Mấy ngày ngắn ngủi, Lý U Nguyệt từ ban đầu phập phồng lo sợ không dám ra tay đến sau này có thể xuất kiếm giết chết một long thú. Dù là kiếm thuật hay lá gan đều tăng cao nhất định, có chút phong cách của nữ kiếm khách.
Đệ tử khác cũng tăng tiến rất nhiều, trên khuôn mặt non nớt tăng mấy phần tàn nhẫn, hoàn toàn khác hẳn với lúc mới vào mạc dạ đại hiệp cốc thì ngây ngô. Tin tưởng kết thúc đợt rèn luyện này, bế quan thêm một thời gian là những đệ tử này sẽ đột phá đến cảnh giới tiếp theo.
Năm ngày sau, hang đá Phong Liệt ở bỗng vang tiếng rồng ngâm cao vút, chấn nguyên ngọn núi khẽ run.
Chỉ thấy xung quanh Phong Liệt, từng lũ lực hắc ám mắt thường trông thấy như trường giang đại hà điên cuồng tuôn hướng người Phong Liệt, ở ngoài người hình thành từng vòng xoáy nhỏ.
Sau lưng hắn, bên cạnh bốn ảo ảnh ma long có một lũ ảo ảnh nhàn nhạt chậm rãi ngưng tụ, biến càng lúc càng rõ ràng.
Mãi đến nửa canh giờ sau, người Phong Liệt run lên, lực hắc ám xung quanh bỗng ngừng dâng lên. Chỉ nghe *ầm* một tiếng, ngoài người Phong Liệt tỏa ra ánh sáng đen chói mắt.
Cùng lúc đó, sau lưng hắn, ảo ảnh ma long thứ năm rốt cuộc hoàn toàn ngưng tụ thành hình, uy nhiếp mạnh mẽ khiến phạm vi mười trượng bụi đất by đây, khá là bất phàm.
- Nguyên khí cảnh ngũ tầng!
Phong Liệt mở đôi mắt ra, tia sáng bắn ra bốn phía, đý mắt xẹt qua vui sướng. Lúc này trong người hắn nguyên lực tăng cao gấp đôi, tương đối thì sau khi hắn biến ảo Ma Long Hắc Ám Chi Thân thực lực cũng sẽ tăng rất lớn.
Nhưng chỉ vui sướng giây lát rồi Phong Liệt hơi bát mãn lắc đầu, lầm bầm:
- Ài! Nguyên khí vẫn không đủ, không ngờ tiến cấp sẽ chậm như vậy!
Lần này hắn tăng cấp cách lần trước chỉ có nửa tháng mà thôi, tốc độ tu luyện như thế so với người khác đã là cực kỳ hiếm thấy, nhưng Phong Liệt vẫn không quá vừa lòng.
Dù sao tu vi tâm cảnh của hắn đã đạt đến trình độ thần thông cảnh, theo lý thuyết thì chỉ cần có đủ nguyên khí là sẽ vọt thẳng tận trời, không thể có bình cảnh gì khá.
Nhưng trong thiên địa này nguyên khí hữu hạn, dù có long nguyên đan và long tinh cũng không thể bù đắp nhu cầu nguyên khí to lớn của hắn với nguyên khí được, mới khiến tu luyện tu luyện cứ chậm chạp không tăng lên.
- Ưm, là lúc nên đi xem Tụ Nguyên Trì gì đó, mong rằng đừng khiến lão tử thất vọng!
Phong Liệt nhíu mày suy nghĩ chốc lát, đột nhiên nhớ đến Tụ Nguyên Trì, trong lòng có chút mong chờ. Tiếp theo hắn sửa sang một lúc, sải bước nhanh chóng đi ra ngaoif động phủ.
- Công tử, người định xuất quna hả?
- Ừ, đi gọi mọi người trở về đi!
- Tuân lệnh!
Bốn đệ tử canh giữ động phủ thấy Phong Liệt xuất hiện thì vội vàng cung kính chắp tay hành lễ, cảm nhận khí thế mạnh mẽ rất nhiều từ hắn, trong mắt bốn người khó thể che giấu sự hâm mộ.
Phong Liệt sai một đệ tử đi gọi mọi người trở về, hắn thì đứng trên một tảng đá to nhô ra giữa sườn núi, nheo mắt nhìn xuống rừng cây rậm rạp dưới chân núi, cảm nhận từng đợt gió mát ập và mặt, tâm tình bất giác tĩnh lặng như nước.
Nhớ lại mọi chuyện từ khi trọng sinh đến này, Phong Liệt nghĩ thầm cho tới bây giờ, tình thế phát triển đều nằm trong phạm vi khống chế của hắn.
Dù có vài việc vượt qua năng lực của hắn nhưng vẫn chưa phát triển đến tình trạng tệ hại, tin tuưởng chỉ cần hắn đủ cẩn thạn rồi nhờ vào ám võ viện che chở thì cũng có thể hóa giải được.
Trước mắt đối với hắn quan trọng nhất là tăng cao thực lực, chỉ có sức mạnh cao cường mới thật sự siêu phàm thoát tục, không còn sợ gì nữa, đứng trên chúng sinh, hưởng thụ hàng ức ức vạng long võ giả kính ngưỡng.
