Ma Long Phiên Thiên

Chương 776

Lúc này đám Tuế Nguyệt Lão Ma, Táng Thiên Lão Nhân đã đến, vội vàng quăng từng chiến kỹ uy thế cường đại ném hướng biển máu.

Nhưng công kích của họ dường như bỏ hòn đá nhỏ vào trong hồ nước mà không thể dấy lên sóng lăn tăn, khiến người tuyệt vọng.

- Ha ha ha ha, một đám con kiến nhỏ nhôi mà cũng mơ nghịch thiên, thật là buồn cười nhất đời, không ngờ căn nguyên giới thời hoang cổ tiếng tăm lừng lẫy bây giờ chỉ còn sót lại hai ba con mèo con, khiến bổn tọa thất vọng quá, ha ha ha ha.

Dưới thế giới đỏ, Tu La đại đế cất tiếng cười to, trong tiếng cười tràn ngập xem nhẹ.

- Đại đế thần uy vũ nội vô địch! Truyện được copy tại TruyenGG

- Đại đế thần uy vũ nội vô địch!

- Grao grao grao!

Bên dưới đám cường giả Tu La tộc cùng reo hò sôi trào, ánh mắt nhìn hướng Tu La đại đế tràn ngập nóng cháy và sùng kính.

Dần dần bóng hình gã càng lúc càng rõ ràng, uy nhiếp càng lúc càng mạnh mẽ, khiến tất cả sinh linh trong phạm vi mười vạn dặm cảm thấy vô cùng áp lực.

Dưới uy nhiếp này mọi người nhịn không được sinh ra lòng quỳ lạy, một số võ giả dưới hoàng cảnh thậm chí không bay trên trời được, bất đắc dĩ đáp xuống, ngay cả Táng Thiên Lão Nhân thiên nguyên cảnh người khẽ run, mặt trắng bệch.

Nếu không ngoài ý muốn thì Tu La đại đế giáng xuống đã là điều không thể ngăn cản.

Phong Liệt cắn chặt răng, thầm thúc đẩy uy lực Huyền Thiên chống đỡ uy nhiếp của Tu La đại đế, ánh mắt chớp lóe hình như đang do dự điều gì.

Táng Thiên Lão Nhân mắt tóe lửa, biểu tình sốt ruột nói:

- Phải làm sao bây giờ?

Tuế Nguyệt Lão Ma ánh mắt lo âu, trầm giọng nói:

- Hôm nay dù có thế nào cũng phải ngăn lại Tu La đại đế giáng xuống, đại đế của chúng ta sắp xuất quan, tuyệt đối không thể bị quấy rầy.

Táng Thiên Lão Nhân bất đắc dĩ thở dài, nói:

- Tuy nói là vậy nhưng thực lực của Tu La đại đế quá mạnh, chúng ta như kiến lay cây.

Còn lại mấy người cũng run rẩy, lắc đầu, mắt chớp lóe định lùi bước.

Lúc này Tuế Nguyệt Lão Ma bỗng nhìn hướng Phong Liệt, mắt chợt lóe, trịnh trọng nói:

- Phong Liệt, trong số chúng ta thì ngươi có lực công kích mạnh nhất, có thể ngăn lại Tu La đại đế hay không phải xem ngươi rồi. Chỉ cần ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ này, ngươi sẽ vẫn là truyền nhân đệ tử của hệ ám ta, chờ đại đế chúng ta công thành xuất quan, ngươi chính là công thần lớn nhất, tất nhiên không ít thứ tốt cho ngươi.

Phong Liệt lạnh lùng liếc Tuế Nguyệt Lão Ma, khóe môi co giật, không lên tiếng.

Ngay sau đó, hắn nheo mắt, huyền thiên chiến kiếm giơ ngang ngực, tinh thần chậm rãi xúc động ảnh chiếu tinh hạch trong pháp trận Huyền Thiên.

*Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!*

Lực lượng tính bạo tạc sôi trào trong huyền thiên chiến kiếm, sóng gợn vàng lan tràn khiến đám Tuế Nguyệt Lão Ma cách mấy trăm dặm cùng lùi lại mấy ngàn dặm, biểu tình hoảng sợ, rồi thì mắt sáng lên, dường như thấy tia hy vọng trên người Phong Liệt.

- Lực lượng thật cường đại.

Ánh mắt Táng Thiên Lão Nhân nóng rực nhìn chằm chằm Huyền Thiên trong tay Phong Liệt, giật mình và khó che giấu vẻ tham lam, còn lại mấy người mắt sáng rực.

Phong Liệt lười để ý bọn họ, lý do hắn quyết định câu thông tinh hạch chi lực, đương nhiên không phải là vì Hồn Võ đại đế gì cả, cũng không vì hệ ám mà vì chính hắn.

Tu La đại đế giáng xuống đánh loạn kế hoạch vốn có của hắn, thậm chí khó giữ mạng nhỏ, đây không phải là kết quả hắn mong muốn.

