Đang lúc mọi người bàn tán xôn xao thì mây đen ngày càng dày, thế nặng như núi, lôi kiếp thứ nhất sắp uấn nhưỡng xong.
Phong Liệt đứng trên một ngọn cây trăm trượng, nhìn đầu người lúc nhúc phía xa, nhíu mày.
- Thì ra là trung bộ thần triều, hèn chi nhiều người như vậy.
Hắn không thích bị người vây xem, đặc biệt trong bóng tối phía xa có vài hơi thở mạnh mẽ khiến hắn cảnh giác.
- Độ kiếp thật là rắc rối, sớm kết thúc đi.
Khóe môi Phong Liệt cong lên, hắn bỗng gọi ra huyền thiên chiến kiếm.
Trường kiếm đen dài bảy thước toát ra uy nhiếp thần khí hùng hồn khiến người ở phía xa mắt trợn tròn, bản năng lùi mấy trăm dặm mới thấy an toàn chút.
Tiếp theo, trong ánh mắt giật mình và không tin của mọi người, Phong Liệt bỗng vung trường kiếm.
*Ầm!*
Cả trời đất rung lên.
Sóng gợn đen mênh mông mang theo uy thế thần khí không gì sánh bằng cuốn hướng khung trời, đánh vào mây đen dày đực.
*Ầm! Ầm! Ầm!*
Bầu trời lắc lư dữ dội, tầng tầng kiếp vân rậm rạp đầy trời tan biến lộ ra trời đêm ánh sao nhấp nháy.
Theo sao là một cột sáng thần huy từ ngoài chín tầng trời giáng xuống bao phủ Phong Liệt vào trong.
- Trời ạ, điều...điều này sao có thể!
Những người thấy tình cảnh đó đều kinh ngạc há to miệng, thật lâu sau không tỉnh lại được.
Một kiếm đánh tan long hoàng chi kiếp.
Cách độ kiếp này thật là xưa nay không ai làm được, chấn động mị người, ngay cả mấy lão yêu nghiệt núp trong chỗ tối định rục rịch đều tâm thần run lên, ngơ ngẩn một chốc rồi lặng lẽ thụt lùi.
Họ không sợ tu vi long hoàng cảnh của Phong Liệt nhưng không thể bỏ qua vạn cổ thần khí đó, ngẫm nghĩ một lúc tất cả liền lùi về.
Tẩm trong thiên tứ thần huy, trên mặt Phong Liệt lộ nét cười, uy lực một kiếm của hắn cũng là cố ý chấn nhiếp.
Lúc này thần huy gia cố, mênh mông nguyên khí và cảm ngộ vô tận pháp tắc bị Phong Liệt không ngừng hấp thu, củng cố cảnh giới và ám hoàng chi vực mà hắn mới cảm ngộ, khiến hắn thấy thoải mái từ trong ra ngoài.
Và khiến Phong Liệt vui sướng là trong thần huy ẩn chứa rất nhiều rất nhiều mảnh vụn quy tắc, khiến hắn lĩnh ngộ đại thần thông Ma Long Hắc Ám Chi Thân càng hoàn thiện hơn, dần đạt đến trình độ hoàn mỹ.
Một khắc sau, thần huy hoàn toàn biến mất, Phong Liệt kiềm không được mừng như điên cất tiếng cười to.
- Ha ha, ha ha ha ha, thì ra hoàn mỹ đại thần thông chính là như vậy.
Phong Liệt vừa cười lớn vừa tâm ý động, biển ảo Ma Long Hắc Ám Chi Thân.
Lúc này Ma Long Hắc Ám Chi Thân mặt ngoài thoạt trông không khác gì ma long hình người lân giáp rậm rạp như trước kia, nhưng sự thật là thân thể của hắn hoàn toàn là do ám phương pháp tắc cấu thành. Hắn tâm ý động, bỗng nhiên biến mất, hoàn toàn hòa vào bóng đêm, không có chút hơi thở.
Đây không thể nghi ngờ là một môn tuyệt kỹ bảo mệnh.
Cùng lúc đó, đại thần thông thôn phệ cũng đạt đến hoàn mỹ hoàn cảnh. Phong Liệt hồi phục hình người, tùy tay gọi ra một khối Huyền Minh trọng thiết tinh nuốt xuống.
Ngay sau đó, tay phải của hắn hiện ra một tàng ám kiếm, biến thành cứng kiên như tinh kim, đao kiếm không thương được.
Phong Liệt mừng lắm, hắn thậm chí cảm thấy thôn phệ thần thông cơ hồ đã đạt đến trình độ không có vật không thôn, không có gì không thay đổi.
Dù là loại thiên tài địa bảo nào đều có thể bị nuốt vào người để mình sử dụng, dù là ký ức, chiến kỹ, pháp tắc cảm ngộ, thậm chí tư chất tu luyện của ai đều bị nuốt hết, không tốn công sức chiếm làm của riêng, có thể xưng là nghịch thiên. truyện được lấy tại truyenggg.com
- Hắc hắc, xem ra sau này luyện hóa thiên long tinh huyết tiện lợi nhiều.
