Ma Long Phiên Thiên

Chương 622

Gã trung niên nam tử này không phải ai khác, chính là người chủ sự của Hoàng gia Thiên Long vực, Hoàng Hiên.

Sau một năm, nét mặt Hoàng Hiên hiện lên vẻ mệt mỏi hơn nhiều. Có thể thấy được thời gian trốn tránh sự đuổi giết của thiếu chủ Nam Ly giới cũng không thoải mái gì.

Ông!

Một tiếng vang nhỏ vang lên.

Hơn hai trăm người khí thế cường hoành đột nhiên xuất hiện sau lưng Hoàng Hiên. Hoàng Tử Nguyệt, Lạc Hoa Hoa, Diệp Khai, Sở Hóa Long bốn người đều ở trong đó. Mỗi người sắc mặt đều tiều tụy, xem ra có chút phong trần mệt mỏi. Thậm chí có người trên thân quần áo vết máu loang lổ cũng không kip thay, chật vật vô cùng.

Thương Sinh đại ấn hóa thành hạt bụi cách cự tháp không quá ngàn trượng. Trong không gian Long vực, Phong Liệt cùng với tiểu ma nữ lặng lẽ quan sát tình hình bên ngoài.

Theo biểu lộ dáng vẻ của mọi người thì không khó nhìn ra, những cường giả này đã luân phiên trải qua khổ chiến, và đã thất bại.

Hoàng Tử Nguyệt, cùng với đám người Lạc Hoa Hoa khí thế so với một năm trước cường hoành không ít, nhưng cảm xúc tựa hồ không cao. Xem ra tình thế không được lạc quan cho lắm.

- Phong Liệt, là người Long Huyết giới chúng ta, có nên ra ngoài cùng nhau phối hợp với bọn họ hay không?

Tiểu ma nữ sau khi nhìn thấy Hoàng Tử Nguyệt thì nhếch cái miệng nhỏ nhắn, hậm hực nói.

- Thiên Long giới hiện tại trong tay ta, nếu ta giờ phút này đi ra ngoài, thì nàng đoán bọn họ sẽ đối đãi như thế nào đối với ta?

Phong Liệt khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười, không thèm đếm xỉa.

Ánh mắt của hắn chính là dò xét cẩn thận tầng cự tháp kia, trong đáy mắt hiện lên một tia tham lam.

- Sao?

nghe xong lời nói của Phong Liệt, tiểu ma nữ nhíu mày, suy tư nói:

- Ta đoán, bọn hắn nhất định bắt chàng dâng ra Thiên Long giới.

- Người ta ta có lẽ không biết, nhưng mấy lão gia hỏa Băng Long giáo của ta nhất định sẽ làm như vậy. Ba năm trước đây, bọn họ đã từng lợi dụng đại sư tỷ trong một lúc vô tình mất đi một kiện chí bảo chiến y, còn nói đại sư tỷ tu vi quá thấp. Hừ hừ, còn không phải một đám tiểu nhân hèn hạ, lòng tham vô đáy sao?

- A?

Phong Liệt quay mặt lại mỉm cười, nhìn tiểu ma nữ nói:

- Vậy nàng nói cho ta biết có nên giao Thiên Long giới cho họ không?

- Chàng là đồ ngốc à? Còn phải hỏi, đồ vật chàng vất vả mới có được, dựa vào cái gì mà giao cho bọn họ?

Tiểu ma nữ trừng mắt, nói to.

Người khác có lẽ không biết, nhưng tiểu ma nữ chính là biết rõ ràng, Phong Liệt vì Thiên Long giới mà bỏ ra một cái giá lớn biết bao nhiêu. Nàng từng trơ mắt ếch nhìn Phong Liệt bắt đi một con cự quái tầng thứ bảy không cách nào địch nổi, nhờ có đan dược chống đỡ, trọn vẹn mất nửa tháng thổ huyết mới chế ngự được cự quái. Sau đó hôn mê một tháng, cái mạng nhỏ thiếu chút nữa là không còn.

Một đồ vật khó khăn lắm mới có được, nếu chắp hai tay dâng cho người khác, ngẫm lại không bao giờ đáng.

- Yên tâm đi, ta không ngốc đến trình độ đó đâu.

Phong Liệt cười, vuốt mái tóc dài của tiểu ma nữ, ánh mắt nhìn những đám lệ ảnh màu trắng bên ngoài, khóe miệng có chút nhếch lên đầy thâm ý:

- Nều là nàng, nói ra được, có lẽ còn có một đáp án khác.

Bên ngoài, trưởng lão chủ sự của Tuyệt Vọng kiếm phái Vân Tòng Long nhìn chung quanh, nghi ngờ nói:

- Hoàng hộ pháp, đây là chỗ nào?

- Nơi này là núi Không Minh, khu vực trung bộ của Thiên Long vực. Thời cổ đại, Địa Nguyên Cảnh Cự Đầu Không Minh lão tổ ở chỗ này đã bị Long chủ đánh vào hư vô. Cho nên ngọn núi này mới có tên như vậy.

