- Ngươi là Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ?
Bảo vệ nghi ngờ hỏi, cũng kiểm tra chứng nhận nghề y, là thật, không có chỗ nào sai.
- Đúng vậy.
Tiêu Hoằng trả lời.
- Vào đi.
Bảo vệ nói xong, liền tránh người sang một bên, tiếp theo xếp tên Tiêu Hoằng vào danh sách người an toàn.
Tản bộ trong vườn trường, điên cuồng nghiên cứu mấy ngày qua làm Tiêu Hoằng có phần mệt mỏi, thời tiết không tệ, ngày thu mát mẻ làm người ta rất thoải mái.
Cầm sơ đồ Học viện Tây Tân Ma Văn, Tiêu Hoằng nhanh chóng tìm được chỗ Phân viện Tây Tân Ma Văn. So với Học viện Tây Tân Ma Văn rộng lớn, rõ ràng Phân viện nhỏ hơn nhiều, nhưng cũng may còn không quá keo kiệt, mấy tòa lầu cao vời, dưới một tòa lầu năm tầng có mấy trăm tân sinh ồn ào nhốn nháo đang đợi.
Học sinh Phân viện cơ bản chia làm hai loại: một loại là đứa nhỏ nhà bình thường, ở trong này học sống yên phận, tương lai vào xã hội kiếm miếng ăn. Một loại khác là con cháu nhà giàu, nhưng không phải xuất thân từ hào môn quan lớn, tới đây kiếm cái văn bằng, báo cáo cho cha mẹ.
Trình độ sinh viên thật là thê thảm, phần lớn học sinh ở Học viện Tây Tân Ma Văn, ngoại trừ loại đi cửa sau, thực lực đều khoảng Ngự đồ cấp 5-6, vĩ đại sẽ đạt tới cấp 8, cấp 9 hoặc cấp 10 là tồn tại đứng đầu, cũng vô cùng hiếm có, thường thường là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Học viện Tây Tân Ma Văn.
Về phần Tiêu Hoằng, châm chọc là Ngự giả cấp 1 có thể không thèm để ý tới tất cả tân sinh đứng đầu, kết quả là Học viện Tây Tân Ma Văn người ta lại không cần hắn.
Ban đầu, Tiêu Hoằng thật tức giận với chuyện này, bây giờ chỉ là cười cười bất đắc dĩ mà thôi.
Trái lại chất lượng bên Phân viện này, có thể đến Ngự đồ cấp 4-5 đã coi như loại ưu tú, phần lớn còn dừng lại ở Ngự đồ cấp 2-3, thậm chí Lý Nhạc cũng có thể ngạo thị ở trong này.
Bước vào vườn trường, bởi vì quần áo Tiêu Hoằng bình thường, làm việc quá khiêm nhường, bởi vậy không bị người ta chú ý, trực tiếp bị bao phủ trong đám người.
Liếc quét nhìn xung quanh, vẫn là loại người nào cũng có, nhưng mà các con cháu quý tộc này ít nhiều thiếu mất một ít khí chất "cao quý", tụ năm tụm ba vây quanh không ngừng líu ríu.
Mấy nữ sinh ở gần trên người có mùi nước hoa rất nồng, làm Tiêu Hoằng cảm thấy choáng váng, liếc nhìn sang, một đám ăn mặc xanh đỏ, trong đó một người còn bôi son phấn thật dày đang giương nanh múa vuốt nói chuyện với hai nữ sinh khác, mặt mũi không tệ, nhưng mà trang điểm quá tục.
Có ý muốn đưa một tấm thẻ tuyên truyền cho Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ, nhưng mà nghĩ lại, Tiêu Hoằng quyết định thôi đi. Ở trong này, Tiêu Hoằng tuân thủ nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
Về phần ba cô gái cách Tiêu Hoằng không xa dường như cũng chú ý tới Tiêu Hoằng, hai tay chọc vào túi ngó nhìn xung quanh.
- Này, Chân tỷ, nhìn cái tên kia, vừa rồi còn nhìn tỷ mấy lần đó?
Một cô cái cách Tiêu Hoằng không xa bỗng nói với nữ sinh đánh phấn dày kia.
Nhìn lại cô gái gọi Chân tỷ này, thì tỏ vẻ khinh thường, đánh giá Tiêu Hoằng một chút, bĩu môi khinh thường nói:
- Lão nương rất nhiều bạn trai, miễn đi.
- Theo ta thấy cũng được, muốn làm quen với Chân tỷ phải là mặt mũi dễ nhìn, mỗi tháng thu vào cũng trên 20 kim tệ, hoặc là tân sinh siêu cấp Ngự đồ cấp 7-8.
