Ma Ngân

Chương 437


Tiếng nói của Hà Long liên tiếp truyền vào trong tai Tiêu Hoằng, lử giận trong lòng Tiêu Hoằng rốt cục bị đốt lên, bước tới trước mặt Hà Long, cho tên này một cú đấm vào bụng.
- Ta bảo tên chết tiệt nhà ngươi câm miệng, chẳng lẽ ngươi điếc hay sao?
Tiêu Hoằng bỗng nhiên lớn tiếng gào lên, vẻ bình tĩnh trầm ổn khi trướcđã không còn sót lại chút gì, giống như một ngọn núi lửa bùng nổ, nét mặt trở nên dữ tợn, thậm chí là vặn vẹo, đánh ngã Hà Long xuống đất, sau đó ngồi lên trên người hắn, liên tiếp ra vài cú trọng quyền, dường như đang phát tiết mối giận trong lòng!
Bởi vì Hà Long không có Chiến Văn, hai tay lại bị Ma Văn còng tay trói lại, gần như không hề có sức phản kháng.
Những người sống sót khác nhìn thấy bộ dáng như thế của Tiêu Hoằng, thì đều đứng yên tại chỗ, không nói được lời nào, bọn họ có thể lý giải tâm tình của Tiêu Hoằng, loại cảm giác bị quốc gia mà mình nguyện trung thành lại bán đứng chính mình đau khổ tới mức nào.
Có thể lý giải sự bi thương khi nhìn từng đồng đội chết đi, mà lại không đủ sức cứu giúp.
Ước chừng mười mấy quyền, Hà Long đã tràn ngập máu mũi, trên mặt đầy vết xanh tím, tuy nhiên, trên mặt Hà Long vẫn hiện lên nét cười châm chọc.
- Có bản lĩnh thì ngươi đánh chết ta đi, dù sao lưu lạc đến cái chỗ này, thì hy vọng sống thật sự quá xa vời, nhìn thấy bộ dáng hiện tại của ngươi, ta chết cũng vui vẻ.
Hà Long lấy tay lau vết máu trên khóe miệng, nói.
- Nói cho ngươi biết, Hà Long, đừng nhìn Tiêu Hoằng ta hiện tại mang bộ dáng này, nhưng mà ngươi cứ chờ xem, một ngày nào đó ta sẽ giết bằng được, bất kể lúc trước tại Nam Du Quận xuất hiện bao nhiêu người gặp phải cảnh như ta, nhưng mà ta muốn nói cho ngươi, Tiêu Hoằng ta không giống bọn chúng, ta sẽ báo thù, ta sẽ phản kháng, chỉ cần ta còn có một hơi thở, không tin thì ngươi có thể chờ xem!
Tiêu Hoằng chỉ vào mũi Hà Long, gằn từng chữ một, giọng nói tràn ngập tàn nhẫn, dường như là cừu hận và đau thương va vào nhau, phát ra âm thanh chói tai.
Lúc này Hà Long vốn còn muốn châm chọc vài câu, tuy nhiên, ngay sau đó, sắc mặt hắn lại đột nhiên vừa động, bởi vì hắn thấy từ trong mắt Tiêu Hoằng một thứ khác lạ, rốt cuộc là thứ gì thì hắn cũng không rõ, nhưng vẫn khiến cho hắn có một loại cảm giác, đó chính là bất khuất, cũng giống như một đầu chân chính dã thú bị thương.
- Trưởng quan, nhân số sống sót đã được thống kê ra, có 900 người còn sống, vật tư tiếp tế chỉ có thể miễn cưỡng duy trì một ngày, phiền toái nhất chính là gần đây dường như không có nguồn nước.
Bì Nặc thấy Tiêu Hoằng chậm rãi đứng lên từ trên người Hà Long, đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, nhỏ giọng báo cáo.
