Ma Ngân

Chương 145


- Quyền Tàng, ngươi sao lại xuất hiện ở đây?
Lạc Tuyết Ninh hỏi, bên trong ánh mắt cảnh giác có chứa một tia kinh ngạc. Đó là do loại khí tức quen thuộc này. Nhưng nàng lại có thể khẳng định nàng chưa từng tiếp xúc với Quyền Tàng bao giờ.
- Nơi này cũng không phải địa bàn của ngươi, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, dường như cũng không quan hệ tới ngươi.
Tiêu Hoằng đáp.
Có thể nói hiện giờ quan hệ của hai người rất xấu hổ. Bất kể là Tiêu Hoằng hay Lạc Tuyết Ninh dưới tình huống như vậy đều coi người xa lạ đột nhiên xuất hiện là kẻ địch hàng đầu. Nhưng lúc này hai người lại không làm nổi.
Ngoài cảm giác quen thuộc ra thì bọn họ cũng cố kỵ lẫn nhau. Tiêu Hoằng vốn hiểu rõ có ba tên như hắn cũng không phải là đối thủ của Lạc Tuyết Ninh. Ngự Sư cấp năm đó. Hắn mới là Ngự Giả cấp hai.
Mà Lạc Tuyết Ninh tuy rằng có thể bắt Tiêu Hoằng nhưng cũng toàn ngập cố kỵ với thực lực của Tiêu Hoằng. Nhất là một đòn vừa rồi, băng tinh chỉ cắt qua mặt nạ bảo hộ của nàng, không làm tổn thương tới làn da nàng. Điểm này người thường không thể làm nổi.
Ông.
Tuy nhiên khi hai người còn đang nhìn nhau thì gần như đồng thời, Lạc Tuyết Ninh và Tiêu Hoằng thấy ở gần đó truyền ra tiếng không khí và năng lượng xung đột mãnh liệt.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở trong đêm tối xa xa đột nhiên có một luồng sáng hiện ra, bay thẳng tới Tiêu Hoằng và Lạc Tuyết Ninh, tốc độ cực nhanh.
Thân là Ngự Sư cấp năm, Lạc Tuyết Ninh tất nhiên có phản ứng mau lẹ phi thường, hơi chớp mắt một cái liền vọt về phía sau mấy bước, đồng thời nắm cổ tay Tiêu Hoằng, lại túm áo hắn lôi về phía sau.
Ầm!
Sau một lát, lại nhìn nơi Lạc Tuyết Ninh và Tiêu Hoằng vừa đứng, lúc này đã có thêm một cái hố sâu đường kính chừng hai thước. Vừa rồi Tiêu Hoằng cũng dựa vào cây cối nào thì nó đều đổ sập cả.
- Cảm tạ.
Tiêu Hoằng đứng sau Lạc Tuyết Ninh, tất nhiên biết hành động này đã đã cứu mạng mình, ghé vào tai nàng nói khẽ.
- Phá.
Lạc Tuyết Ninh căn bản không đáp lại Tiêu Hoằng, ánh mắt nhìn về phía đạn năng lượng đang đột kích, phát ra một tiếng rít dài.
Trong nháy mắt, khi Lạc Tuyết Ninh phát ra tiếng rít dài này, phía trước cơ thể nàng đột nhiên xuất hiện một thứ giống như đao phong bất quy tắc bình thường.
Có bảy tám thanh xếp hàng đứng chắn theo hướng mà đạn năng lượng bay tới.
Những nơi nó đi qua, bất kể là cây cối hay cỏ dại ữên mặt đất đều bị hóa thành phấn, bá đạo tới cực điểm.

