Ma Ngân

Chương 129


Ngay khi Tiêu Hoằng tiến vào rừng cây kia thì hắn liền điều chỉnh mười sáu cái khí xoáy tụ rất nhanh. Hai cái trong đó đi tới hai chân, mười bốn cái còn lại sắp hàng với hình thức đặc biệt, đồng thời cực kỳ mỏng manh, đồng thời cam đoan tính linh hoạt tất yếu nhưng cũng giảm âm thanh phát ra xuống mức nhỏ nhất, giống như một con báo hoặc âm hồn, đi trong bụi cỏ và tán cây, bảo trì khoảng cách với đối thủ vẫn là ba mươi thước tương đối an toàn như trước.
Bởi vì Tiêu Hoằng hiểu rất rõ, một khi khiến đối thủ cảnh giác thì cũng không khác gì đánh rắn động cỏ.
Hành trình đại khái một trăm thước, xuyên qua mấy khe hở của chạc cây, Tiêu Hoằng có thể thấy rõ ràng ba người đang dừng lại dưới tàng cây, dường như bắt đầu bàn bạc nhưng bởi cách quá xa, hơn nữa ba người nọ nói rất nhỏ nên muốn nghe rõ là việc vô cùng khó khăn. Mà nếu tới gần thì sẽ rất mạo hiểm chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Đây là điều mà Tiêu Hoằng không muốn.
Đồng tử hơi chuyển động một chút, Tiêu Hoằng dường như có ý khác, dựa vào một chạc cây to, tay phải lấy rất nhanh Liệp Cung Chiến Văn và Ma Văn thu hình từ bên hông ra.
Sau khi khởi động cả hai xong, Tiêu Hoằng liền đưa ngón trỏ nhắm về phía ba người kia. Màn hình chỗ cánh tay màu xanh biếc có thể thấy rõ tình hình của đối phương. Thông qua Ngự lực điều khiển, Tiêu Hoằng không ngừng khiến màn hình phóng to lại gần, dùng hết khả năng chiếu rõ cử động môi của bọn họ, sau đó ghi lại.
Ba người đối thoại phía xa xa rất nhanh, đại khái chỉ khoảng chưa tới ba phút, sau đó liền tách ra, đi về ba phía.
Tiêu Hoằng ở dưới tán cây, mặt không đổi sắc, mượn Linh Xà đẩy mạnh lực lượng, không chút tiếng động nhảy xuống đất, cẩn thận lui về phía sau hai bước, tiếp theo xoay người rời đi.
Toàn bộ quá trình có thể nói là thần không biết, quỷ không hay.
Đi vào một con đường nhỏ khác, nhìn thấy hai bên không một bóng người, Tiêu Hoằng mới thu hồi Ma Văn, đổi quần áo khác, thần sắc bình thản, tiếp tục đi về hướng phân hiệu.
Ven đường thậm chí còn đụng bảo nữ nhân trong ba người kia, chỉ tiếc là tướng mạo Tiêu Hoằng thật sự rất bình thường, căn bản không khiến nàng chú ý.
Đi vào học đường, tới lớp học thì đã là tám giờ mười bốn phút, tuy rằng tiết đầu tiên đã bắt đầu rồi nhưng bên trong lớp dường như vẫn lộn xộn như trước.
Gõ cửa hai cái, Tiêu Hoằng liền đẩy cửa đi vào.
Lúc này Tiêu Hoằng liền thấy Vu Tiểu Sâm có vẻ ngượng ngùng đang đọc chậm, mà người bên dưới không ngừng ồn ào. Lão sư gầy gò trên bục giảng dường như không có lực chấn nhiếp như Thôi Uyển Bác, chỉ có thể trơ mắt nhìn lớp học náo loạn.
Tuy nhiên khi Tiêu Hoằng xuất hiện, phòng học vốn ầm ầm như cái chợ trong khoảnh khắc dường như bị đóng băng, nháy mắt im ắng hẳn.
Thủ đoạn ngày hôm qua của Tiêu Hoằng khiến mọi người trong phòng học nhớ rõ ràng, nhất là nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Hoằng hơi nghiêm túc thì theo bản năng có cảm giác lạnh buốt sống lưng.
Phòng học đột nhiên yên tĩnh lại khiến lão sư trên bục giảng thở phào một hơi, đồng thời cũng có phát hiện, người này dường như là lão đại ở đây.

- Vị học sinh này, ngươi tới muộn đó.
Thấy Tiêu Hoằng thần sắc lạnh lùng đứng ở cửa, lão sư này hơn lo lắng nói. Dù sao học sinh tới muộn, lão sư cũng phải quan tâm tới.
- Có việc.
Tiêu Hoằng đáp rất đơn giản, cũng không tiếp tục giải thích gì mà ngồi xuống bàn học ở góc phòng, cầm bút trong tay, trước sau như một, bắt đầu ghi chép.