Tiêu Hoằng nghe vậy, sắc mặt vốn dữ tợn chợt trở nên bình thản, không hề nghi ngờ, tình huống mà Bì Nặc báo cáo đích thực là không ổn.
Dưới tình huống nóng bức như vậy, một người mỗi ngày cần ít nhất 10 lít nước, không ăn gì thì con người có thể sống một tuần, nhưng nếu không uống nước, thì có lẽ ngay cả một ngày cũng không kiên trì được.
Nếu không có một kế hoạch khả thi, thì phiến hoang mạc mờ mịt này sẽ trở thành chỗ táng thân của bọn họ.
- Vị trí hiện tại của chúng ta ở đâu?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
- Đại bộ phận thăm dò Ma Văn đều đã hư hỏng, dụng cụ định vị cũng không dùng được, hiện tại điều duy nhất chúng ta có thể xác định đó là chúng ta đang ở khu vực bắc bán cầu.
Bì Nặc đáp.

- Khi vừa mới ở tiến vào tầng khí quyển, ta đã nhìn thoáng qua, phiến rừng rậm kia ở đông chỗ chúng ta, khoảng cách đại khái thì còn khó nói, có lẽ ba đến năm ngày, có lẽ là nửa tháng.
Tiêu Hoằng thì thào tự nói.
Sau đó, Tiêu Hoằng liền chậm rãi hướng ánh mắt nhắm về phía binh sĩ và nhân viên công tác bênh cạnh, đúng vào lúc này, Tiêu Hoằng kinh ngạc phát hiện, nhân viên công tác vốn có trên Cụ Phong Hào đã lùi lại, tách ra một khoảng cách với binh sĩ Bối La.
- Các ngươi làm cái gì vậy?
Tiêu Hoằng nhìn thấy những nhân viên công tác này, hơi có chút nghi hoặc hỏi.
- Trưởng quan, chúng ta sẽ không đi đâu, kỳ thật chúng ta cũng biết, ở ngươi chắc chắn sẽ chiếu cố binh sĩ Bối La đồng cam cộng khổ cùng ngài, mà chúng ta... lúc trước đều là người của Long Kỳ quân đoàn, nếu vứt bỏ chúng ta, giảm tiêu hao vật tư, sẽ để cho các ngươi đi được xa hơn, tỷ lệ sông sót cũng sẽ lớn hơn nữa, mà trọng yếu hơn một chút là, phần lớn chúng ta đều là người thường, là trói buộc.
Một gã nhân viên công tác trong Cụ Phong Hào nói, hắn đúng là hướng dẫn viên khi trước.
- Trói buộc? Trói buộc cái gì?
Tiêu Hoằng hơi nhìn những nhân viên công tác kia một cái, nhẹ nhàng nói:
- Các ngươi cùng chúng ta đồng cam cộng khổ, cùng đi ra sa trường, cùng chứng kiến huy hoàng, hôm nay cũng cùng gánh vác cực khổ với chúng ta, bất kể như thế nào, chúng ta coi như cùng nam chinh bắc chiến, mà cho tới bây giờ chúng ta vốn không có thói quen bỏ lại một đồng đội nào trên chiến trường, cho dù chỉ có một chút hy vọng, chúng ta cũng sẽ giúp nhau đi tới, chỉ cần có một hơi thở, các ngươi sẽ không bị vứt bỏ, trừ khi toàn bộ chúng ta táng thân trên sa mạc này.
Tiêu Hoằng nhìn những nhân viên công tác trước mắt này, sắc mặt chân thành tha thiết.
Đúng vậy, trong mắt người ngoài, Tiêu Hoằng quả thật không phải là người tốt gì, nhưng có một điều mà Tiêu Hoằng tuyệt không làm, đó chính là vong ân phụ nghĩa, vứt bỏ đồng bạn, trừ khi mình chết, nếu không thì mặc dù có sống sót, cũng sẽ đã bị nội tâm khiển trách, sống trong vô tận áy náy.
