Sau khi trầm mặc nửa ngày, Diệp Trung Thiên trực tiếp nhìn Phong Liệt, lạnh lùng nói:
- Phong Liệt, nếu muốn bổn tọa giao Thiên Tử cho ngươi không phải không được, chỉ là ngươi phải đồng ý với ta hai điều kiện!
- Tiểu tế xin rửa tai cung kính lắng nghe.
Ánh mắt Phong Liệt nháy động, vội vã cung kính nói.
- Hừ!
Diệp Trung Thiên khẽ hừ một tiếng, nghiêm nghị nói:
- Điều kiện thứ nhất, ta muốn ngươi đoạn tuyệt quan hệ với những nữ nhân khác, con gái của Diệp Trung Thiên ta không thể chung chồng với nữ nhân khác! Nếu không, Diệp gia đâu còn mắt mũi?
- Khụ khụ.
Phong Liệt nhướng mày, nhếch miệng ho khan hai tiếng nói:
- Nhạc phụ đại nhân, chuyện này, tiểu tế không có cách nào phục tùng, các nàng đều cùng tiểu tế chung họa nạn, tình cảm tương giao, nếu làm như vậy, Phong Liệt chẳng phải người bạc tình bạc nghĩa sao? Tin rằng Thiên Tử không mong muốn tiểu tế làm như vậy! Huống hồ. . .
Hắn vừa nói, vừa lưu ý sắc mặt Diệp Trung Thiên, nhưng thấy ánh mắt Diệp Trung Thiên càng lúc càng lăng lệ ác liệt, hắn âm thầm cắn rằng, tiếp tục nói:
- Huống hồ, đại kiếp nạn thiên hiện tại đã sắp tới, vài thứ thể diện gì đó rất quan trọng sao?
- Ngươi. . .
Sắc mặt Diệp Trung Thiên tối sầm, thật sự muốn tát Phong Liệt một cái rồi đuổi ra ngoài.
Phong Liệt thấy không ổn, vội vàng nghiêm nghị nói:
- Nhạc phụ đại nhân! Mặc dù tiểu tế có vài hồng nhan tri kỷ, nhưng các nàng đều là nữ tử thông minh bản tính thuần dương không tranh quyền đoạt thế, tiểu tế dám lấy tính mạng ra bảo đảm, ngày sau chắc chắn sẽ không để Thiên Tử chịu ủy khuất nửa điểm!
Diệp Trung Thiên lạnh lùng trừng mắt nhìn Phong Liệt hồi lâu, hít sâu vài ngụm lương khí mới đè nén hỏa khí trong lòng xuống, hắn hừ lạnh nói:
- Hừ! Chuyện này tạm thời bỏ qua, bổn tọa còn có điều kiện thứ hai!
Phong Liệt giương mắt, vểnh lỗ tai lên cao lắng nghe.
- Kim Ngục của Hoàng gia và Hỏa Ngục của Thiên Diễm Môn trong tay ngươi?
Diệp Trung Thiên hỏi.
- Ủa?
Phong Liệt khẽ sửng sốt, trong lòng âm thầm suy nghĩ:
- Chẳng lẽ lão gia hỏa này muốn lão tử dùng thần khí làm lễ hỏi? Chuyện này không thể được, thần khí là căn nguyên giúp lão tử dựng thân, nếu như lão gia hỏa này một mực muốn. . . Hừ hừ, vậy đừng trách lão tử trước tạ lễ sau dùng binh!
Trong lòng suy nghĩ, ánh mắt có chút lăng lệ, nhưng vẫn gật đầu nói:
- Đúng vậy!
Tiếp đến, khiến Diệp Trung Thiên vô cùng bất ngờ.
- Tốt lắm! Điều kiện thứ hai của bổn tọa chính là ngươi phải lập tức hoàn trả Kim Ngục và Hỏa Ngục cho Hoàng gia và Thiên Diễm Môn!
Diệp Trung Thiên chậm rãi nói.
- Ủa?
Sắc mặt Phong Liệt ngây dại, kinh ngạc nói:
- Chuyện này là vì sao?
- Vì sao?
Diệp Trung Thiên đứng thẳng người, chuyển ánh mắt nhìn bức hổ khiếu sơn lâm đồ trên vách tường, khinh thường nói:
- Hừ! Ngươi tưởng dựa vào chút tu vi Hư Hoảng Cảnh có thể giữ được hai kiện thần khí này sao? Thật quá ngây thơ!
Hoàng gia và Thiên Diễm Môn sừng sững mấy chục vạn năm, thực lực cường đại vượt xa sức tưởng tượng của ngươi! E là bọn họ nắm giữ không dưới mấy chục cao thủ Hoàng Cảnh, thậm chí tồn tại cường giả Địa Nguyên Cảnh tọa trấn cũng không kỳ quái, dựa vào thực lực bản thân ngươi, chẳng lẽ có thể đối kháng với hai đại thế lực này?
Nếu như ngươi trả lại thần khí cho hai đại thế lực này, Diệp gia ta sẽ đứng ra đại diện, hoặc hứa sẽ giải trừ ân oán giữa ngươi và hai đại thế lực này! Nếu không, e là ngươi khó có thể sống quay lại Tứ Phương Thành!
Phong Liệt im lặng lắng nghe, ánh mắt khẽ lóe lên, nhãn thần nhìn về phía Diếp Trung Thiên có chút biến hóa.
