Diệp Văn Quân vừa mới tỉnh giấc, chợt cảm thấy toàn thân không đúng, cảm giác như cơ thể nhỏ đi, khiến hắn khó thể động đậy dù chỉ một đầu ngón tay, muốn nhục nhích ngón tay cũng khó khăn.
Quan trọng hơn nửa là hắn cảm thấy đầu đau dữ dội, vô số ký ức vừa xa lạ vừa quen thuộc tràn vào não bộ, của hắn, kiến Diệp Văn Quân chưa kịp phản ứng.
Mãi đến ba cạnh giờ sau cảm giác đau đầu mới giảm bớt, Diệp Văn Quân lúc này mới ý thức được chuyện gì đã xảy đến với mình.
“Ta vậy mà không chết, ta lại còn thật sự xuyên qua luôn rồi?”
Diệp Văn Quân lúc này còn lẩm bẩm trong miệng vài lần như tự hỏi, rồi hắn có cảm giác chấn kinh vô cùng, nếu bây giờ còn sức hắn phải tự cắn tay để nghiệm chứng.
Cố gắng sắp xếp những trí nhớ hỗn loạn trong đầu, Diệp Văn Quân bắt đầu nhớ lại hắn kiếp trước là đứa trẻ mồ côi được cô nhi viện nuôi dưỡng, cho đến lúc năm Văn Quân được 9 tuổi có một lão đầu mang về nhận nuôi, đi theo lão đầu sống một thời gian, Văn Quân bắt đầu lớn lên biết rõ cha nuôi mình là một nhà giảm định đồ cổ vĩ đại, vì bệnh nan y nên không có gia đình, vậy nên khi về già ông muốn có người chăm sóc nên đã nhận nuôi Văn Quân.
Vì rất kính phục cha nuôi của mình nên Văn Quân quyết định đi theo con đường của cha nuôi mình, Văn Quân thi vào nghành giám định cổ vật và những đồ vật kì lạ, với tành tích xuất sắc.
Những người tính không bằng trời tính, trong một lần khảo cổ tại một khu di tích, Văn Quân nhặt được một cái nhấn có màu sắc kì lạ và những hoa văn kì lạ, trên đường đi về quê, để cho cha nuôi quan sát và nghiên cứu.
Những trong khi đang đi qua đường để lấy xe, thì bỗng nhiên có một chiếc taxi mất kiểm soát lao đến với tốc độ cao, Văn Quân không kịp phản ứng thì người bay xuống bên đường, còn xe taxi đã tông vào ngọn núi nổ tung,trước khi chết hắn cũng không thể thấy cha nuôi mình lần cuối.
“Đây có lẽ là tiếc nuối lớn nhất của ta đi”Quân thầm nghĩ.
Hắn cỗ nén thống khổ cỗ gắng sắp xếp những ký ức về đời này của hắn, không biết là trùng hợp hay là bất hạnh đời này hắn cũng không biết cha mẹ ruột của mình là ai, những mà trùng hợp là hắn cũng được nhận nuôi bởi một người trung niên có tên là trần hạo, còn tên đời này của hắn là Diệp Thiên Quân, bởi vì khi nhặt được hắn trần hạo phát hiện ở trên người hắn đeo một miếng ngọc bội nhỏ có chữ điệp và một mảnh giấy nhỏ, trong đó viết:
“Nếu ai nhặt được đưa bé này xin hãy nhận nuôi nó và tên của nó là Diệp Thiên Quân”
Thật trùng hợp là họ của cha nuôi kiếp trước cũng họ diệp.
Lúc này Diệp Thiên Quân nhìn hoàn cảnh xung quanh vừa xa lạ lại vừa quen thuộc trước mặt, bỗng nhiên có tâm tình phức tạp và một tiếng mở cửa vang lên một trung niên khoảng 45 tuổi tóc để xoã tung râu ria thì không biết bao lâu chưa cạo bước vào, rồi nói: Thiên Quân tỉnh rồi à, tỉnh rồi thì đi nấu cháo đi.
Diệp Thiên Quân mới phục hồi tinh thần lại nhanh chân đi ra ngoài, trần hạo nhìn theo bóng lưng của Diệp Thiên Quân rồi lẩm bẩm nói từ khi tiểu tử này hôm qua bỗng nhiên ngất sỉu, sau khi tỉnh lại có cảm giác thay đổi rất nhiều so với trước đây thì phải.
