Ma Long Phiên Thiên

Chương 659

Thân hình Phong Liệt cũng đứng bất động giữa vòng xoáy Phong bạo, khóe miệng mang theo một tia cười tàn nhẫn, cảm giác chà đạp Nam Lý Phong làm hắn khoái đến cực độ.

Lần trước chỉ dùng hai tầng tháp dung hợp cũng khiến cho Nam Lý Phong thiếu chút nữa bị thương nặng, lần này dùng uy lực của ba tầng tháp dung hợp, quả thực là hành hạ hết sức.

- Xùy.

Một tiếng nổ mạnh trong không gian, Phong Liệt lại một lần nữa phóng ra Huyền thiên đoạn nhận, ba sắc ánh sáng chói lập tức băng qua ba trăm dặm không trung, chém về phía Nam Lý Phong, uy thế hơn hẳn lúc trước.

- Khốn khiếp! Phong Liệt. Ngươi chết không yên thân đâu!

Nam Lý Phong hung hăng lau máu tươi ở khóe miệng, gương mặt vô cùng khó coi, kinh sợ hoảng hồn nhưng không thể nào huy động được lực Phá giới chùy.

- Ầm ầm!

Thần khí một lần nữa lại chạm vào nhau, sức mạnh mênh mông của thần khí điên cuồng tàn sát trên bầu trời.

Nam Lý Phong thân hình chấn động, giống như quả núi lớn bị đánh bay như rơm như rạ. Vèo một tiếng đã bay ra xa cách mấy trăm dặm, người trên không trung không ngừng thổ huyết, cuối cùng hung hăng bật vách một ngọn núi.

- Vèo!

Thân ảnh Phong Liệt cấp tốc bay xẹt qua hư không, thuận tay hứng lấy một giọt máu của Nam Lý Phong trong tay.

Hai mắt ngưng lại, thần lực nhanh chóng xem xét giọt máu tươi trong tay.

Lát sau, từ trong khóe miệng của hắn hiện ra một tia cười sáng láng.

- Khặc khặc, quả nhiên không ngoài sở liệu, thật sự là thu hoạch ngoài dự liệu!

Phong Liệt cười quái dị một tiếng, sau đó, hắn hung hăng chém ra một chưởng về phía ngọn núi treo Nam Lý Phong.

- Ầm ầm.

Một tiếng nổ lớn, đất đá vụn đầy trời, cả ngọn núi lớn bị Phong Liệt đánh một chưởng san bằng.

Trong đống đất đá lộn xộn hiện ra thân hình không thể chống cự nổi của Nam Lý Phong.

Lúc này, Nam Lý Phong sắc mặt trắng bệch, ánh mắt tuyệt vọng, mái tóc dài rối tinh, vết máu loang lổ trước ngực, còn đâu bóng dáng thiếu chủ Nam Lý Phong ngày ngày cưỡi gió về mây nữa?

Nhưng bảo giáp màu trắng bạc của hắn thực sự là không thường, bảo quang nhấp nháy, trong không gian huyễn ảo ấy, có được năng lực phòng ngự mạnh mẽ, còn có khả năng là một thần giáp thiên bảo.

Đương nhiên những thương thế của hắn đại bộ phận đều là do thần bí phản chấn gây thương tích.

Nam Lý Phong lảo đảo người đứng lên, hai mắt như có lửa trừng trừng nhìn Phong Liệt, hắn nghiến rằng hét lên giận giữ:

- Phong Liệt. Long huyết giới các ngươi không tuân thủ quy củ, vậy chúng ta cứ chờ xem.

- Ồ, sao ta không biết cái quy củ gì?

Phong Liệt mỉm cười nói, ánh mắt nhấp nháy nhìn chằm chằm vào bộ ngực máu tươi của Nam Lý Phong, liền có chút đau lòng.

- Hừ, hôm nay bổn thiếu gia chuẩn bị chưa đầy đủ, hôm khác sẽ cho ngươi lên đường về chầu diêm vương, hẹn ngày gặp lại!

Nam Lý Phong hừ một tiếng, thân hình đột nhiên biến mất.

- Khặc khặc, chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay tiễn ngươi lên đường không phải là quá thích hợp sao!

Tiếng cười kỳ quái của Phong Liệt cũng biến mất theo thân ảnh của hắn.

Trong một khu rừng bên ngoài cách đó mười vạn dặm, Nam Lý Phong xuất hiện, không đợi thở liền hoảng loạn phát hiện ra, Phong Liệt đang đứng trước mặt mình cách trăm trượng, hai tay khoanh lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn mình.

- Sao ngươi nhanh như thế - đi chết đi!

Nam Lý Phong sững sờ, vô cùng sợ hãi, không chút do dự chém ra Phá giới chùy.

Phong Liệt sắc mặt khinh thường tới cực điểm, nhưng thủ hạ nghiêm túc, hung hăng xuất ra Huyền thiên kiếm chống cự.

- ầm ầm!

Một tiếng vang lên thật lớn, cả rừng cây trong phạm vi trăm dặm tất cả đều biến thành bột.