Một cô gái khác nói tiếp, trong lời nói tràn ngập cao ngạo vô tận.
Cô gái gọi Chân tỷ kia cũng không trả lời, nhưng mà vẫn rất hưởng thụ lời ca ngợi này.
Về phần Tiêu Hoằng, tai rất thính, tự nhiên mơ hồ nghe được những lời này, cũng không tỏ vẻ gì, chỉ khẽ lắc đầu cụp mắt nhích tới gần một góc.
- Coi, các bà coi, hắn còn xấu hổ nữa kìa.
Cô gái bên cạnh Chân tỷ khẽ cười nói.
- Coi như hắn thức thời, đừng có nằm mơ mộng đẹp cóc mà đòi thịt thiên nga.
Lại một cô gái bổ sung.
Khoảng 5 phút sau, có mấy người trang phục giáo viên đi ra từ trong tòa lầu, trong đó có một người tóc hoa râm, hơi hói, đeo kính thật dày.
Hắn là Thôi Uyển Bác, là giáo sư thủ tịch nơi này, từng đảm nhiệm giáo sư ở Học viện Tây Tân Ma Văn. Nhưng vì tuổi tác quá cao, không thể chịu được giảng bài cường độ cao, vì thế đi sang nơi này.
Không giống như Học viện Tây Tân Ma Văn, xếp đặt dụng cụ trúng tuyển linh tinh... mấy giáo sư tự giới thiệu đơn giản, sau đó mấy trăm học sinh lui sang một bên trong đại sảnh, bắt đầu điền tư liệu cá nhân, sau đó nộp tư liệu chia lớp, cuối cùng mỗi người được phát một cái túi giấy, bên trong là các loại chìa khóa Ma Văn cùng với Ma Văn phân biệt thân phận ở trường.
Bởi vì trước đó Tiêu Hoằng đã lấy được đãi ngộ đặc quyền sinh, hơn nữa đã từng có tiếp xúc với trợ thủ của Trình Thiếu Vĩnh, mà Trình Thiếu Vĩnh tuyệt đối chú trọng. Ngay khi Tiêu Hoằng hoàn thành kê khai, liền phân phối đến ban Dược sư, kẻ cao trong đám lùn, coi như là ban loại ưu.
Làm xong toàn bộ đám thủ tục lộn xộn, Tiêu Hoằng rốt cuộc tìm được phòng học, bày biện cùng tiêu chuẩn với Học viện Tây Tân Ma Văn, cực kỳ tiên tiến, mỗi chỗ ngồi chỉnh tề, trang bị vách ngăn có thể kéo lên xuống.
Tùy tiện tìm một chỗ gần cửa sổ, Tiêu Hoằng ngồi xuống, nhưng mà lúc này Tiêu Hoằng thấy cái cô Chân tỷ cùng hai người bạn cũng đi vào phòng, nhưng Tiêu Hoằng cũng không để ý nhiều. Chỉ là người vào càng đông, toàn bộ phòng liền trở nên ầm ỹ.
Muôn hình muôn vẻ loại nào cũng có, có giả bộ làm dáng cao thủ, cũng có ngoan ngoãn ngồi một chỗ, nhỏ giọng nói chuyện với người bên cạnh.
Nhưng Tiêu Hoằng không để ý, chỉ lẳng lặng ngồi ở góc, một tay chống cằm nhìn cảnh vật bên ngoài, chuẩn bị xem giáo sư mới, rồi rời đi.
Không để học sinh chờ lâu lắm, ngay khi học sinh đến đông đủ, một nam nhân áo xám đi vào, chỉ khoảng 30 tuổi, nhã nhặn lịch sự, không có chỗ nào nổi bật.
- Hắn là chủ nhiệm lớp?
Tiêu Hoằng nghi ngờ, ít nhiều thất vọng. Bởi vì thông qua quan sát, Tiêu Hoằng rõ ràng thấy được nam nhân nhã nhặn này đi đường lướt nhẹ, ánh mắt mờ nhạt, căn bản không giống người có Ngự lực mạnh mẽ, lại càng không giống học giả đọc nhiều sách, chỉ làm người ta cảm giác được duy nhất là bình thường.
- Tự giới thiệu một chút, ta tên Vương Giai, là trợ thủ giáo sư Thôi Uyển Bác, sau này ngài ấy sẽ là chủ nhiệm lớp của các người. Nhưng hôm nay ngài ấy có việc không ra mặt được, hôm nay do ta thay mặt giảng giải chương trình học cơ bản ọi người, mặt khác còn có trắc nghiệm nhỏ, chủ yếu là trắc nghiệm thực lực của mọi người bao nhiêu. Hơn nữa lần trắc nghiệm này là so sánh với tân sinh Học viện Tây Tân Ma Văn, cho nên hy vọng mọi người ra sức một chút.