Bùm.
Sau một lát, lại thấy một gã mặc y phục hàng ngày, cầm ống Ma Văn phóng rốc-két, ngã xuống từ tán cây, không có vang lên chút tiếng động nào, chỉ co giật vài cái liền không nhúc nhích.
Theo ánh trăng, Tiêu Hoằng đứng phía sau Lạc Tuyết Ninh có thể nhìn thấy nam nhân ngã trên mặt đất đã chảy máu lỗ mũi, tai, khóe mắt, quần áo trước ngực giống như bị nát nhừ, chết vô cùng thê thảm rồi.
- Toái âm Chiến Văn...
Tiêu Hoằng thì thào, dường như đoán ra thủ đoạn giết người. Lúc trước Tiêu Hoằng cũng nghe nói có một loại Chiến Văn có thể mở rộng phạm vi thanh âm của bản thân trăm lần, có thể khiến kẻ địch trong nháy mắt bị sóng âm tấn công, bị trọng thương rồi. Người có Ngự lực không mạnh thì tiếp xúc hẳn phải chết.
Tiêu Hoằng vẫn chưa từng gặp thứ này bao giờ, hôm nay coi như lĩnh giáo rồi.
- Quyền Tàng đại danh đỉnh đỉnh quả nhiên có chút kiến thức.
Lạc Tuyết Ninh lên tiếng, nội dung nghe ra thì tuyết đối là ca ngợi nhưng giọng điệu lại khiến Tiêu Hoằng cảm thấy dường như hơi nói móc.
Tuy nhiên hiện giờ ở phía sau, Tiêu Hoằng cũng không để ý nhiều. Bởi hắn có thể thấy rõ ràng bốn phía đã xuất hiện mười mấy điểm sáng, rõ ràng là ánh sáng điều khiển Chiến Văn.
- Không thể tưởng tượng được đám người này lại không ít. Tuy nhiên đều là một đám trộm gà bắt chó tôi.
Lạc Tuyết Ninh hơi chớp mắt, nhìn về phía Tiêu Hoằng nói.
- Ngươi tự lo đi, tự mình chiến đấu.
Nói xong, Tiêu Hoằng đứng sau lưng Lạc Tuyết Ninh lập tức khởi động Lưu Văn. Trong nháy mắt trước người hắn hình thành mười mấy xoáy tụ năng lượng màu lam thẫm, sau đó vọt lên với tốc độ rất nhanh.
Đây là sự khác biệt lớn nhất về bản chất giữa Lưu Văn và Phong Văn. Tốc độ của Lưu Văn rất nhanh, cũng có thể cho nhân vật cấp thấp nhất của Ngự Sư hành động cơ bản trên bầu trời. Trái lại Phong Văn chỉ còn là trợ lực mà thôi.
Nhìn trong giây lát, lại thấy Lạc Tuyết Ninh đã xuất hiện trong bầu trời đêm, thét dài vài tiếng, khiến mấy cây lớn trên lưng núi bị hủy diệt.
Tiêu Hoằng ẩn hiện có thể nghe thấy tiếng người ngã ữên mặt đất cái "bùm" một đợt.
Hắn đứng trên mặt đất, cũng không nhàn hạ nhìn Lạc Tuyết Ninh chiến đấu. Bởi vì hắn có thể thấy rõ ràng bên trong rừng rậm có hai người đang đi về phía hắn.
Tuy nhiên Tiêu Hoằng không bối rối chút nào. Bởi vì hắn đã quan sát thấy hai người tới cơ bản không sử dụng được Phong Văn, không có đạt tới cấp Ngự Giả, chỉ là lâu la mà thôi.
Điểm nhẹ một cái dưới chân, khởi động Phong Văn linh xà, mượn trợ lực cường đại của Linh Xà. Trong nháy mắt Tiêu Hoằng đã tới phía bên phải hai người, vung tay lên liền có vô số mảnh hoa hồng đóng băng đánh về phía nam nhân kia.
Không đợi tới lúc hai người này có phản ứng. Mười mẩy phiến hoa hồng này cũng giống như trước kia, kích nổ trên người hắn, mượn tính cứng rắn mạnh mẽ của hàn băng vạn năm, trực tiếp đâm vào cơ thể người kia, sau đó mới kích nổ.

