Cố làm ra vẻ bình thản, Tiêu Hoằng bỏ Kỳ lang vào trong hòm nhét vào túi, sau đó nhét tay vào túi nhìn trái ngó phải đi tới cạnh Triệu Thanh.
Lúc này Triệu Thanh đang thống kê tình huống nhân viên thương vong từ những người sống sót, bây giờ trải qua mười phút, liên tục có đồng bọn tụ tập, đã có gần 50 người. Trải qua thống kê bước đầu, xác nhận đã chết chừng 26 người, có thể nói là một lần thảm thiết nhất từ trước tới nay.
Về phần thu hoạch, lại ít hơn một nửa so với năm rồi.
- Triệu đại ca, đám người gây rối kia đến rồi, ở trong vùng rừng rậm sau lưng.
Tiêu Hoằng nhỏ giọng nói với Triệu Thanh.
Triệu Thanh không tỏ vẻ gì, chỉ là ngón tay cầm bút hơi ngừng một chút, cũng không nhìn theo hướng Tiêu Hoằng chỉ.
- Thật sao?
Triệu Thanh nén giọng thật nhỏ.
- Tuyệt đối chính xác, chỉ là không biết họ có bao nhiêu người, ta đã thấy có 10 người, nhưng không dám cam đoan bọn họ đã an bài người trước khi chúng ta đến đây. Thực lực cũng không yếu, ta đề nghị chúng ta tập hợp xong, thừa cơ rút lui mới là cách hay nhất.
Tiêu Hoằng nói tiếp, về phần ánh mắt không ngừng nhìn đám người Tiêu Tề Sơn. Từ đầu tới cuối, đoàn đội Khoa Long của Tiêu Tề Sơn đều không có ý nghỉ ngơi, Chiến văn không ngừng xoay tròn trên tay.
- Còn nữa, Tiêu Tề Sơn đã là cấp bậc Ngự sư.
Tiêu Hoằng bổ sung tiếp.
- Ngươi biết nhiều như vậy?
Triệu Thanh có chút giật mình.
- Hết cách, thấy được thôi.
Tiêu Hoằng nói, tiếp theo đi qua đám người nhìn một phen, xem xét Hà Ái Hùng, lại giả vờ kiểm tra những người bị thương khác, mới quay về chỗ cũ.
Một hồi đến bốn giờ, đám người lục tục chạy đến rõ ràng giảm bớt, cuối cùng ngừng hẳn, mà đoàn đội Thiếu Giang tổng cộng tụ tập lại vừa đúng 80 người, trong đó xác nhận đã chết 4 người, đã lên đến 32, mặt khác còn 3 người không rõ tung tích.
Nhưng mà đã trễ như thế còn chưa xuất hiện, xem chừng đã dữ nhiều lành ít.
Ngoài trăm thước, những đoàn đội phía sau cũng tụ tập rất nhiều nhân viên, tình huống thương vong chỉ hơn chứ không kém Thiếu Giang, nguyên nhân là bọn họ không có nhiều Dược sư, hơn nữa cũng không quá nổi bật.
Có thể nói đi tới mức này, liên hệ giữa các thế lực lớn gần như bằng 0, đều tự đánh một mình chuẩn bị khiêu chiến Ám Dung Sơn.
Có thể nói bên trong Ám Dung Sơn chẳng những tồn tại nhiều sinh vật biến dị hơn những nơi khác, còn có những loại khoáng sản cực kỳ quý hiếm.
Như là Áo đinh thạch, hàn băng vạn năm...
Áo đinh thạch là một loại Tái thạch cấp Ngự sư cực kỳ quý giá, những loại Tái thạch khác gần như tuyệt đối không thể so sánh, một khối to bằng nắm tay đã là vô giá. Nghe nói Mai Long chủ tu một cái Chiến văn cũng là dùng loại Tái thạch này làm ra, chẳng những có thể gia tăng tỷ lệ xuất hiện Ma Văn tính vĩnh cửu, trọng yếu hơn là tính truyền dẫn siêu mạnh, tính chắc chắn không thua gì Chiến văn cấp bậc Đại Ngự sư.
Về phần hàn băng vạn năm, tác dụng trọng yếu nhất là bỏ thêm vào tài liệu, có thể cường hóa số lần sử dụng Ma Văn trên diện rộng, đồng thời cũng gia tăng khả năng sinh ra Ma Văn tính vĩnh cửu, xem như một loại tài liệu phụ trợ. Nhưng mà tuyệt đối đừng coi nhẹ tác dụng của nó, nhất là nhằm vào những loại Chiến văn quý giá, sử dụng nhiều hơn một lần, có nghĩa là tiết kiệm được rất nhiều chi phí.
Bởi vậy loại hàn băng vạn năm này đối với những người cấp Ngự đồ thì không có tác dụng lớn, nhưng mà khi vọt đến cấp bậc Ngự giả thậm chí cao hơn, công dụng sẽ ngày càng rộng.