Lúc này Diệp Thiên Quân đưa theo trí nhớ đi tới bếp bắt đầu nấu cháo, một giờ sau Thiên Quân bê 2 tô cháo lớn với một bình rượu đi lên bàn, rồi vào trong gọi cha đi ăn cháo.
Khi cả hai đã ngồi vào bàn bắt đầu húp từng miếng cháo, trần hạo thỉnh thoảng tự rót tự uống, theo trí nhớ Diệp Thiên Quân biết được nơi hắn và trần hạo đang ở chỉ là một thôn làng chài nhỏ ở biên giới huyền thủy quốc và ở cạnh vô lượng hải, lấy việc đánh bắt cá làm thủ nhập, và khoảng 2 tháng sau những đứa trẻ đủ 9 tuổi là có thể đi khảo hạch ở phân viện của huyền thủy học phủ.
Lúc này Diệp Thiên Quân bỗng nhiên nói: “cha 2 tháng sau huyền thủy học phủ chiêu sinh con có thể đi thăm gia không vậy”.
Trần hạo suy nghĩ một chút rồi nói: năm này con cũng đã 9 tuổi rồi vậy thì đi xem sao.
Theo trí nhớ thể giới này rất rộng lớn với nhiều thể lực mọc lên san sát như rừng, không chỉ có thể lực nhân tộc mà còn có các thế lực yêu tộc...v..v..
Cảnh giới tu luyện bảo gồm: tụ khí cảnh (từ 1-10 tầng)
Trúc cơ cảnh (sơ-trung-hậu kỳ -viên mãn) kim đan cảnh (sơ-trung-hậu kỳ -viên mãn) nguyên anh cảnh (sơ-trung-hậu kỳ -viên mãn) còn có cảnh giới cao hơn không thì Diệp Thiên Quân không biết.
Trong làng cũng chỉ có vài người đạt đến tụ khí cảnh tầng 6 , thoáng chốc đã sắp qua 2 tháng rồi, hôm nay là ngày tưởng thôn đưa những đứa trẻ đủ 9 tuổi đi khảo hạch.
Diệp Thiên Quân đã chào trần hạo rồi đi theo trưởng thôn đi tới sơn hải thành để khảo hạch, số đứa trẻ của thôn tính cả Diệp Thiên Quân đi khảo hạch cũng chỉ có 5 người, trưởng thôn đưa bọn họ đi là một trong 6 cường giả có từ vi tụ khí cảnh của thôn.
...
Trên đường đi trưởng thôn có giới thiệu về việc khảo như thế nào, trên thực tế cũng chỉ trác thí tư chất, linh căn và ngộ tính, đặc biệt là huyết mạch ( nếu linh căn, ngộ tính, thể chất không được tốt nhưng lại có huyết mạch cường đại thì vẫn có thể đi lên con đường tu hành một cách dễ dàng).
Vì huyết mạch cường đại có thể nâng cao linh căn, thể chất, ngộ tĩnh lên rất nhiều, hoặc người có những thứ khác bình thường nhưng lại có tinh thần lực vượt trội vẫn sẽ đi đường tu hành một cách dễ dàng.
Trên đường đi tới sơn hải thành khá dài, phải mất 7 ngày mới có thể tới nơi, trên đường đi cũng gặp một số yêu thú nhỏ tập kích và đều được trưởng thôn dọn dẹp xạch sẽ.
Nhìn về phía cổng thành khổng lồ trước mắt Diệp Thiên Quân cảm thấy những kiến trúc ở kiếp trước so với nó là khá nhỏ bé.
Nhìn từ xa thì không lớn nhưng khi càng đến gần thì mới cảm thấy nó hùng vĩ đến mức nào, toà thành cao khoảng 45m còn chiều dài thì không thể nhìn thấy cuối trong tầm mắt.
Bức tường làm từ một lại đá mà Diệp Thiên Quân chưa biết để xây, ở phía cổng thành có rất nhiều người qua đi qua lại và cổng thành rất lớn có hơn 500 binh lính gác cổng vẫn thấy khá rộng rãi.