Đồng thời đám học sinh vốn đang làm càn thấy Tiêu Hoằng đi tới lập tức biết điều hơn nhiều, không dám ồn ào không kiêng nể gì như vừa rồi, chỉ thì thầm nói nhỏ mà thôi.
Tiêu Hoằng cũng không để ý, tỉ mỉ nghe giảng bài, đồng thời bút máy trong tay không ngừng bay múa trên vở.
Cùng lúc đó, ở gần sân huấn luyện số 2, Miêu Thần đã chuẩn bị vài tên học sinh năm cao, chuyên môn lưu ý tới học sinh tiến vào phòng huấn luyện Phong Văn, một khi có gì không đúng sẽ lập tức ghi lại tướng mạo người này, có thể hỏi cả họ tên, lớp học là tốt nhất. Hỏi không được thì tốt nhất là không nên để có xung đột gì không thoải mái.
Tuy nhiên không may là Tiêu Hoằng hôm nay căn bản không tính tới chuyện huấn luyện Phong Văn, bởi vì sáng sớm hắn gặp phải ba người kia.
Chớp mắt đã tới giữa trưa. Tới nhà ăn ăn tạm một chút, Tiêu Hoằng cầm phiếu đặc quyền của Mộ Khê Nhi đi tới thư viện cấp ượn mười mấy quyển sách, cũng đặt thêm tiền cọc. Lúc này hắn đã không bị hạn chế ngày mượn nữa.
Mà mấy quyển sách hắn vừa mượn này ngoài bộ sách cơ bản về độc tố ra còn có hai cuốn về khẩu hình, phát âm, ý đồ tất nhiên không cần nói cũng biết, muốn thông qua hình ảnh thù được, thông qua cử động môi để xác nhận bọn họ rốt cục nói chuyện gì, từ đó mà dò hỏi tình báo.
Đi vào cửa ký túc xá, Tiêu Hoằng liền tiện tay ném một bao có Ma Văn báo động vào cạnh cửa, sau đó tới cạnh cầu thang, nhìn bốn phía thấy không có ai liền đặt Ma Văn báo động dưới thùng rác.
Tiếp sau đó, Tiêu Hoằng gần như lấy ký túc xá làm trung tâm, sắp đặt cẩn thận mười mấy Ma Văn báo động, mục đích không gì khác là phòng bị.
Đẩy cửa tiến vào ký túc xá, đóng chặt cửa lại, Tiêu Hoằng mới tiến vào phòng chế văn, đặt mười mấy cuốn sách lên bàn làm việc rất lớn. Lúc này hắn lấy ra Ma Văn thu hình lúc trước, đặt lên dụng cụ truyền phát tin.
Hình ảnh của ba người thu lại sáng nay hiện lên rõ ràng trên màn hình.
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Hoằng hơi cười cười, kết hợp thao túng Ngự lực, đưa hình ảnh miệng của bọn họ hiện lên hết.
Đối với phương diện đọc cử động môi thì trước đây Tiêu Hoằng chưa từng tiếp xúc nhưng ở Thái Ngô Thành thật ra có rất nhiều nhân tài về mặt này, nhưng có thể tin tưởng hoàn toàn thì lại không có ai. Bởi thế cầu người không bằng cầu mình, hiện giờ chỉ có cách học tập mới được.

Hình dạng chủ yếu cần phân tích không có ai khác ngoài nam nhân có giọng nói rất khàn kia, bởi vì hắn dường như là một trong hai đầu mục, cũng đang phân công cho hai người kia.
Vừa xem vừa lật sách, đối với hình dáng môi không ngừng biến hóa để phát âm, Tiêu Hoằng rốt cục xác định vài từ có tính mấu chốt, phân biệt là: Bốn ngày sau, đường Trữ Lương, kho hàng Phúc Long, đêm khuya, áp tại hàng hóa, ba người chúng ta, phụ trách, Đỗ tát thảo, còn có hai người khác, Cổ Kỳ, Thiệu Phong, xem ra đây là tên kia sai đám thuộc hạ.
Trong đó quan trọng nhất với Tiêu Hoằng chính là Đỗ tát thảo. Loại thảo dược này lúc này với Tiêu Hoằng mà nói là rất trọng yếu. Mà Tiêu Hoằng cũng không nghi ngờ gì nếu đối phương phát động tiến công với Lạc Tuyết Ninh, chiến đấu sẽ thảm thiết tới mức nào, Đỗ tát thảo tất nhiên sẽ có công dụng lớn.
Về phần những từ ngữ khác thì Tiêu Hoằng đoán dường như tổng hợp là phải hoàn thành nhiệm vụ, đêm khuya bốn ngày sau, ba người này phải áp tải hàng hóa gồm quân dụng và Đỗ tát thảo tới đường Trữ Lương và kho hàng Phúc Long. Đây có lẽ là điểm đầu và đích đến, cụ thể thế nào thì lúc này đối với Tiêu Hoằng cũng không quan trọng nữa.