Đổi cách nói khác, Ám Dung Sơn này là bảo tàng có tài phú tồn tại chung với nguy hiểm.
Chỉ là bây giờ trên thân núi khổng lồ có vẻ bình tĩnh, nhưng mà bên dưới núi có lẽ che giấu Địa độn long, hoặc là sinh vật càng đáng sợ hơn.
Như là một loại bò cạp, tên là Bạch hạc hạt, bị chích một cái sẽ thối rữa cả người, không có thuốc trị, mà loại bò cạp này có ở bất cứ chỗ nào trong Ám Dung Sơn. Ngoài ra, còn có các loại linh thú hung dữ nhưng hình thể không lớn, cũng sẽ trốn trong khe núi đá, hoặc là bên trong một mảnh rừng cây bụi cỏ nhỏ trên núi.
Tất cả đều không có gì quá khiến Tiêu Hoằng để ý, hắn đã đạt được mục đích đến nơi này. Cho dù bên trên có thứ giá trị siêu phàm, Tiêu Hoằng cũng sẽ không đi lên, bởi vì không ai rõ ràng hơn Tiêu Hoằng, sinh mệnh mới là quan trọng nhất.
Xì xì xì.
Gần như ngay khi Tiêu Hoằng có ý nghĩ như thế, nhìn lại lưng núi mấy trăm thước, đột nhiên xuất hiện dòng chảy nham thạch. Thông qua kính viễn vọng Ma Văn, có thể thấy rõ được nơi nham thạch chảy xuống vừa rồi xuất hiện một mảng tinh thể lấp lánh màu xanh giữa vùng bụi bặm.
Hòn đá có hoa văn kỳ lạ như thế, phàm là người có chút thường thức đều biết được là nguyên thạch Áo đinh thạch. Mà một khối lớn như vậy là tuyệt đối hiếm có, nếu vận chuyển về, một khối lớn như vậy sẽ có giá trị không lường được, để ột thế lực nhỏ bé không tiếng tăm gì biến thành thế lực lớn ngang hàng với Trạch Lôi gia tộc, tuyệt đối không có vấn đề.
Trình độ dụ hoặc, không cần nói cũng biết.
Hơn nữa nếu không phải đã có lừa gạt, chỉ cần nhìn một loạt hành động vừa rồi xem ra thật đúng là không nhìn thấy chút sơ hở, thật sự giống như nham thạch xói mòn tự nhiên tróc ra.
Một ít người không rõ chân tướng nhìn thấy cảnh này, hai mắt tỏa sáng, nhất là những tên thuộc về thế lực không rõ đến đây đục nước béo cò, trong ánh mắt càng toát ra tham lam.
Chỉ cần một khối Áo đinh thạch lớn như thế, sau này tuyệt đối sẽ có vô số vinh hoa phú quý.
Ngay cả một ít thành viên thế lực lớn cũng hai mắt tóe sao.
Một lát sau, nhìn lại hai ba trăm người đã bắt đầu vọt lên Ám Dung Sơn, tuy rằng con đường phía trước cực kỳ nguy hiểm, nhưng mà dụ hoặc đã khiến bọn họ lược bỏ nguy hiểm là cái thứ gì.
Ngay cả một số thành viên thế lực lớn cũng có chút không kiềm chế được.
- Các đơn vị chú ý, không được hành động, không được hành động!
Triệu Thanh thấy mấy người bên cạnh có ý muốn tiến lên, vội vàng ngăn chặn thông qua Ma Văn thông tin.
Nhưng dù vậy, trước lợi ích quá lớn thúc đẩy, vẫn có hai ba người Thiếu Giang xông ra, không nghe lệnh Triệu Thanh phân phó.
Bên trong đội Khoa Long, cũng có phần lớn người bị Tiêu Tề Sơn đôn đốc bảo trì yên lặng, trong đó có hai tên không nghe Tiêu Tề Sơn ngăn cản, vừa mới lao ra liền bị Tiêu Tề Sơn đánh chết tại chỗ.
Về phần đội Hồng Bác chỗ Tây Tân Ma Văn học viện, tuy rằng cáo già Bì Hải Phi không nói một lời, nhưng mà nhìn hai thế lực lớn khác cùng bảo trì yên lặng, đã có cảnh giác, nhanh chóng quả quyết giữ chặt cánh tay Sài Sương, ra hiệu nàng không nên lộn xộn.
Hơn nữa ba thế lực lớn gần như đồng thời lui ra sau, nhưng cũng không lập tức bỏ đi. Thứ nhất là bọn họ không rõ hư thực đối thủ trong bóng tối, mù quáng rút lui rất có thể sẽ trúng mai phục; thứ hai là bọn họ muốn xem đối thủ trong bóng tối muốn chơi chiêu gì.