Nhân viên công tác của Cụ Phong Hào nghe thấy Tiêu Hoằng nói vậy, trong mắt đều hiện lên vẻ động dung, mãi cho đến giờ phút này, bọn họ mới thật sự cảm nhận được, sau vẻ lạnh như băng kia của Tiêu Hoằng, chính là sự ấm áp, mãi cho đến giờ phút này, bọn họ mới cảm thấy bọn họ và Tiêu Hoằng tình như thủ túc.
- Xin hãy tin tưởng ta, chỉ cần mọi người chúng ta đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, chúng ta sẽ vượt qua tất cả cửa ải khó khăn, chúng ta đều sẽ sống sót, chỉ cần kiên trì.
Tiêu Hoằng tiếp tục nói.
Sau đó hắn phân phó mọi người, nhanh chóng sửa sang lại vật tư, ngoài đồ ăn và nước, thì tất cả đều bị bỏ lại, ra sức giảm trọng lượng mang theo.
Không dừng lại lâu, đại khái chỉ qua mười phút, binh sĩ Bối La và các nhân viên công tác đã giúp nhau khởi hành. Mặt trời đã hạ xuống, bọn họ chậm rãi đi về phía Đông.
Bản thân Tiêu Hoằng rất rõ ràng, hiện tại mọi người đang liên tục mất nước, phải chạy đua với thời gian, nhanh chóng tìm được nguồn nước.
Cùng lúc đó, ở Nam Du Quận, hạm đội Giao Long Chiến Thuật cũng đã thành công quay về lãnh thổ Nam Du Quận, đồng thời quan chỉ huy hạm đội Hạ Kỳ Phong cũng bắt đầu báo cáo chi tiết cho Cố Hoành Thần và Chu Bằng tất cả những gì xảy ra.
- Cụ Phong Hào của Tiêu Hoằng dưới sự tấn công của quân đoàn Thiên Dực số 5, đã trở nên vô cùng tàn phá, cũng chui vào trùng động, phỏng chừng dữ nhiều lành ít, rất có thể sẽ chết ở bên trong trùng động, mặt khác Bối La hạm đội còn lại ba chiếc vận binh hạm, đã bình yên quay về chiến tuyến Tây Cương, tình huống tạm thời không rõ.
Hạ Kỳ Phong báo cáo chi tiết.
- Nói như vậy, Tiêu Hoằng còn chưa chết? Hoặc là nói ngươi không nhìn thấy hắn chết, nhưng lại để cho ba chiếc vận binh hạm khác quay về chiến tuyến Tây Cương?

Sắc mặt Chu Bằng hiển nhiên có chút khó coi, nhẹ nhàng hỏi, bản thân Chu Bằng cũng rất rõ ràng, bọn họ rốt cuộc đã làm gì, một khi sự tình truyền đến tai của Tá Phu, thì sẽ gây ra hậu quả như thế nào, bởi vậy không thể qua loa chút nào được.
Nghe thấy âm thanh tràn ngập âm lãnh của Chu Bằng, sau lưng Hạ Kỳ Phong lập tức cảm thấy lạnh lẽo, hơi dừng lại một lát, vội vàng nói:
- Tuy rằng không nhìn thấy Tiêu Hoằng chết, tuy nhiên, hạ quan đã tiến hành quét hình trùng động, có thể đại khái đoán được rốt cuộc Tiêu Hoằng bị truyền tống tới địa phương nào.
- Vậy truyền tin tức mà ngươi có cho ta.
Chu Bằng đáp một tiếng, sau đó lạnh lùng ngắt liên lạc.
Cố Hoành Thần ngồi trước bàn giấy, nghe vậy thì cũng nheo mắt suy nghĩ, hắn biết rõ, lần này tình thế có chút phiền phức, để cho ba chiếc vận binh hạm trở về địa điểm xuất phát, không thể nghi ngờ, sẽ là cực kỳ bất lợi đối với ý tưởng che dấu sự thật.
