Phiến nghịch lân này hình thoi không theo quy tắc nào, ước chừng bàn tay, đen kịt sáng bóng, sờ vào có chút lạnh, có chút nặng, tản mát ra khí tức tuế nguyệt tang thương, quan trọng nhất là cỗ uy áp cường hoàng khiến Phong Liệt gần như không thể chống cự, khiến hắn phảng phất như bị một đầu Viễn cổ Ma Long nhìn chằm chằm.
Mặc dù Phong Liệt không biết lân phiến này đến cùng có thể dùng để làm gì, nhưng nó trải qua thời gian dài như vậy mà vẫn có thể hoàn hảo cho đến này thì đủ biết tuyệt không phải vật phàm, chỉ e Long chi nghịch lân này sẽ dẫn phát tuyệt thế cao thủ đại chiến.
Hắn vừa gỡ nghịch lân xuống không bao lâu, còn không đợi hắn bò xuống thì đột nhiên trong không gian yên tĩnh vang lên âm thanh "răng rắc" rất nhỏ, hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn.
Phong Liệt sau giây lát sững sờ, lập tức phát hiện nơi phát ra âm thanh, lập tức vẻ mặt không khỏi khổ sờ.
Không đợi hắn kịp phản ứng, chỉ nghe thấy "rắc rắc" một trận, lập tức toàn bộ Long hài ầm ầm sụp đổ, mà thân thể Phong Liệt trên khoảng không chừng bốn năm mươi trượng đang ôm lấy cổ Cự Long cũng ngã xuống.
"Phịch" một tiếng nặng nề, Phong Liệt rơi mạnh xuống đất, bụi đất bắn khắp nơi, lúc hắn ngã xuống còn hoa mắt chóng mặt. Nếu không phải lúc này hắn biến ảo thành Hắc Ám chi thân, chỉ e với tu vi Nguyên Khí cảnh đã bị ngã đến gần chét.
Mà lúc này, bộ Long hài đã hoàn toàn vỡ vụn trên mặt đất.
- Chết tiệt! May là mạng lão tử lớn, độ cao 50 trượng này thiếu chút nữa đã lấy cái mạng lão tử rồi!
Phong Liệt nhịn không được mà mắng lớn, đứng lên phủi tro bụi trên người xuống.
Đối với việc Long hài tiêu tùng, Phong Liệt không có bao nhiêu cảm giác, chỉ là tiếp đó hắn mới phát hiện một nan đề, Ma Long nghịch lân trong tay hắn không ngờ lại không thể bỏ vào nhẫn trữ vật, đây chính là một vấn đề mười phần nghiêm trọng.
Phong Liệt nhìn lân phiến trong tay mà không khỏi cau mày, lân phiến này tnar mát ra uy áp kinh người, căn bản là không thể che dấu.
Nếu như hắn đem Ma Long nghịch lân này ra ngoài, đoán chừng Long thú trong cả Dạ Mạc đại hạp cốc này đều không dám đến gần, nhưng tất sẽ dẫn đến một số tuyệt thế cao thủ dòm ngó, với tu vi của Phong Liệt hiện nay, chỉ e không thể nào bảo vệ được bảo vật này.
Phong Liệt vừa nghĩ đến đây, liền muốn nghiên cứu qua công dụng của mảnh lân phiến nà một chút, nếu như có thể mang theo là tốt nhất, không thể mang đi thì phải nghĩ biện pháp cất giấu, đợi ngày sau tu vi của mình cao thâm rồi lại đến lấy.
Tiếp đó, Phong Liệt lại cẩn thận cầm mảnh lân phiến trong tay để nghiên cứu, mà Tiểu Dạ đối với uy áp của mảnh lân phiến này lại cực kỳ sợ hãi, tránh Phong Liệt thật xa, bò qua bò lại trong đám Long cốt đã bị nghiền nát.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, trong không gian tối mịt, nhưng đối với Ma Long võ giả thì bóng tối này lại không khác ban ngày bao nhiêu, chỉ có điều Phong Liệt ở dưới mặt đất đã lâu, sớm đã không phân biệt được ngày đêm nữa rồi.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên xung quanh đại địa vang lên từng tiếng nổ ầm ầm, phảng phất như phật sơn bạo liệt, động tĩnh cực lớn này liền đem Phong Liệt thức tỉnh từ trong trầm tư.
Hai mắt Phong Liệt lóe lên, lúc này hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, tiếng nổ ầm ầm không dứt này dường như càng lúc càng gần hắn, hắn không khỏi nhìn Ma Long nghịch lân trong tay, lập tức trong lòng chấn động, một ý niệm không hay dâng lên trong lòng.
- Chẳng lẽ… là uy áp của Ma Long nghịch lân dẫn cao thủ đến? Ừm, vô cùng có khả năng!
