Ma Long Phiên Thiên

Chương 657

Nhưng khi hắn thấy vẻ châm chọc trên mặt ma tộc thì biết không đúng.

- Hừ, uy lực đệ nhất chiến trận của thánh tộc ra không phải ngu xuẩn vô tri nhân loại nhà ngươi có thể ước đoán!

Ma tộc Thập Tam Thái Tử lạnh lùng cười, sau đó gã và Ma Ngục to ngàn trượng dưới chân cùng biến mất, như là thuấn di vậy, đột nhiên xuất hiện ngoài trăm dặm.

Cùng lúc đó, lục thánh lại lần nữa quỳ lạy, lòng Phong Liệt rung động, cảm thấy sức mạnh to lớn mênh mông đang bạo tạc quanh thân mình.

*Ầm!*

- …

Liên tiếp hai tiếng nổ.

Huyền thiên kiếm mang đánh hụt nổ nát vô tận hư không, lục thánh triều thiên đại trận một kích bạo tạc chỗ Phong Liệt đứng.

Tiếng gầm rú qua đi, , trong thiên địa xuất hiện khoảng không năm mươi dặm, không gian nghiêm trọng sụp đổ, vô tận không gian loạn lưu gào thét tàn phá.

Ở mép hư vô, một tiểu tháp đen hai tàng như con thuyền nhỏ trong bão biển vừa tránh né không gian loạn lưu xung quanh vừa chạy vội ra ngoài.

Trong huyền thiên thần tháp, Phong Liệt cảm thấy vô tận không gian lợi nhẫn cắt bề mặt tiểu tháp, vang lên tiếng *bùm bùm* điếc tai làm tinh thần hắn rung động, sợ muốn chết.

Nếu không phải thần khí huyền thiên thần tháp kiên cố vô cùng, đổi làm thiên bảo thần binh nào cũng sẽ bị không gian loạn lưu cắt thành mảnh vụn, thành tro tàn.

*Vèo vèo vèo vèo!* Truyện được copy tại TruyenGG

Rốt cuộc, huyền thiên thần tháp xuyên hư vô, trở về phía sau không gian đại trận, có tác dụng của đại trận, không gian sụp đổ nhanh chóng hồi phục lại.

- Chết tiệt, không thể lại để hắn ra tay, nếu không mạng của lão tử không đủ lăn qua lộn lại!

Lại lần nữa tìm được đường sống trong chỗ chết, lưng áo Phong Liệt ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng hắn dâng lên sát khí, nhìn chằm chằm ma tộc Thập Tam Thái Tử ngoài trăm dặm vẻ mặt cười lạnh.

- Phong Liệt, cảm giác như thế nào hả?

Ma tộc Thập Tam Thái Tử lành lặn đứng trên Ma Ngục, tay vỗ cờ trận, khuôn mặt tuấn tú đầy giễu cợt.

- Bổn thái tử nói rõ cho ngươi biết, lục thánh triều thiên đại trận có tổng cộng sáu thức, uy lực mỗi thức cường đại hơn thức trước gấp chín lần. Khi qua sáu thức rồi thì cả không gian đều sẽ hóa thành hư vô, đến lúc đó, dù ngươi có hai tầng thần tháp cũng chết chắc.

Phong Liệt lạnh lùng hỏi:

- Ồ? Vậy ý của ngươi là sao?

Ma tộc Thập Tam Thái Tử kiêu ngạo hừ lạnh, nói:

- Hừ, bổn thái tử chỉ có một ý, giao ra Thiên Long Giới và hai tầng thần tháp, rồi phụng bổn thái tử làm chủ sẽ tha cho ngươi khỏi chết.

Đến phút này gã tự nghĩ đã nắm chắc phần thắng, bóp Phong Liệt trong lòng bàn tay rồi.

Sự thật cũng là như vậy, dù Phong Liệt có nắm thần khí trong tay nhưng cũng không biết làm sao. Có lẽ thần khí có thể dễ dàng đánh mở một lỗ hổng không gian đại trận cũng cũng sẽ nổ nát không gian bên ngoài, hắn không đến mức nhào vào hư vô đi tìm chết.

Còn ở lại trong không gian thì đúng là một con đường chết.

Nếu đổi làm người khác thì sẽ rơi vào bế tắc, không có cơ may.

Nhưng Phong Liệt biểu tình bình tĩnh không hề sợ hãi, khóe môi cong lên.

- Ngươi tính toán không tệ nhưng không thể thực hiện được với ta.

Phong Liệt dứt lời thân hình bỗng nhiên chớp động, bỗng xuất hiện ở mép không gian đại trận.

Ma tộc Thập Tam Thái Tử lạnh lùng nói:

- A? Đồ không biết điều, nếu ngươi không chết tâm thì bổn thái tử tự tay tiễn ngươi lên đường.

Gã định vung cờ.

Nhưng bỗng nhiên hai mắt gã trợn trừng lộ vẻ khó tin.

Chỉ thấy Phong Liệt ở mép không gian đại trận đột nhiên rút ra một thường thương đen, thân tùy thương động, bóng người chợt lóe xuyên qua mép không gian, cứ thế biến mất.

- Phá không? Chết tiệt!

