- Không gặp!
Diệp Trung Thiên lạnh lùng nói.
- Gia. . . Gia chủ đại nhân! Người này tự xưng là Phong Liệt.
- Cái gì? Phong Liệt?
Sắc mặt Diệp Trung Thiên sửng sốt, nhãn thần lập tức khẽ nheo lại, tựa hồ nhớ tới Phong Liệt nào đó, trên khuôn mặt tuấn dật đùng đùng nổi lên một mảnh phẫn nộ:
- Đã tới, rất tốt! Hừ! Khi dễ Thiên Quỳnh, lừa gạt Thiên Tử của ta, dĩ nhiên còn dám đến cửa, hãy xem bổn tọa thu thập ngươi thế nào? Để hắn vào phủ, trực tiếp dẫn hắn tới Tù Thiên Các!
- A?
Trương Hoàng bên ngoài cửa phủ không khỏi ngẩn người, nhất thời không chút phản ứng.
Ngoại nhân có thể không biết Tù Thiên Các là nơi nào, nhưng người bên trong Diệp gia đều biết rất rõ ràng, đây là nơi dẫn dụ giết cường địch.
Chỉ cần dẫn dụ địch nhân tới Tù Thiên Các, một phong cấm chế, tuyệt đối khiến địch nhân mọc cánh khó bay, muốn róc xương lột da đã không phải do chính mình làm chủ rồi.
- A cái gì? Còn không mau đi đi!
Diệp Trung Thiên không nhịn được quát lớn.
- Vâng, vâng!
Trương Hoàng lau mồ hôi lạnh, vội vàng rời đi.
- Khoan đã!
Bỗng nhiên lúc này, một đạo âm thanh phiêu đãng từ sâu trong hậu viện truyền tới, cắt ngang lời Diệp Trung Thiên nói:
- Gia chủ! Chuyện này không thích hợp!
- Vậy sao? Đại trưởng lão, ngươi nghi ngờ bổn tọa sao?
Nhãn thần Diệp Trung Thiên lạnh lẽo, u lãnh nói.
Tại Diệp gia, gia chủ chưởng quản tất cả đại sự trong gia tộc, còn đại trưởng lão phụ trách nhiệm vụ trợ giúp, giám sát gia chủ, điều này dẫn tới Diệp Trung Thiên và đại trưởng lão luôn luôn bất hòa.
- Gia chủ! Ta biết ngài lo lắng cho ái nữ, bất quá, Phong Liệt nắm trong tay Thiên Long Giới và Kim Ngục hoàng gia, Hỏa Ngục Thiên Diễm Mông, thực lực bản thân sâu thâm khó lương, nếu muốn động thủ với hắn cần phải định ra kế sách hoàn chỉnh mới được, gây chuyện không hay sẽ khiến gia tộc chịu phiền phức lớn, có lẽ nên bàn bạc kỹ lưỡng ah!
Đại trưởng lão hờ hững nói.
- Bổn tọa tự biết chừng mực! Dựa vào hắn một gã tiểu tử Long Biến Cảnh còn trở mình không được!
Diệp Trung Thiên u lãnh nói.
Lúc này lại có một đạo thanh âm âm trầm truyền tới:
- Gia chủ, đại trưởng lão, ngược lại bổn tọa cảm thấy, chuyện này đối với Diệp gia ta có vài phần cơ duyên, ta nghe nói Phong Liệt và nha đầu Thiên Tử tâm đầu ý hợp, chúng ta cần gì phải đả đánh uyên ương, chiêu mộ hắn làm con rể Diệp gia chẳng phải tốt hơn sao?
- Chiêu mộ hắn làm con rể? Hừ! Dựa vào một súc sinh lưu tình khắp nơi như hắn cũng xứng đôi với nữ nhi của Diệp Trung Thiên ta? Thật lực cười!
Diệp Trung Thiên băng lãnh nói, ánh mắt hắn lập lòe, tiếp đến nói:
- Đại trưởng lão, nhị trưởng lã, bổn tọa hiểu rõ ý tứ của các ngươi, chỉ là, Thiên Long Giới và hai tầng thần khí kia tuyệt đối không phải Diệp gia chúng ta có thể đụng tới, chỉ riêng Hoàng gia Diệp gia chúng ta đã không thể đối phó!
Hơn nữa, Phong Liệt có thể tiêu diêu tự tại tới nay, sau lưng rất có thể có cao nhân trợ giúp, hôm nay bổn tọa muốn thay nữ nhi trút giận, không có chủ ý động tới mấy thứ thần vật kia, hành động không tốt rất có thể khiến Diệp gia chúng ta rơi vào hố sâu, mối hiểm họa này chúng ta không thể mạo hiểm, hiện tại đại kiếp nạn sắp tới, chúng ta không nên tạo phiền phức vậy tốt hơn!
Sau khi Diệp Trung Thiên nói xong, đại trưởng lão và nhị trưởng lão đều lâm vào trầm mặc hồi lâu.
* * * * *
- Phong công tử, mời người qua bên này!
Trương Hoành khom người cúi đầu dẫn đường tiến về phía trước, trên khuôn mặt mơ hồ nhếch lên vẻ tươi cười vài phần quỷ dị.