Huyền thiên chiến kiếm dần súc thế, uy thế càng lúc càng mạnh mẽ, gần với uy lực thần khí khiến thế giới máu xáo động, khiến mọi người liếc mắt.

Tiếng cười kiêu căng của Tu La đại đế ngừng lại, lông mày nhướng lên hình như từ trong đó cảm nhận sự uy nhiếp, độ mạnh trùng kích vách tường thế giới tăng thêm vài phần.

Phong Liệt biểu tình trầm trọng, tay phải giơ Huyền Thiên run rẩy như là đưa lên một hòn núi to, cơ hồ không thể khống chế.

Vài giây sau, Huyền Thiên dần tỏa ra ánh sáng vàng nhiếp người chiếu rọi ngàn vạn dặm, trong đó ẩn chứa uy thế khiến trời đất khó mà chịu đựng, không gian *Ong ong ong ong!* chấn động, hình như tùy thời xé rách.

- Mở cho ta!

Phong Liệt đột nhiên hét lớn một tiếng, mạnh chém huyền thiên chiến kiếm.

*Ầm!*

Trời đất chấn động.

Màn sáng vàng như là nước lũ vỡ đê dng lên cao khiến không gian điên cuồng sụp đổ.

Trong ánh mắt giật mình của mọi người, thế giới máu Tu La đại đế phóng ra bị nước lũ vàng trùng kích như bong bóng vỡ tan, *bùm* một tiếng tạc nổ.

- Tiểu súc sinh, ngươi dám!

- Tiểu súc sinh, ngươi dám!

Tu La đại đế biến sắc mặt, ánh mắt nhìn Phong Liệt lóe sát khí.

Gã thân là Tu La đại đế chí cao vô thượng, trong người ẩn chứa năng lượng mênh mông vô tận, tiểu tihene thế giới bình thường không thể dung được pháp thể chân thân của gã, dù là thời hoang cổ Hồn Võ đại đế cấu tạo ra căn nguyên giới muốn chứa chân thân của gã cũng rất miễn cưỡng.

Cho nên gã muốn từ Tu La giới cứng rắn xâm nhập căn nguyên giới thì phải chịu lực bài xích rất lớn, lớn đến người bình thường không thể tưởng tượng.

Bây giờ gã đang ở giây phút phá giới mấu chốt, thực lực một phần vạn bình thường cũng không phát huy được, đối diện Phong Liệt câu thông tinh hạch chi lực phát ra một kích hết sức thì gã không thể giữ bình tĩnh.

Mắt thấy nước lũ vàng trên bầu trời rót xuống, trán Tu La đại đế bỗng hiện ra khe hở dựng thẳng như là con mắt thứ ba vậy, nhưng trong con mắt đó ẩn chứa biển máu.

- Tu La huyết đồng!

*Ầm!*

Hàng ức tia máu bắn ra nghênh đón nước lũ vàng.

Cùng lúc đó khí thế hủy diệt cường đại lan tràn, gần như khiến trời đất nứt vỡ.

*Ầm!*

Một tiếng vang thật lớn.

Vô tận tia máu cùng uy lực của Huyền Thiên va nhau, trực tiếp khiến không gian phạm vi mấy vạn dặm sụp xuống thành hư vô.

Uy thế như vậy dù là nhân tộc hay Tu La tộc đều hoảng sợ thụt lùi, trốn ra thật xa, một số người trốn chậm bị nghiền thành phấn, hình thần đều diệt.

Cổ giới khác với Long Huyết Giới, không gian cực kỳ ổn định, nhưng bây giờ bị Phong Liệt và Tu La đại đế giao kích oanh vỡ, có thể thấy uy lực trong đó. Dù là cường giả sơ cấp thiên nguyên cảnh như Tuế Nguyệt Lão Ma cũng sợ bị cuốn vào đó.

Phong Liệt vừa ngự kiếm bay ngược vừa chú ý hư vô bên dưới, trong mắt lộ sự hồi hộp.

Một kích lúc trước là đòn mạnh nhất hắn có thể phát ra, nếu vẫn không thể buộc Tu La đại đế quay về Tu La giới thì hắn chỉ đành từ bỏ tất cả kế hoạch, dẫn các người đàn bà chạy khỏi ngoài trời, nếu không thì khi Tu La đại đế giáng xuống hắn chết cái chắc.

Nhưng điều hắn lo lắng không biến thành sự thật, bên dưới rất nhanh vang tiếng gầm tức giận xa xôi của Tu La đại đế.

- Tiểu tử, ngươi ngon lắm! Khi bổn tọa lại giáng xuống thì sẽ ném ngươi vào chín mươi chín tầng tu la tháp, nếm hết hàng ức khỏ hình, đời đời kiếp kiếp kiếp kiếp!

Thanh âm hùng hồn ngày càng xa, cuối cùng dần biến mất, uy nhiếp cường đại của Tu La đại đế cũng giảm sút.

- Hừ, lão già, ta sẽ không cho ngươi có cơ hội đó!

Phong Liệt biểu tình vui vẻ, khinh thường hừ lạnh.

Bình Luận (0)
Comment