Ma tộc Thập Tam Thái Tử ngẩn ra rồi tức giận, gã không ngờ trong tay Phong Liệt còn có chí bảo phá không hiếm thấy.

Lục thánh triều thiên đại trận có thể câu thông u minh ma khí, có uy lực hủy thiên diệt địa, nhưng uy lực chỉ có thể phát huy trong đại trận, một khi kẻ địch thoát khốn thì đại trận vô dụng.

Nhưng ma tộc Thập Tam Thái Tử không chán nản, trước mắt tuy rằng lá bài lục thánh triều thiên đại trận mất đi tác dụng nhưng trong tay gã vẫn còn thần khí Ma Ngục, cũng đủ đấu một trận với Phong Liệt.

Ngoài đại trận, Phong Liệt giương mắt nhìn trời sao mênh mông, cảm nhận gió mát thổi bên người, thở ra hơi dài.

Rồi mặt hắn xẹt qua tự giễu, không ngờ có cẩn thận cỡ nào suýt chút té ngã, nếu không phải có thủ đoạn rất nhiều thì lần này mất mạng tại đây rồi.

Con đường võ giả quả nhiên hung hiểm dị thường, một bước đi sai sẽ là vạn kiếp bất phục.

*Ong!*

Đột nhiên không khí rung lên, lục thánh triều thiên đại trận phân giải, lại hóa thành sáu ma sơn mênh mông sừng sững trên mặt đất bao la.

Ma tộc Thập Tam Thái Tử đứng trên đỉnh một tòa ma sơn, khí thế tận trời, ánh mắt lạnh lẽo trừng Phong Liệt, sát khí lộ rõ.

- Phong Liệt, dù để ngươi xông ra lục thánh triều thiên đại trận, nhưng ngày hôm nay ngươi vẫn chạy trời không khỏi nắng. Chịu chết đi!

*Ầm!*

Một tiếng nổ kinh thiên.

Ma tộc Thập Tam Thái Tử khống chế Ma Ngục to lớn ngàn trượng vọt tới, mênh mông ma khí bao phủ mặt đất.

Thần khí đi qua đâu thì từng mảnh hư không sụp đổ, uy thế kinh thiên động địa.

Gã bây giờ dù là cường giả hoàng cảnh tu thành hoàng vực cũng phải lùi bước đi đường vòng, còn cường giả long biến cảnh thì tuyệt đối bị nghiền nát.

- Hừ!

Không trung phía xa Phong Liệt hừ lạnh một tiếng, chậm rãi xoay người lại, hắn hư nắm hai tay chậm rãi giơ lên ngang mày.

*Ong!*

Một mũi kiếm đỏ vàng chừng thước xuất hiện trong tay hắn, phong mang bức người, vô địch.

Không chút nghi vấn, đây chính là tổ hợp của thần khí kim ngục và hỏa ngục.

Hai tầng thần tháp tổ hợp khiến Phong Liệt hao phí tinh thần lực cắt giảm một nửa, nhưng uy lực thì thắng một bậc.

- Ai chết ai sống còn khó nói lắm!

*Vèo!*

Ánh sáng hai màu đỏ vàng yêu diễm bay khỏi tay bắn hướng ma tộc Thập Tam Thái Tử, ở không trung để lại vệt sáng dài, chiếu rọi trời đất sáng ngời rực rỡ.

Một bên là thần khí Ma Ngục, bên kia là kim ngục và hỏa ngục, hai bên đối chiến đều là thực lực hậu kỳ long biến cảnh, lần này kinh thiên va chạm sẽ là trời long đất lở.

Phong Liệt và ma tộc Thập Tam Thái Tử lạnh lùng nhìn nhau. Phía xa trong bóng tối từng đôi mắt nhìn chằm chằm khung trời như chờ đợi vận mệnh tuyên án.

*Ầm!*

Một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Thần khí va chạm vào nhau, ở trên không trung nở rộ ánh sáng rực rỡ, ánh sáng ngàn vạn dặm đem hư không phá tan thành từng mảnh.

Phong Liệt khẽ run, ngụm máu bắn ra không trung, mặt tái nhợt nhưng ánh mắt kiên cường.

Ma tộc Thập Tam Thái Tử đứng trên Ma Ngục cũng vẻ mặt giật mình và không cam lòng, như bị phong hóa, bị sức mạnh to lớn thần khí va chạm phân giải vô hình, hình thần đều diệt.

Rất lâu sau đó, thiên địa rốt cuộc đã khôi phục lại sự bình lặng, chỉ có Chu võng không trung còn những vết rách biểu hiện của một trận chiến vô cùng kịch liệt.

Hắn cười lạnh lùng nói chọc tức:

- Nam Lý Phong, ngươi không nhận thấy mình rất ngu ngốc sao?

- Ngươi!

Nam Lý Phong quay đầu lại hừ lạnh lùng một tiếng:

- Hừ, Phong Liệt, ngươi sắp chết đến nơi rồi còn dám mạnh miệng! Hiện tại Thuấn di của ngươi đã không còn tác dụng, trước mặt bổn thiếu chủ rồi, mấy tầng thần pháp trong tay ngươi cũng chỉ là sắt vụn, ngươi còn tư cách gì đối kháng với bổn thiếu chủ?

- À?

Bình Luận (0)
Comment