Nam Lý Phong cũng bị đánh bay ra gần nghìn dặm, nếu không phải có Phong Liệt nương tay thì chỉ sợ hắn đã bị xé tan thành từng mảnh rồi.

Lúc này Nam Lý Phong thực sự sợ chết, từ nhỏ tới giờ hắn chưa từng phải trải qua cảnh tượng như thế này bao giờ.

Lúc này trong lòng hắn cũng hối hận vì phải chết.

Hắn đã hiểu được rằng, sở dĩ Phong Liệt nhanh như thế tìm được hắn là bởi vì ấn ký của hắn lưu lại trên người Phong Liệt.

Vốn dĩ đó là do Nam Lý Phong đề phòng Phong Liệt bỏ trốn nên lưu lại, có ấn ký này cho dù Phong Liệt chạy tới chân trời góc bể nào cũng đều bị hắn bắt được.

Nhưng hôm nay chính đạo ấn ký này lại là cái bùa đòi mạng của hắn, cái này rõ ràng là gậy ông đập lưng ông, chuyện ngu xuẩn nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ có như thế này thôi.

Nhất là đạo ấn ký kia lại vô cùng ngoan cố, đến chết cũng không thôi, không có cách nào để hóa giải.

- Súc sinh chết tiệt! Ngươi đợi đấy cho bổn thiếu chủ! Không được, phải mau chóng bảo nghĩa phụ nhanh chóng phái mấy tên cường giả hoàng cảnh đến, cần phải giết tên tiểu súc sanh kia.

Nam Lý Phong sắc mặt dữ tợn, trong lòng thầm nảy sinh suy nghĩ ác độc, trong lòng không ngừng thúc giục bảo khí thuấn di trong cơ thể, hướng vào chỗ sâu trong Long vực, mục đích để cho Thuấn di đi về phía trước nên một khắc cũng không dám ngừng lại, điên cuồng chạy trốn.

Phía sau hắn, thân ảnh Phong Liệt lập lòe, chăm chú đuổi theo bộ pháp của Nam Lý Phong.

Phong Liệt rất rõ ràng, đây là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt Nam Lý Phong, thời cơ này qua đi, một khi Nam Lý Phong hóa giải được ký ấn, hoặc là tìm được trợ giúp thì sau đó muốn giết hắn là vô cùng khó khăn.

Mười vạn dặm, năm mươi vạn dặm, một trăm vạn dặm. . . . . .

Thời gian dần trôi, hai người đã ở trong một cái động sâu cách Thiên long ngục sâu ba vạn dặm, xung quanh quái thú tầng thứ bảy cũng nhiều hơn.

Trong đó nhiều lần hai người đã xuất hiện bên miệng hung thú, khiến cho hung thú phát điên, quả thực là vô cùng nguy hiểm.

Nam Lý Phong càng thêm lo lắng bởi vì hắn vốn đang bị trọng thương, hơn nữa Thuấn di không ngừng đi về phía trước, thời gian trôi qua nguyên lực sẽ cạn kiệt, tiếp đó sẽ không còn chút sức lực nào.

Phong Liệt đuổi theo đằng sau không hề bỏ cuộc, nguyên khí bừng bừng như cầu vồng, cách đó khoảng mười bước chân, đơn giản vì hắn dùng thuật Cửu ly phân thân, nguyên lực vô cùng tràn đầy, còn về phần nguyên lực cũng không được mạnh mẽ bằng cường giả Long biến cảnh như Nam Lý Phong.

Nhưng Phong Liệt cũng lo lắng cho chính mình, hôm nay ở trong Long vực sâu nguy hiểm vô cùng, có thể nói từng bước giật mình, hơn nữa càng đi vào sâu bên trong càng nguy hiểm, nếu không phải gặp một vài nghịch thiên tầng thứ tám thì chỉ sợ đến lúc đó có muốn chạy trốn cũng không kịp.

- Không được, phải mau chóng bắt lấy Nam Lý Phong.

Phong Liệt ngừng thân ảnh, hai mắt hơi khép lại, im lặng để cảm nhận vị trí của Nam Lý Phong.

Rất nhanh, hắn bèn mở mắt ra, trong ánh mắt hiện ra một tia vui mừng.

- ồ, dừng lại rồi?

Thân hình hắn đột nhiên biến mất, lập tức xuyên ba mươi vạn dặm vào trong hư không, xuất hiện dưới chân núi một tòa lâu đài nguy nga, liếc liếc nhìn Nam Lý Phong.

Lúc này sắc mặt Nam Lý Phong trắng bệch, toàn thân máu me loang lổ, miệng thở hồng hộc, vẫn chưa ngất lịm nhưng thực lực đã suy yếu tới cực độ.

- Phong – Phong Liệt. Ta chính là thiếu chủ Nam lý giới, Nam Lý Thiên là nghĩa phụ ta. Ngươi! Ngươi không thể giết ta! nguồn truyenggg.com

Nam Lý Phong yếu ớt quát ầm lên.

Bình Luận (0)
Comment