- Trắc nghiệm?
Nghe vậy, học sinh bên dưới nhìn nhau, bản thân bọn họ đã mâu thuẫn với loại trắc nghiệm này.
- Lại còn so sánh với tân sinh Học viện Tây Tân Ma Văn?
- Đúng đó, không phải tự rước lấy nhục, ngại rớt giá chưa đủ hay sao?
Học sinh bên dưới bắt đầu xôn xao, thấy người này không phải là chủ nhiệm lớp, dường như cũng không để hắn trong mắt.
Vương Giai trên bục giảng thấy học sinh hành động như vậy cũng có phần xấu hổ, dứt khoát nói ngắn gọn, giới thiệu đơn giản chương trình học, cùng chế độ điều lệ cơ bản của trường học. Sau đó từ bên ngoài đưa tới một loạt hộp gỗ, không yên lòng phân phát cho các học sinh.
Tiêu Hoằng vẫn luôn im lặng nhận lấy hộp gỗ phát tới, mở ra xem, bên trong có ba khối Tái thạch trống cùng mấy loại tài liệu. Chỉ nhìn lướt qua, Tiêu Hoằng liền rõ ràng đây là chế tạo Dược văn chữa trị Ngự đồ cấp hai.
Trước đó Tiêu Hoằng cũng mơ hồ đoán được, bởi vì Dược văn chữa trị Ngự đồ cấp hai, mặc kệ là Dược sư hay Chế Văn Sư khác, đều là một loại trụ cột nhất định phải nắm giữ. Giống như mặc kệ là ngươi học chuyên toán hay chuyên hóa, tối thiểu cũng phải bắt đầu từ biết chữ.
- Lần thí nghiệm này rất đơn giản, chỉ là dốc hết sức chế tạo ra Dược văn chữa trị Ngự đồ cấp hai xuất sắc, giới hạn là một giờ.
Vương Giai cố gắng làm ra vẻ ôn hòa, giới thiệu với các bạn học.
Nhìn lại học sinh bên dưới, một đám vẫn không yên, chụm đầu ghé tai, bị bức tới đường cùng. Vương Giai lắc đầu, tố chất học sinh quá kém, dù có kèm theo giáo sư tốt thì có thể làm sao?
Quét qua đám học sinh, Vương Giai đành phải ấn nút trên bục giảng, vách ngăn giữa các bàn nâng lên, cách ly mỗi học sinh, mục đích chính là để bọn họ tĩnh tâm chế tạo Ma Văn.
Nhìn xung quanh, vách cách ly mỏng manh đưa mình vào một không gian tương đối kín, thần sắc Tiêu Hoằng vẫn lạnh nhạt như trước. Dược văn Ngự đồ cấp hai, đối với Tiêu Hoằng thật là đơn giản như trò chơi trẻ con.
Cũng không nóng nảy, Tiêu Hoằng cầm ba khối Tái thạch được cắt phẳng phiu, mỗi một khối đều có ấn huy hiệu trường Phân viện Tây Tân Ma Văn, cùng dòng chữ chuyên dùng trắc nghiệm. Cái này là để phòng ngừa gian lận, sợ học sinh lấy Ma Văn chế tạo sẵn từ bên ngoài vào góp cho đủ số.
Kỳ thật Tiêu Hoằng cũng không quá coi trọng lần trắc nghiệm này, nhưng mà vẫn định lấy ra Hàm Điều, tùy tiện chế tạo cho xong. Tuy rằng là đặc quyền sinh, nhưng mà vẫn phải để ý thể diện của giáo sư, thậm chí là nhà trường, quá kiêu căng thì không tốt.
Tạch.
Ngay khi Tiêu Hoằng vừa lấy ra Hàm Điều, chuẩn bị chế tạo, Tiêu Hoằng đột nhiên ngừng lại. Một cái hộp thủy tinhcách nhiệt cỡ ngón cái rơi ra, đập xuống đất khiến vỡ ra mấy khe nứt.
Trong hộp cách nhiệt này chứa một phần Hàn băng vạn năm nhân tạo, là do Tiêu Hoằng lưu giữ cho tình huống bất kỳ, hộp cách nhiệt bị nứt, tính giữ nhiệt sẽ giảm mạnh.
- Chậc.
Nhặt hộp giữ nhiệt lên, nhìn vết nứt trên đó, Tiêu Hoằng không khỏi tặc lưỡi. Nhưng cũng không quá để ý, tiện tay cất lại hộp giữ nhiệt, dùng Điêu văn đao tạo hình văn lộ của riêng mình nhanh như chớp trên Tái thạch, toàn bộ quá trình chỉ mới 10 giây.