Chát chát. Vài tiếng giòn vane vans lên. Thân thể hai người kia đã bầy nhầy máu thịt.
Mà Tiêu Hoằng cũng không dừng lại, tăng khí xoáy tụ của Linh Xà lên để đẩy mạnh lực lượng, xuất hiện như tia chớp ở trước mặt một nam nhân khác, bàn tay giống như kiềm sắt, trực tiếp túm lấy cổ người kia, cũng đặt thân thể trên một cái cây to.
Người đàn ông này trong mắt vẫn còn tràn ngập hoảng sợ. Từ lúc bắt đầu tới, Lạc Tuyết Ninh đặt Tiêu Hoằng ở trên thân cây thôi. Nàng biết Tiêu Hoằng là một nhân vật phổ thông bình thường, muốn ra tay nắn hồng chín nhưng ngờ thực lực đối phương cũng không kém.
Kỳ thật những người này đều là người của Duy Lâm Công Quốc. Bọn họ tới trinh sát địa hình, cũng không ngờ được là gặp lại đám người Lạc Tuyết Ninh. Bởi vậy trong đám người này chỉ có đám Ngự Giả cấp hai, thực lực cũng không mạnh, bị Lạc Tuyết Ninh dùng âm ba đánh chết rồi.
Bọn họ thầm muốn đánh lén, đả thương Lạc Tuyết Ninh thành công, cũng khống chế lại. Nói vậy thì quân hàm của ba người sẽ lập tức tăng lên vài cấp. Chỉ là không ngờ Lạc Tuyết Ninh có tính cảnh giác rất cao.
Mà khiến mấy nam nhân này cảm thấy kinh hãi nhất chính là cho tới giờ hắn mới thấy cặp kính ngũ giác, tuyệt đối là chiêu bài trên người hắn.
- Đừng...đừng...
Không đợi người này nói hết câu cầu xin tha thứ. Tiêu Hoằng nhìn trên cánh tay đã có bảy tám khối băng màu lam sẫm, giống như một thanh đao không có quy tắc, lập tức đánh thẳng lên ngược của nam nhân kia.
Sau đó nam nhân này ngã xuống dưới thân cây, từ từ rơi từ thân cây xuóng mặt đất.
Liếc mắt nhìn bốn phía, Tiêu Hoằng đã thấy không ai chú ý tới mình. Lạc Tuyết Ninh trên bầu trời cũng đã xử lý gần hết cả.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiêu Hoằng biết rõ là có ở lại cũng vô ích, đơn giản liền chuẩn bị lặng im không tiếng động rời đi.
Nhưng đúng lúc này, thần sắc Tiêu Hoằng đột nhiên biến đổi, chi cảm thấy cách đo không xa trong tán cây truyền ra tiếng xông xao. Ngay sau đó, đột nhiên từ trong tán cây có một người lao ra, ữên tay tỏa điện mang bốn phía, bắn thẳng về phía Lạc Tuyết Ninh đang ở trong bầu trời chém giết.
Người phía trước cũng không bị Tiêu Hoằng phát giác. Hiển nhiên người này cũng dùng Ma Văn chuyên môn để che dấu Ma Văn bản thân.
Nhìn thấy phía trước đột nhiên lao ra một người, vẻ mặt Lạc Tuyết Ninh không hề kích động, chỉ hơi nhíu mày, rút một thanh chủy thủ bên hông ra, chuẩn bị chiến đấu ở cự ly gần. Kết quả là thần sắc của Lạc Tuyết Ninh bỗng biến đổi.
Chỉ thấy bốn phía có một tầng năng lượng dạng lông chim, phía trước có băng tầng bao bọc đánh thẳng về phía này.
Không đợi Lạc Tuyết Ninh kịp phản ứng, năng lượng hình lông chim chuyển hướng trong không trung, đánh lên phía đầu người đánh lén.
Uy lực cường đại khiến người kia lập tức nát đầu, sau đó ầm ầm ngã xuống mặt đất.
Theo phương hướng đột kích của thể năng lượng, Lạc Tuyết Ninh có thể thấy phía đối diện bãi đất là hướng vừa bắn mình.
- Vừa rồi ngươi đã cứu ta một mạng, giờ đổi lại, không ai thiếu nợ ai. Mà ta phỏng chừng bọn chúng có đã liên hệ với hang ổ, e là sắp có nhiều cao thủ sắp tiến lên, vẫn nên rời khỏi nơi này là hơn.
Tiêu Hoằng nói xong liền điều khiển Phong Văn Linh Xà, lập tức bay về phía chân núi, không chút chần chừ, cũng không để ý Lạc Tuyết Ninh là tướng quân gì đó.
Mà Lạc Tuyết Ninh ở giữa không trung thấy Tiêu Hoằng rời đi liền cười cười, sau đó trở lại mặt đất. Bởi vì ở trên không sẽ có mục tiêu rất rõ ràng, không an toàn.
Tiêu Hoằng nhìn quanh một chút. Lạc Tuyết Ninh liền đi về một hướng, tiến về chân núi. Tuy nhiên đi được mấy trăm thước, nàng liền hơi lao lực,. Đi xuyên qua một loạt Kinh Cức lâm, bước chân của Lạc Tuyết Ninh bỗng ngừng lại. Bởi vì dưới chân nàng là một vách núi sâu chừng hơn trăm thước.
Tuy ràng Lạc Tuyết Ninh có Lưu Văn, có thể treo giữa không trung nhưng ở chỗ tối đen như đêm, lại không rõ tình hình, vượt qua mấy vách núi thỉ đúng là quá nguy hiểm. Hiển nhiên Lạc Tuyết Ninh giống thể.
Đưa mắt nhìn ra xa, Lạc Tuyết Ninh hơi kinh ngạc. Bản thân Tiêu Hoằng như cá gặp nước, linh hoạt di chuyển trong rừng cây, không gặp chút trở ngại, xuyên qua xuyên lại, dường như quen thuộc nơi này tới cực điểm.
Thoáng trầm tư một chút, ánh mắt Lạc Tuyết Ninh tập trung vào Tiêu Hoằng, mãi tới khi hắn chạy, không làm gì khác mà đi vào con đường nhỏ rời khỏi nơi này.
Ước chừng mười mấy phút chạy tức tốc, rốt cục Tiêu Hoằng dừng chân. Phía trước đã là Du Lâm Trấn.

Bình Luận (0)
Comment