Dựa người vào ghế đệm màu trắng, Tiêu Hoằng lại theo thói quen nhéo cằm, sau đó liền mang bản đồ của Thái Ngô Thành ra, đánh dấu đường Trữ Lương và kho hàng Phúc Long bằng bút đỏ.
Kho hàng Phúc Long ở gần trung tâm Thái Ngô Thành, phố Trữ Lương lại ở khi Tây Tân, hiển nhiên đám người bịt mặt này tính toán hành động rất tỉ mỉ.
Trải qua một loạt phân tích cẩn thận, Tiêu Hoằng rất nhanh dùng bút đỏ vẽ lại tất cả các con đường từ đường Trữ Lương tới kho hàng Phúc Long.
Lúc này hắn mới kinh ngạc phát hiện ra những con đường này muốn đi thế nào cũng đều phải qua một nơi, đó chính là đường Thông Giang.
Trừ phi là người áp tải hàng hóa muốn làm kiểu trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, dạo một vòng lớn ở Thái Ngô Thành thì thôi. Thử hỏi dưới điều kiện không muốn hàng hóa bị lộ, một người áp tải hàng sẽ lựa chọn như vậy sao? Đường nhanh nhất không đi, lại đi vòng vòng rêu rao khắp nơi, mang hàng hóa chạy khắp Thái Ngô Thành sao?
Nghĩ vậy, Tiêu Hoằng liền đột nhiên sinh ra một ý niệm lớn mật trong đầu. Nguyên nhân cũng bởi vì Đỗ tát thảo. Loại thực vật này dựa vào bản lĩnh của Tiêu Hoằng cơ bản không thể có được, chặn ba người này, cướp đoạt Đỗ tát thảo, đồng thời thuận tiện kết thúc cừu oán trước đây.
Tuy nhiên đây chỉ là một ý tưởng. Trước đó Tiêu Hoằng cần phải phân tích và chuẩn bị cẩn thận một phen mới được.
Mà quan trọng nhất đó là Tiêu Hoằng cần thăm dò đại khái thực lực của ba người kia xem có đánh thắng nổi không, cùng với những nhân viên tham gia hành động lần này.
Điểm này Tiêu Hoằng đã nghĩ kỹ rồi, tìm tới chỗ đám người Lý Văn. Nhớ ngày đó chẳng phải ba người này suýt giết chết bọn họ sao? Hơn nữa bọn họ vẫn luôn canh cánh trong lòng, đây chẳng phải là một cơ hội tốt sao?
Nhưng hiện giờ tất cả mới chỉnh là tính toán, nếu thực lực bản thân không thể thoải mái xử lý đối phương hoặc không thể thoát đi an toàn thì dù Tiêu Hoằng có cần Đỗ tát thảo này đến đâu cũng phải bỏ cuộc, nghĩ biện pháp khác.
Cẩn thận gỡ Ma Văn khỏi dụng cụ phát hình, Tiêu Hoằng liền đặt toàn bộ tư liệu của đám người này vào trong ngăn kéo.
Sau đó hắn lấy Hàm Điều ra, mở mấy hộp gỗ đám Lý Văn đưa, bắt đầu chăm chút chế tác Phong Văn cho bọn họ. Tuy nhiên vì phòng ngừa thân phận Quyền Tàng bị lộ, Tiêu Hoằng cũng không sở dụng kỹ thuật văn trong văn.
Mười sáu cái khí xoáy tụ cũng giảm xuống trở thành tám cái. Tuy nhiên chỗ tương tự duy nhất với Phong Văn Linh Xà là những khí xoáy tụ này đều có thể điều khiển phương hướng, được hắn làm không hề qua quýt chút nào.
Do là bản giản lược đi nên về phương diện chế tác, Tiêu Hoằng cũng không hề có cảm giác khó khăn. Mà quan trọng hơn là trên đài chế văn có đủ các công cụ hỗ trợ khiến Tiêu Hoằng cảm thấy giống như hổ thêm cánh vậy.
Từ tạo hình tới bước cuối cùng là kích hoạt, chỉ một giờ là một bản Linh Xà đơn giản hóa đã được chế xong.
Hơi điều khiển một chút, cảm giác hiệu quả không tồi, Tiêu Hoằng liền tiện tay ném sang một bên, sau đó sửa sang Ma Văn trong túi Ma Văn, đi khỏi ký túc xá, cũng liên hệ với nữ trợ thủ Hạ Lộ của Trình Thiếu Vĩnh kia, hy vọng có thể xem một chút tư liệu cơ bản của tân sinh.
Dựa theo đạo lý mà hói thì học sinh bình thường không có quyền này. Nhưng Tiêu Hoằng là học sinh có đặc quyền, hơn nữa chỉ đòi xem những tư liệu cơ bản nên Hạ Lộ coi như nể mặt hắn mà đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment