tu luyện "Thiên hà cổ quyền thần lực thiên" mở ra chín đại huyệt không gian, tràn đầy vô cùng. Chín viên nguyên đan từ từ ngưng kết, đều đạt đến Long Biến Cảnh sơ kỳ, thực lực một lần nữa đột nhiên tăng mạnh, khiến cho nguyên lực trong cơ thể hắn tăng thêm gấp mười lần.
Cho nên, tuy hắn biểu hiện ra ngoài là tu vi Long Biến Cảnh sơ kỳ, nhưng thực lực lại là cường giả Long Biến Cảnh trung kỳ, cộng thêm với những bảo vật thần binh trên người, Phong Liệt dĩ nhiên là không sợ bất luận một cường giả Long Biến Cảnh hậu kỳ nào.
Người hắn đối mặt là Sở Huyền Long Biến Cảnh đỉnh phong, đó là nguyên nhân khiến cho hắn tin tưởng mười phần.
- Lãnh nguyệt vô thanh.
Sở Huyền khẽ quát một tiếng, một thanh móc câu Như Nguyệt trong tay nhẹ nhàng xẹt qua hư không.
Thoáng chốc, một đạo lăng không dài hơn mười trượng màu đen hiện ra, ẩn chứa sát khí dày đặc, trùng trùng điệp điệp trảm vào ngực Phong Liệt.
Một kích này đủ để chém một tòa núi lớn thành bộ, thế không thể đỡ.
Bất ngờ không đề phòng, Phong Liệt dĩ nhiên không kịp trốn tránh, chỉ phải thúc dục vận lực, đón đỡ một kích.
Phanh!
Một tiếng vang thật lớn!
Phong Liệt giật mạnh, thân hình có chút lui về sau trăm trượng.
Quần áo của hắn không bị rách, nhưng ngực thì bị lõm vào nửa xích.
Phong Liệt sắc mặt không chút thay đổi, thân hình hơi chút chấn động liền khôi phục lại như ban đầu, nhìn về phía Sở Huyền, trong ánh mắt ẩn lộ một tia chê cười.
- Ồ, bảo giáp hộ thể không tệ.
Sở Huyền trên mặt hiện lên một chút kinh ngạc, tựa hồ như không nghĩ tới một kích mình đánh ra như vậy lại không thành, chỉ phải đầu hàng trước bảo giáp cứng rắn của đối phương.
Kế tiếp, hắn lạnh lùng cười, trong tay thần binh liên tục vung vẩy.
Vô thanh vô tức, hơn mười đạo lợi mang sắc bén, vô cùng lợi hại một lần nữa lăng không mà hiện, lập tức tập kích trước người Phong Liệt, muốn Phong Liệt bị phân thây.
- Hừ, Long Biến Cảnh đỉnh phong cũng không có gì hay.
Phong Liệt khinh thường hừ lạnh một tiếng, thân hình đột nhiên biến mất, làm cho tất cả những đạo lợi mang đều rơi vào khoảng không.
Cường giả Long Biến Cảnh đỉnh phong công kích tất nhiên không phải chuyện đùa. Từng đạo lợi mang sắc bén rơi xuống mặt đất, lập tức khơi dậy cát bụi đầy trời, che khuất bầu trời, sâu trong lòng đất vang lên một tiếng nổ mạnh.
Cùng lúc đó, Sở Huyền thân hình đột nhiên bay ngược, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ khó có thể che dấu.
Ngay lúc Sở Huyền lui về sau một bước, một đạo tia máu xẹt qua trước người của hắn. Một đoạn vạt áo của hắn bị chém đứt.
Tiếp đó, thân hình của Phong Liệt xuất hiện bên cạnh Sở Huyền.
- Thuấn di? Điều này sao có thể?
Sở Huyền trong mắt tràn ngập sự ngưng trọng. Nếu Phong Liệt thật sự biết thuật Thuấn di thì việc mình đối phó hắn sẽ khó khăn hơn.
Nhưng sau một khắc, Sở Huyền đột nhiên đồng tử co rụt lại, nhịn không được thất thanh nói:
- Thuấn di? Người đoạt được Thiên Long giới là ngươi?
- Hừ, ngươi đoán thử xem.
Phong Liệt lạnh lùng cười, thân hình một lần nữa biến mất. Từng đạo kiếm khí huyết sắc không ngừng chém ra, bao phủ Sở Huyền trong phạm vi ngàn trượng, âm thanh phá không vang lên chói tai.
- Hahah, thật sự tốt quá. Không uổng phí công sức mà. Phong Liệt, bổn hoàng có thể đáp ứng ngươi, chờ sau khi ngươi chết thì sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.
Sở Huyền vừa lách mình bay ngược lại, vừa vui vẻ cười nói.
Gã bằng vào cảm giác sát cơ hơn người, trước khi tia máu xuất hiện liền tránh được sát cơ, khiến cho kiếm khí của Phong Liệt bị thất bại.
- Không cần, ngươi nhất định phải chết trước ta.
Phong Liệt khinh thường cười một tiếng, tay phải huy kiếm, tay trái huy chưởng, từng đạo thế công ác liệt tấn công về phía Sở Huyền, nóng lòng muốn giết chết đại địch sáu năm trong lòng mình.