Hoàng Hiên nhìn thấy cái hắc động thật lớn trên không trung, trên mặt có chút chi sắc nhớ lại. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m

- À!

Vân Tòng Long ánh mắt lập lòe, lông mày dần dần nhăn lại, nói:

- Hoàng hộ pháp, theo lão phu biết, núi Không Minh này cách Nhân tộc Nam Ly giới không quá năm mươi vạn dặm.

- Vân trưởng lão không cần phải lo lắng. Trong phạm vi mười vạn dặm này có không dưới mười hung thú tầng thứ bảy. Đừng nói là Nam Ly Phong, nếu muốn đối phó chúng ta thì chắc chắn sẽ chọc những con thú dữ kia trước. Tương đối mà nói, đây ngược lại vẫn được xem là một nơi an toàn.

Hoàng Hiên bình tĩnh nói.

- Như thế rất tốt!

Vân Tòng Long có chút nhẹ gật đầu. Sau đó gã xoay người cao giọng nói với mọi người chung quanh:

- Chư vị, kế tiếp chúng ta ở lại chỗ này nghỉ ngơi, hồi phục một chút. Chung quanh đều là hung thú đẳng cấp cao, phạm vi hoạt động tốt nhất không vượt quá mười vạn dặm.

- Thật tốt quá, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một thời gian ngắn rồi.

- Chết tiệt, Nam Ly giới tạp chủng kia! Một ngày Long Huyết giới của chúng ta đắc thế, nhất định sẽ băm cẩu tặc Nam Ly giới thành mười vạn phần.

- Không sai, Nam Ly giới súc sinh, quả thực không bằng heo chó.

Các cường giả dần dần tản đi, tìm một vị trí mà nghỉ ngơi.

Nhìn thấy tình huống bên ngoài, tiểu ma nữ liền có chút nhíu mày, không vui nói:

- Những người này chiếm địa bàn của chúng ta, làm hại chúng ta không thể ra ngoài tìm bảo vật rồi.

- Bọn họ sẽ không đợi quá lâu đâu.

Phong Liệt mỉm cười, nhét một khối ngọc vào trong tay tiểu ma nữ:

- Trong khoảng thời gian này, nàng trước tu luyện công pháp này đi.

- "Thiên Hà cổ quyển thần lực thiên", cái gì vậy?

Tiểu ma nữ hơi sững sờ.

Phong Liệt cũng không giải thích nhiều, thân hình đột nhiên biến mất, trốn vào trong không gian dưới mặt đất, khoanh chân mà ngồi, bắt đầu khôi phục nguyên lực.

Sau một ngày một đêm, Phong Liệt rốt cuộc cũng bổ sung được nguyên lực đã tiêu hao, ngay cả lực tinh thần cũng khôi phục đến trạng thái đỉnh phong. Sau đó hắn phất tay, thả ra Tu La Vương Tọa rồi tiến nhập vào không gian trong đó.

Lúc trước, hắn tuy thu thập được đạo phân thần cường đại thần bí kia, nhưng vẫn còn con ác long chín đầu chưa giải quyết được. Giữ lại sớm muộn gì cũng là mầm họa tai ương.

Hơn nữa, con ác long chín đầu này rất am hiểu Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi, Băng chín thuộc tính, ngược lại làm cho Phong Liệt đột nhiên xuất hiện một ý niệm kỳ diệu.

Trong không gian Vương Tọa, giữa vùng đất hoang vu, một tòa núi lớn lẻ loi, trơ trọi đứng sừng sững giữa đất trời, tràn đầy tang thương, mang hàm xúc từ cổ chí kim.

Trong cấm chế đỉnh núi, ác long chín đầu phẫn nộ gầm thét, không ngừng trùng kích màn hào quang, phát tiết sự bất mãn của mình.

Cách đó không xa, trước kia vốn là tế đàn thần bí, nay biến mất không thấy, chỉ vẻn vẹn còn lại trên mặt đất một cái hố trời.

Đột nhiên, Phong Liệt thân hình xuất hiện trên cấm chế, lướt nhìn con ác long, cao giọng quát hỏi:

- Cửu Ly, bổn tọa cho ngươi thêm một cơ hội sau cùng, ngươi có nguyện nhận ta làm chủ?

- Ồ?

Con ngươi cực lớn của con ác long Cửu Ly nhì chằm chằm vào Phong Liệt, tràn đầy vẻ kinh ngạc:

- Ngươi không chết sao?

- Hừ, bất ngờ thật à?

Phong Liệt âm trầm hừ lạnh một tiếng.

- Điều này không có khả năng? Đại đế phân thần đâu? Ngươi chỉ là một con kiến bé nhỏ, làm sao thoát khỏi thủ đoạn của Đại đế?

Ác Long Cửu Ly khó có thể tin, rống to nói chuyện.

- Sao, Đại đế phân thần?

Phong Liệt mày hơi cau lại. Rất hiển nhiên, Đại đế phân thần trong miệng của ác long Cửu Ly chính là hồn ảnh đang bị mình phong ấn trong Tụ Hồn Châu.

Bình Luận (0)
Comment