Nghĩ đến đây, Phong Liệt không khỏi lòng như lửa đốt, cái Ma Long nghịch lân này không cách nào che giấu được uy áp Chân Long kinh thế hãi tục, lại không thể bỏ vào trong nhẫn trữ vật, nhưng nếu cứ như vậy mà bỏ đi thì Phong Liệt lại không cam lòng.
Động phủ của di hài Ma Long ở sâu dưới lòng đất mấy trăm trượng, trước khi Phong Liệt đến đây thì nơi này là một không gian hoàn toàn bị phong kín, đem uy áp kinh thế của Ma Long nghịch lân ngăn cách. Cho dù Phong Liệt lúc trước vừa tiến vào động phủ cũng mơ hồ cảm nhận được một tia uy áp nhàn nhạt, nhưng không hề rõ ràng.
Nhưng bây giờ, Phong Liệt bởi vì động đến cơ quan của U Linh thiết, mơ hồ rơi vào trong không gian này.
Mà cùng lúc hắn rơi vào không gian này cũng khiến cho không gian bị phong kín trong đó cùng liên thông với thế giới bên ngoài, khiến uy áp của Ma Long nghịch lân khó có thể che dấu. Chân Long uy áp mạnh mẽ vô cùng, cho dù khuếch tán mấy trăm dặm thì Phong Liệt cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái chút nào.
Bởi vậy, có thể dẫn đến cường giả bên ngoài dòm ngó là không thể tránh khỏi, dù sao Phong Liệt cũng biết trong Dạ Mạc đại hạp cốc này vô cùng có khả năng có cường giả tuyệt thế của Ma Long giáo ẩn tu, hơn nữa có lẽ không chỉ có một vị.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGGGiờ phút này, phiến Ma Long nghịch lân này quả thật đã trở thành một củ khoai nóng phỏng tay, khiến cho Phong Liệt cực kỳ khó xử.
Dưới tình huống lo lắng vạn phần, Phong Liệt nhịn không được ý nghĩ từ bỏ mảnh nghịch lân này, bất luận như thế nào thì bảo trụ tiểu mệnh mới là quan trọng nhất, nếu ngay cả cái mạng nhỏ cũng mất thì có nhiều bảo vật hơn cũng chẳng ích gì.
Nhưng ngay lúc hắn định từ bỏ lân phiến thì đột nhiên trong đầu linh quang chợt hiện, một suy nghĩ quỷ dị thoáng cái lướt qua.
- Nghe nói thế gian này có một ít Tiên Thiên Linh Bảo mà thiên nhiên hình thành, có rất nhiều diệu dụng thần kỳ, cái Ma Long nghịch lân này trải qua vô tận tuế nguyệt mà không hư hại, không biết có trở thành Tiên Thiên Linh Bảo hay không?
Nếu như nghịch lân này thật sự là Tiên Thiên Linh Bỏa thì tất có thể tích huyết nhận chủ, sau đó thu nhập vào cơ thể, như vậy thì khốn cảnh trước mắt có thể giải quyết dễ dàng.
Lúc này, Phong Liệt không nghĩ ra phương pháp nào khác nữa, chỉ có ngựa chết chọn ngựa sống mà thôi. Nếu như không được, hắn chỉ có cách bỏ qua nghịch lân mà đào tẩu thôi.
Lập tức không chút do dự, vội vàng cắn nát ngón trỏ, bức ra một giọt tinh huyết lên trên Ma Long nghịch lân.
Nhưng một khắc sau, sự tình khiến Phong Liệt giật mình đã xảy ra.
Ngay lúc tích huyết từ ngón tay chạm đến Ma Long nghịch lân, đột nhiên một cổ khí tức quỷ dị theo lân phiến phát ra, dọc theo ngón tay của hắn tiến nhập vào cơ thể.
- Không hay!
Trong lòng Phong Liệt chấn động, lập tức cảm thấy không ổn.
Ngay sau đó, Phong Liệt chỉ cảm thấy một cỗ khí tức cuồng bạo ngưng tụ mà không tán trong cơ thể của mình lên xuống hỗn loạn, cỗ khí tức này phảng phất như một ngọn hỏa diễm cực nóng, gần như muốn đem toàn thân hắn đốt thành tro bụi.
- Ồ? Không phải đoạt xá? Vậy là tốt rồi!
Phong Liệt lúc đầu còn cho rằng là đoạt xá, nhưng tiếp đó lại phát hiện thật sự không phải sinh linh tinh hồn, lập tức yên tâm không ít. Chỉ có điều, rất nhanh hắn liền phát hiện mình cao hứng vẫn còn quá sớm. Mặc dù không phải là đoạt xá, nhưng tư vị này cũng không phải là thứ mà người thường có thể chịu được.
- A…
Một tiếng hét thảm từ trong miệng Phong Liệt phát ra, hắn đột nhiên không nhịn được mà khôi phục hình người, đau đớn kịch liệt tràn đến.