Còn tương lai mâu thuẫn với Ma Long giáo, chỉ cần giải quyết Sở Huyền thì mọi chuyện rất dễ tính.
"Sở Huyền, lần này trong Tụ Nguyên Trì chắc cũng có mặt ngươi? Đừng làm ta thất vọng! Hừ hừ!"
Phong Liệt nghĩ đến Sở Huyền là mắt tỏ rõ mối hận, tâm tình khó thể bình tĩnh.
Chốc lát sau, đám Lý U Nguyệt, Triệu Thung và thân hình to lớn của Đại Sơn dần xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Phong Liệt nhìn từng khuôn mặt trẻ tuổi dù mệt mỏi nhưng tăng lên khí thế sắc bén, gật gù, xem ra đợt rèn luyện này đối với những đệ tử mới ra nhà ấm có chút ích lợi.
Đám Triệu Thung từ xa đã thấy Phong Liệt, thầm giật mình, khí thế trên người hắn rõ ràng hùng hồn rất nhiều, hiển nhiên là tu vi tăng tiến.
Họ biết mới trước đó thôi Phong Liệt vừa tiến vào nguyên khí cảnh tứ tầng, tốc độ tu luyện như vậy thật khiến người run sợ, ai nấy tăng thêm hiểu biết mới về cửu phẩm huyết mạch thiên tài quá nghịch thiên.
Nguồn truyện: TruyenGG- Phong Liệt, chẳng phải ngươi đã nói người ta không giết chết được một con kiến ư? Hừ hừ, lần này người ta một mình giết luôn một con xích hỏa lang đó nhé! Nghe Thúy Ngọc nói xích hỏa lang là long thú mạnh mẽ nhất trong mạc dạ đại hiệp cốc đó nha!
Cách còn xa Lý U Nguyệt đã như con bướm tung tăng chạy đến chỗ Phong Liệt, hớn hở khoe khoang, như là cô bé chờ nghe người lớn khen. Bình thường nàng khôn khéo, nhã nhặn giờ đã không còn.
- Ồ? Thật không? Không bị thương chứ?
Phong Liệt nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Lý U Nguyệt, thầm buồn cười. Thúy Ngọc là thị nữ của Lý U Nguyệt, tất nhiên phải chọn những lời hay nói cho nàng nghe.
Xích hỏa lang giống như long tượng vậy, đều là long thú chủng tộc cực kỳ bình thường trong đại hiệp cốc này, ba con xích hỏa lang chưa chắc là đối thủ của một dạ mạc thú cùng cấp.
Phong Liệt không đành lòng đả kích nỗi lòng hưng phấn của giai nhân, vươn tay nhẹ vuốt gò má đọng vài giọt mồ hôi, tình cảm yêu thương nhẹ chảy trong lòng.
Tuyệt sắc như thế này chỉ thích hợp đàn ông đặt trong lòng bàn tay che chở, chỉ có đàn ông đứng ở đỉnh cao nhất mới xứng có được nàng!
Phong Liệt hơi hối hận để Lý U Nguyệt nhiễm máu của những mãnh thú.
Tuy nhiên, hắn nghĩ đến đây là một thế giới tàn khốc đẫm máu, người không có sức lực bảo vệ mình thì rất khó sống sót thì lòng thả lỏng, có chút bất đắc dĩ.
Giây phút này, Phong Liệt thầm thề rằng nhất định phải cố gắng leo lên đỉnh cao nhất thế giới võ đạo, để có năng lực che mưa chắn gió cho người mình yêu, để hòng nhan làm mình khuynh tâm, ngón tay ngọc không cần dính những giọt máu buồn nôn này nữa.
- Đáng ghét! Người ta tự lau được mà!
Lý U Nguyệt bất mãn hờn dỗi, gò má ửng hồng giống như táo chín, khiến người nhịn không được muốn cắn một miếng.
Nhưng cảm nhận từ bàn tay tình lang truyền đến tình thâm, miệng nàng cằn nhằn chứ luyến tiếc tránh đi, trong lòng ngọt như ăn mật vậy.
- Khụ khụ! Phong huynh, có cần chúng ta tránh mặt không?
Lúc này phía sau Triệu Thung trêu chọc nói, khiến mọi người cười vang.
Phong Liệt xấu hổ cười, đánh trống lảng nói:
- Triệu huynh, có hỏi thăm vị trí chính xác của Tụ Nguyên Trì chưa?
Nghe Phong Liệt nói đến chính sự, Triệu Thung điều chỉnh vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Bây giờ chuyện Tụ Nguyên Trì đồn ầm ĩ cả lên, không khó hỏi thăm,
- Nói đến thì động phủ của Tụ Nguyên Trì cách Thanh Thạch Sơn chúng ta không xa lắm, chừng mười bảy dặm, ngoài Thiên Thủy Giản. Hiện tại chỗ đó dã tụ tập trên vạn đệ tử rèn luyện, xem như là nơi hỗn loạn nhất trong địa hiệp cốc.
- Ồ?