Phong Liệt không nhanh không chậm theo phía sau, nhãn thần âm thầm quan sát tràng cảnh xung quanh, trên đường tựa hồ rất u tĩnh, cung điện lâu các hai bên san sát, nhưng lại không có bóng người qua lại.
Dần dần, hắn khẽ nhướng mày, không biết phải ảo giác hay không, hắn mơ hồ cảm thấy bất ổn.
- Hi vọng ta đa nghi, nếu không, hừ hừ!
Sắc mặt Phong Liệt âm trầm vài phần, trong lòng âm thầm hừ lạnh.
Phong Liệt vừa đi, vừa lặng lẽ phóng tinh thần lực tra xét tình hình bên trong Diệp phủ.
Tất cả phủ đệ trong Diệp phủ đều sắp đặt cấm chế ngăn cách tinh thần lực tra xét, nhất thời không thể tìm được Diệp Thiên Tử, khiến Phong Liệt có chút thất vọng, bất quá, hắn lại phát hiện một cổ khí tức cường đại.
- Ủa? Ba mươi hai gã cường giả Long Biến Cảnh, một gã Hư Hoàng Cảnh, một gã Long Hoàng Cảnh, không tệ ah!
Ánh mắt Phong Liệt khẽ động, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
Diệp gia không hổ là một trong những đại gia tộc siêu cấp tiếng tăm lừng lẫy khắp đại lục, dĩ nhiên có cường giả Long Hoàng Cảnh tọa trận, thực sự cấm chế dò xét.
Với điều này thôi, Diệp gia, Triệu gia, Sở gia tiếng tăm lẫy lừng và các đại gia tộc khác phỏng chừng đóng chiếm hơn sáu mươi tòa phó thành cũng không sai biết lắm, Phong Liệt âm thầm lưu tâm thêm vài phần.
Chốc lát sau, Trương Hoành dẫn hắn tới tới phía ngoài một tòa đại điện, tòa đại điện này nguy nga tráng lệ, hoa lệ vô cùng, nhưng lại không treo bất cứ tấm hoành phi nào.
- Phong công tử, mời ngài chờ ở đây chốc lát, nô tài xin cao lui.
Trương Hoành khách khí nói một câu, liền vội vàng lui ra ngoài. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenggg.com
Phong Liệt khẽ gật đầu, sau đó trừng mắt quan sát cách bố trí trong đại điện, dần dần, trên khóe miệng nhếch lên tia cười nhạt.
Bên ngoài tòa đại điên này giống như một tòa đại điên nghị sự bình thường, rất phóng khoáng, nhưng với tu vi của Phong Liệt hiện tại, đã cảm thụ được rất rõ ràng bốn vách tường xung quanh đại điện đều tiềm ẩn cấm chế dồi dào đang dao động.
Hơn nữa tuyệt đối không phải chỉ là cấm chế ngăn cách tinh thần lực, trong đó còn ẩn chứa uy lực cường đại, một khi mở ra, e là đủ để trấn áp đại đa số cường giả Long Biến Cảnh.
Bất quá, hôm nay Phong Liệt tài cao mật lớn, nắm giữ nhiều thủ đoạn trong tay, lại có thần khí chí tôn bên thân, cảnh tượng này thực không đáng để vào mắt, cho dù lão gia hỏa Long Hoàng Cảnh ẩn sâu trong hậu viện Diệp gia đích thân xuất thủ, hắn cũng không chút sợ hãi.
- Hừ, lão tử muốn xem các ngươi có thể vui đùa cái dạng gì.
Trong lòng Phong Liệt cười nhạt, lập tức vén y phục ngồi xuống ghế đại mã kim đao, im lặng chờ đợi Diệp gia xuất chiêu.
Ầm!
Đột nhiên, trong địa điện ầm ầm chấn động!
Tiếp đến, bốn vách tường xung quanh, sàn nhà, đỉnh đại điện cũng lúc nổi lên một mảnh tia sáng màu vàng, kinh quang ánh sáng ngọc soi sáng đại điện, trực tiếp chói lòa mắt người, ngay cả cửa lớn đều bị đạo kim quang lưu chuyển che lấp, những đạo kim quang này nhanh chóng bạo phát cổ khí tức hủy diệt cực kỳ kinh khủng, khiến kẻ khác tim đập nhanh.
Đến lúc này, Phong Liệt giống như cá trong chậu.
Bất quá, Phong Liệt hiển nhiên không hề cảm thấy chính mình rơi vào bẫy rập, trên khóe miệng hắn nhếch lên cười nhạt, vẫn im lặng ngồi trên ghế như trước, thậm chí ngay cả nhãn thần đều không chút biến hóa.
Vù vù vù! ! !
Theo tiếng ống tay áo phiêu dật trong gió, từng đạo từng bóng người khí thế hùng hồn xuất hiện bên ngoài cửa điện.
Phong Liệt chậm rãi đứng dậy, ngưng mắt quét qua.
Chỉ thấy cầm đầu là một gã nam tử trung niên để râu ngắn, khuôn mặt tuấn dật.