Rất nhanh, đám đông chừng ba trăm người tranh nhau chạy vào trong Ám Dung Sơn, trên đường có mấy người ngã xuống. Chẳng qua đều là bị những linh thú độc tính bình thường ngăn cản, như thế cũng không cản được nhiệt tình của đám người với tài phú như vậy.
Đứng trong đám người sẵn sàng nhanh chân bỏ chạy, Tiêu Hoằng thấy cảnh này, khẽ lắc đầu. Bây giờ bọn họ mới hiểu được một câu: người vì tiền tài một chết, chim vì miếng ăn mà vong.
Ở trước mặt ích lợi quá lớn, sinh mệnh vô giá đối với những người này liền trở nên bé nhỏ, không biết rằng đã không còn sống thì có nhiều tiền tài hơn đi nữa lại có tác dụng gì?
Chỉ hai mươi mấy phút ngắn ngủi, những người không muốn sống này liền đi tới bãi nguyên thạch Áo Đinh, không tránh khỏi một phen tranh giành, nhưng mà nhanh chóng bình ổn lại như đạt được thỏa thuận chung.
Tiếp theo Tiêu Hoằng thấy một đám người ào ào bắt đầu lợi dụng các loại công cụ đào bởi nguyên thạch Áo đinh to lớn, đồng thời Tiêu Tề Sơn, Triệu Thanh thậm chí Tiêu Hoằng trong lòng treo cao, lúc này tuyệt đối là thời cơ ra tay tốt nhất của đám người trong bóng tối.
Nhưng mà làm họ thấy bất ngờ là những người trên núi vận chuyển Tái thạch Áo đinh thật lớn ra khỏi núi cũng không xảy ra chuyện gì khác thường, mọi thứ có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Điều này làm cho Tiêu Hoằng, Tiêu Tề Sơn cảm thấy một chút bất ngờ, dựa theo lý thì tình báo bọn họ lấy được trước đó tuyệt đối không giả, nếu không nữ nhân bị Tiêu Tề Sơn bắt được sẽ không bị giết.
Chẳng lẽ đồng bọn tiết lộ tin tức, lâm thời thay đổi ý định?
Tiêu Tề Sơn nhìn Áo đinh nguyên thạch từ từ vận chuyển xuống núi, trong lòng lẩm bẩm. Nhưng nếu biết rõ tình huống bại lộ, vẫn còn muốn cố ý làm lộ ra Áo đinh nguyên thạch hiếm có như thế, không khỏi phá sản quá đi chứ?
Tiêu Hoằng đứng trong đoàn Thiếu Giang nhìn mọi thứ bình yên, trong lòng cũng nghi hoặc khó hiểu. Đầu óc điên cuồng xoay chuyển, đồng thời ánh mắt cũng không ngừng đánh giá đám người đang nhanh chóng vận chuyển Áo đinh nguyên thạch to lớn xuống núi.
- Không đúng!
Bỗng nhiên thần sắc Tiêu Hoằng biến đổi, ánh mắt nhanh chóng tuần tra một lượt qua lại giữa Áo đinh nguyên thạch cùng những người xung quanh.
Vào lúc này đám người xung quanh thấy không xảy ra chuyện gì khác thường, đã bắt đầu thả lỏng cảnh giác, chỉ là ao ước, ghen ghét nhìn khối nguyên thạch Áo đinh to lớn kia.
- Triệu đại ca, nhanh ra lệnh mọi người nhanh chóng tránh xa khối nguyên thạch Áo đinh lớn kia. Trốn, trốn, trốn mau!
Tiêu Hoằng vội vàng nói với Triệu Thanh thông qua Ma Văn thông tin, sau đó không chút do dự đạp bước nhanh chóng lui vào trong rừng rậm.
Nghe Tiêu Hoằng nói vậy, Triệu Thanh dường như cũng nghĩ tới điều gì đó. Không đúng, khối nguyên thạch Áo đinh to lớn kia có vấn đề.
Không hề do dự lâu, Triệu Thanh béo phệ nhanh chóng ra lệnh theo đề nghị của Tiêu Hoằng.
Đồng thời, Tiêu Tề Sơn, Bì Hải Phi cũng không phải kẻ bình thường, thấy người Tập đoàn Thiếu Giang lui ra sau, cũng liên tưởng được gì, vội vàng ra lệnh người phe mình rút lui vào rừng rậm, tránh xa khối nguyên thạch Áo đinh kia.
Ầm!
Gần như ngay khi đám người Tiêu Hoằng vừa lui vào rừng rậm, những người thế lực nhỏ chạy tới vây quanh tái thạch Áo đinh kia đột nhiên xảy ra bùng nổ lớn, kèm theo tiếng nổ là một đoàn ánh sáng khổng lồ sinh ra.