Phong Liệt mỉm cười, kiềm không được định trốn vào không gian nuốt luôn thiên long tinh huyết chưa luyện hóa.
Nhưng rồi hắn chợt khựng lại, mắt nhìn ra xa.
- Ưm, đi một năm rồi cũng nên trở về nhìn xem. Ủa?
Đột nhiên hắn ánh mắt ngơ ngẩn, thương sinh đại ấn lập tức xuất hiện trong tay.
Mãi đến giờ phút này Phong Liệt mới chú ý thấy, không biết từ khi nào thương sinh đại ấn đã tăng cấp thành thượng phẩm thiên bảo, khiến hắn buồn cười.
- Tăng lên đến hạ phẩm thiên bảo đã khiến trời giận người oán, gà chó không yên, hiện giờ thượng phẩm thiên bảo thành, chẳng phải ta trở thành thiên hạ công địch? Hắc hắc, không sợ.
Phong Liệt đắc ý cười cười, chớp động thân hình, bay hướng Tứ Phương Thành.
......
Đại bản doanh Vọng Thiên thành của Triệu gia sau khi bị Phong Liệt, vô số gia tộc, tông môn âm thmaf bỏ đá xuống giếng, tước đoạt các mối làm ăn khắp nơi của Triệu gia. Một số kẻ thù trước kia của Triệu gia tăng khí thế, điên cuồng truy sát một ít cá lọt lưới.
Một năm nay các cửa hàng trên đại lục của Triệu gia đều đổi chủ, sửa họ, số ít tham sống sợ chết Triệu gia dòng chính cũng đều như chó cụp đuôi trốn đông trốn tây, hoảng sợ không sống nổi.
Nam Uyển thành, trong một tòa phủ đệ rách nát.
Một người thanh niên mặc trường bào lam đang nâng ly rượu, ngồi trong phòng tối ngơ ngác.
Trên khuôn mặt điển trai trẻ tuổi của gã không thể che giấu vẻ rã rời, hoa mỹ trường bào thủng lỗ chỗ, có vết máu.
Gã là một thiên tì trẻ tuổi Triệu gia chủ mạch, Triệu Mật.
Triệu Mật thiên phú xuất chúng, chưa tới năm mươi tuổi tu luyện đến hóa đan cảnh, hơn nữa thao lược trí mưu có chút bất phàm, được rất nhiều lão già Triệu gia chú trọng.
Nếu Triệu gia không bị diệt thì gã là một trong người cạnh trnh nặng ký gia chủ Triệu gia đời tiếp theo.
Nhưng bây giờ mọi thứ thành giấc mơ bong bóng.
Ngày xảy ra vụ việc mới vì gã có chuyện rời khỏi Vọng Thiên thành thế mới tránh được một kiếp.
Một năm nay thiên chi kiều tử như gã sống không tót lắm, đem hết toàn thân thế võ mới giữ được mạng nhỏ, cuối cùng chạy tới Nam Uyển thành gần hoang phế mới kéo dài hơi tàn đến nay.
- Phong Liệt, đồ khốn kiếp nhà ngươi, hại bổn công tử lụi bại thế này, bổn công tử thề không đội trời chung với ngươi!
Triệu Mật nghĩ đến chuyện xót xa thì lòng hận lắm, trên mặt nổi gân xanh, uống cái lực rượu trắng thấp kém chứa trong ly.
Một lão bộc đứng ngoài cửa thấy Triệu Mật suy sút như vậy thì nhíu mày, nói:
- Công tử, Nam Uyển thành cách Tứ Phương Thành rất gần, lão nô cảm thấy chúng ta vẫn mau chóng đi đi.
- Không sao, nơi nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất. Hơn nữa dù bổn công tử không đối phó được bản thân Phong Liệt nhưng theo bổn công tử thì gây rối hắn một chút không thành vấn đề.
Triệu Mật âm trầm nói, trong thanh âm ẩn chứa kiêu ngạo.
Đúng lúc này, một bóng đen nhảy vào trong phủ đệ, nhoáng lên vài cái đã tới ngoài cửa, quỳ dưới đất cung kính nói:
- Công tử, có tình huống.
- Nói đi.
Người kia nói:
- Thuộc hạ ở ngoài ngàn dặm phát hiện xe ngựa Diệp gia đi qua, xem tình hình như là đi Tứ Phương Thành.
- Người Diệp gia? Hừ!
Triệu Mật đứng bật dậy, sát khí tăng lên, hừ lạnh nói:
- Có biết là ai không?
- Là nhị tiểu thư của Diệp gia, không, là đại tiểu thư.
Triệu Mật mặt âm trầm, không kiên nhẫn quát:
- Phế vật, rót cuộc là đại tiểu thư hay nhị tiểu thư!?
- Cái này, thuộc hạ không biết nữa, hai người mặt mũi giống quá.
Người kia vẻ mặt do dự, rất là khó xử nói:
- Cái này, thuộc hạ không biết nữa, hai người mặt mũi giống quá.
- Thôi, mặc kệ nàng là đại tiểu thư hay nhị tiểu thư, chỉ cần là người Diệp gia thì đủ rồi.