Nếu đổi lại người bình thường, e rằng chỉ có thể suy nghĩ làm thế nào chiếm thần khí làm của riêng, giành chỗ tốt cho gia tộc, rất ít người có thể có được tầm mắt nhìn xa trông rộng như Diệp Trung Thiên, điều này mới phù hợp với một đại gia tộc chủ.
Dựa theo lời Diệp Trung Thiên nói, hắn có thể thấy rõ, lão gia hỏa này kỳ thực đã đáp ứng chuyện hôn sự, điều kiện thứ hai chính là muốn bảo vệ hắn an toàn.
Bất quá, Diệp Trung Thiên sao có thể biết được con bài chưa lật của chính mình?
Mặc dù Phong Liệt vẻn vẻn sở hữu tu vi Hư Hoàng Cảnh, nhưng nắm giữ vô số thủ đoạn, cho dù đối mặt với cường giả Địa Nguyên Cảnh cũng có thể tự bảo vệ chính mình.
Hơn nữa, Huyền Thiên thần tháp trong tay hắn đã khôi phục hoàn chỉnh, uy lực không thể nhìn thấu, nếu muốn hắn từ bỏ Kim Ngục và Hỏa Ngục, căn bản không có khả năng!
Bất quá, những chuyện này hắn thực không muốn nói ra, hơn nữa cho dù nói ra phỏng chừng cũng không có sức thuyết phục quá lớn.
Sau khi khẽ trầm ngâm, một ý niệm bỗng nhiên xuất hiện.
- Thế nào? Ngươi dự tính thế nào?
Diệp Trung Thiên xoay người lại, quát hỏi.
- Oạch?
Phong Liệt ngẩng đầu lên, ánh mắt lập lòe, cười cười thần bí khó lường nói:
- Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế cho rằng việc này cũng không được!
- Hả? Đồ hỗn đản! Hết thuốc chữa, chẳng lẽ khiến nữ nhi ta phải mạo hiểm cùng ngươi sao? Nếu như ngươi không đáp ứng, vậy chuyện hôn sự này bổn tọa không thể đồng ý. . .
- Nhạc phụ đại nhân bớt giận, trước hết hãy nghe tiểu tế nói xong.
Phong Liệt cười dài nói.
Diệp Trung Thiên lạnh lùng nhìn hắn một cái, ngồi xuống, chế nhạo nói:
- Hừ! Ngươi nói đi! Bổn tọa muốn xem ngươi có thủ đoạn gì dám cả gan khiêu chiến với Hoàng gia và Thiên Diễm Môn!
- Không biết nhạc phụ đại nhân có biết Thiên Long Giới không?
Phong Liệt cười cười, hỏi.
- Thiên Long Giới?
Diệp Trung Thiên khẽ sửng sốt, có chút không rõ ràng nói:
- Chuyện này liên quan gì tới Thiên Long Giới?
- Khà khà! Nhạc phụ đại nhân cũng biết Thiên Long Giới chính là thần bia số mệnh thiên địa biến thành?
Phong Liệt cười nói.
- Phí lời! Đương nhiên bổn tọa biết! Bạn đang xem tại TruyenGG - truyenggg.com
Diệp Trung Thiên tức giận nói.
- Vậy nhạc phụ đại nhân biết thần bi số mệnh thiên địa có tác dụng gì?
Phong Liệt nói hỏi tiếp.
- Hả?
Diệp Trung Thiên nhướng mày, rơi vào trầm mặc, dần dần toát lên vài phần hứng thứ, nhãn thần nhìn về phía Phong Liệt khẽ nheo lại.
Quả thực, trên thế giới truyền bá Thiên Long Giới chính là thần bia số mệnh thiên địa biến thành, bộ tộc nào chiếm được vật này liền có thể trường tồn mãi mãi, trở thành chúa tể thế giới. . .
Nhưng trên thực tế, lại không ai biết được tác dụng củ thể của Thiên Long Giới, Diệp Trung Thiên tự nhiên cũng không biết.
Phong Liệt nhìn biểu hiện của Diêp Trung Thiên, trong lòng âm thầm tức cười, nhưng trên khuôn mặt lại giả vờ thần bí nói:
- Nhạc phụ đại nhân cũng biết, tiểu tế sở hữu tu vi Hóa Đan Cảnh, làm sao có thể chiếm được tiện nghi trong đám cường giả thần tộc, ma tộc, nhân tộc? Lại có thể trong thời gian ngắn đề thăng tới Hư Hoàng Cảnh?
- Nói ta nghe chút!
Ánh mắt Diệp Trung Thiên nháy động, tỉ mỉ nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa bên tay trái của Phong Liệt, trên khuôn mặt có chút suy tư.
- Tất thảy chuyện này chính là nhờ Thiên Long Giới!
Phong Liệt cười cười, tiếp tục lừa gạt nói:
- Thật không dám giấu, tiểu tế hiện tại sở hữu Thiên Long Giới trong tay, trừ phi tiểu tế tự sát, nếu không hiện tại không ai có thể giết được tiểu tế! Vả lại, ngay cả người bên cạnh tiểu tế cũng được số mệnh thiên địa chiếu cố, đạt được vô số chỗ tốt; ngược lại, những kẻ chống lại tiểu tế, số mệnh dần dần tiêu tan, không được sống yên ổn!
- Hả? Có chuyện này sao?
Hai mắt Diệp Trung Thiên sáng ngời, nhãn thần ngưng đọng vô cùng.