Hơi vuốt vuốt cằm, Cố Hoành Thần cẩn thận nghĩ một lát, sau đó nhẹ nhàng phân phó:
- Ngay tức khắc phong tỏa toàn bộ tin tức tại chiến tuyến Tây Cương, xếp tất cả công việc liên quan đến Tiêu Hoằng vào hạng cơ mật quân sự cao nhất, mặt khác mệnh lệnh binh sĩ Bối La quay về từ Hi Lạc Tinh lập tức đến gặp ta.
- Hiểu được.
Trợ thủ của Cố Hoành Thần đáp, bắt đầu tiến hành. Tuy nhiên phản hồi nhận được lại là tất cả binh sĩ Bối La không muốn nói ra danh sách nhân viên tham dự hành động đó.
- Rất hiển nhiên, binh sĩ Bối La dường như đã dự cảm được tất cả những chuyện sắp sửa phát sinh, mà một chiêu này dường như cũng có thể tạm thời bảo toàn bọn họ.
Chu Bằng nhẹ nhàng nói.
- Mà trọng yếu hơn một chút là, Bối La đột kích sư vừa mới lập được chiến công hiển hách, công huân rất lớn, đã trở thành tiêu điểm của khắp nơi, chúng ta thật sự không dễ động vào Bối La đột kích sư, nếu không định sẽ gây ra sóng to gió lớn, đến lúc đó sẽ không dễ làm.
Cố Hoành Thần bình tĩnh phân tích.
- Công khai không được, chúng ta có thể âm thầm mà làm, từng chút một làm tan rã Bối La đột kích sư, điều kiện tiên quyết là phải xác định được Tiêu Hoằng đã tử vong.
Chu Bằng thấp giọng đáp.
- Điều này tất nhiên ta biết, ngoài ra, còn có Ách Tề Nhĩ, A Minh Tả cũng biết rõ tình hình, đều phải phải khống chế được mới được.
Cố Hoành Thần nói tiếp.
Nhưng mà, ngay khi hai người bí mật thương lượng, Ma Văn thông của Cố Hoành Thần tin lại bỗng nhiên vang lên, người gọi chính là Tá Phu!
Nhìn thấy tên của Tá Phu, Cố Hoành Thần cùng Chu Bằng đang có tật giật mình, nên thần sắc không khỏi toát ra một chút bối rối, tuy nhiên, bọn họ cuối cùng cũng mạnh mẽ ngăn chặn lại.
Sau đó, Cố Hoành Thần liền đứng lên, thật cẩn thận nối liên lạc.
- Về chuyện tiếp ứng Tiêu Hoằng, rốt cuộc tiến hành thế nào rồi?
Tá Phu hỏi thẳng.
- Ách...
Cố Hoành Thần hơi dừng một chút, nét mặt vẫn duy trì bình thản, trong đầu thì điên cuồng vận chuyển, ý đồ tìm kiếm lý đo hợp lý:
- Là thế này, Tá Phu Tướng quân, kế hoạch tiếp ứng Tiêu Hoằng ban đầu tiến hành phi thường thuận lợi, chỉ là trên đường lại bất ngờ có quân đoàn Thiên Dực số 5 tro tàn lại cháy, đột nhiên giết ra, tập kích chúng ta và Tiêu Tướng quân, Tiêu Tướng quân hắn...
- Tiếp tục nói.
Nghe vậy, sắc mặt Tá Phu đột nhiên lạnh xuống, trong mắt toát ra vẻ lạnh lùng!
Cố Hoành Thần tự nhiên biết, ánh mắt này có nghĩa là gì, người như Tá Phu này mà biểu hiện như vậy, có nghĩa là hắn đang trong trạng thái phi thường xúc động, việc gì cũng có thể làm ra được.

Bình Luận (0)
Comment