Khi đoàn người của Diệp Thiên Quân đi tới thì có hai vị bình lính mặt đầy kiêu ngạo bước ra hỏi các ngươi muốn vào thành sao:
Trưởng thôn lấy ra một chú bạc nhỏ nhét vào tay bình lính kia, binh lính kia nói:
Đi đi
Trường thôn vội vàng dần theo bọn nhỏ đi vào thành, những chưa kịp bước vào thì đã bị tên bình lính đó gọi lại, ông vào thì được còn bọn nhỏ kia thì chưa được, lúc này trưởng thôn khuôn mặt nhăn nhó nói mọi năm chỉ cần ba lượng bạc trắng là được thông qua rồi mà, tên binh lính kia bĩu môi xem thường ngày trước kia khác, bây giờ khác.
Trưởng thôn tức đến run rẩy cả người, lúc này có rất nhiều ánh mắt hội tụ tại nơi này, có một vài người binh lính có tính tình tốt bụng định ra mặt giúp đỡ nhưng lại bị những binh lính khác ngăn lại và nói:
“Hắn là em trai của quản sự đại nhận đó chớ gây vào chuyện tốt của hắn”
Diệp Thiên Quân lúc này cũng buồn bức, vì sao chỉ đi vào thành thôi mà gặp nhiều phiền phức như vậy.
Trong khi toàn trường đang có điệu bộ xem kịch vui, thì có một chiếc xe ngựa đang trên đường đi vào thành, trong xe có một cô gái chỉ khoảng 9 tuổi, cô bé đột nhiên nói phía trước có chuyện gì mà ôn ào vậy.
Một lão ẩu khoảng ngũ tuần nói: Thưa tiểu thư mọi chuyện là vậy rồi bà thuật lại những gì diễn ra ở phía ngoài một lượt.
Nàng khẽ nhíu mày nói tên đó là đệ đệ của hồ chấp sự sao, lão ẩu vừa nhìn đã biết tiểu tổ tông này muốn giúp đỡ những thôn dân kia, bà liền hét lớn tiểu tiểu thư chở đi chơi chở về, tiếng của lão mang theo từ vi tụ khí tầng mười phát ra nên âm thanh rất lớn.
Đến cả trong thành cũng nghe thấy huống hồ nhóm người ở ngoài, lập tức tất cả mọi người đều đứng sang hai hàng như nghênh đón người trong xe ngựa.
Ngay lập tức từ trong thành có hơn 20 lưu quang bay từ trong ra, đi đầu là một trung niên góc cạnh rõ ràng nói tiểu nữ nhi của ta đã chở về rồi sao, thiếu nữ ở trong kiệu bước ra với khuôn mặt búp bê xinh thư thiên thần, mặt phụng phịu nói:
“ba ba là người xấu biết con về mà không ra đón sớm hơn”
Hắn cười lên ha ha ha hôm này thành chủ ta tâm tình tốt nên sẽ không nộp bạc để vào thành nữa mà được vào thoải mãi.
Rồi đoàn người trùng trùng điệp điệp đi vào thành, lúc này Diệp Thiên Quân mới phục hồi tinh thần lại tu sĩ ở thế giới này lại có thể bày ư, điều này làm Diệp Thiên Quân chở nên hưng phấn, Ta nhất định phải trở thành cường giả có thể di sơn đảo hải.
Vận mệnh của Diệp Thiên Quân ta phải nắm trong tay mình, Diệp Thiên Quân không biết khi nói ra câu nói đó trong đầu có một hạt giống cường giả chi tâm đã được hình thành.
Cùng lúc đó một đồ vật mà Diệp Thiên Quân quên để ý tới không ngờ tới nó xuất hiện ở trong đầu dó là chính là chiếc nhẫn có màu sắc kì lạ, cũng là nguyên nhân kiến Diệp Thiên Quân đến thế giới này.
Chiếc nhẫn đường như đang hô ứng với hạt giống cường giả chi tâm rồi lại ẩn mình đi và bắt đầu
chuyển đổi sang các màu sắc khác nhau.
Trở lại với Diệp Thiên Quân đã cùng trường thôn đi vào thành tìm một nơi để nghỉ lại, nhưng vì không đủ bạc nên nhóm người mới miễn cưỡng ở trọ trong một căn phòng nhỏ cũ kĩ và rách nát.
...
..
.