Học lại một lần phương pháp chế tác Hàm Vận, Tiêu Hoằng tiện tay lấy một khối Tái thạch, lấy ra Hàm Điều tạo hình hoa mỹ trên Tái thạch.
Trải qua thời gian dài gắn bó, có thể nói Tiêu Hoằng đã khá thành thạo điêu văn, vận đao, chuyển góc, nắm giữ lực độ vừa đúng.
Không tới một phút, phía trên Tái thạch toàn màu trắng đã xuất hiện văn lộ rắc rối, đã không nhìn ra được nét non nớt của kẻ mới học ở trên đường cong văn lộ. Góc ngoặc, độ cong đã mang theo vài phần khí tức già dặn.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng bắt đầu pha chế Ma Văn dịch, rót vào trong Tái thạch, kích hoạt.
Bởi vì không có sử dụng kỹ thuật văn trong văn, bởi vậy chế tạo Hàm Vận không tiêu hao nhiều Ngự lực.
Chế tạo xong Hàm Vận, Tiêu Hoằng lập tức ngồi ở đầu giường điều động Hàm Vận vừa mới chế tạo xong, chớp mắt, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy cơ thể mình giống như biến thành một con đường núi gập ghềnh đầy chướng ngại, có sơn cốc vòng vèo nhỏ hẹp...
Lúc này, Ngự lực đã không thể vận chuyển tự nhiên trong cơ thể nữa, Tiêu Hoằng muốn điều động Ngự lực thì cần phải xuyên qua những chướng ngại do Hàm Vận gây ra trong cơ thể hắn.
Mà muốn xuyên qua, cần phải có đủ độ chính xác Ngự lực, như thế cũng đạt tới hiệu quả huấn luyện độ chính xác Ngự lực, cùng cường độ huấn luyện thì tốt hơn Thể thái huấn luyện pháp một chút.
Cố gắng loại trừ suy nghĩ lung tung, Tiêu Hoằng bắt đầu tập trung điều động Ngự lực trong cơ thể, thử xuyên qua những chướng ngại, cẩn thận hết mức.
Dựa theo tình huống bình thường, điều động Ngự lực trong cơ thể cần khoảng 30 giây là xong một vòng, nhưng mà những chướng ngại trước mắt làm cho Tiêu Hoằng tốn đến 5 phút mới miễn cưỡng xong một vòng.
Bây giờ chuyện Tiêu Hoằng phải làm là thông qua đề cao độ chính xác Ngự lực đẩy nhanh tốc độ một vòng.
Luyện tập chừng hai giờ, Tiêu Hoằng mới thu hồi Hàm Vận, trong nháy mắt giống như cởi bỏ gông xiềng, Ngự lực trong cơ thể nhẹ nhõm không ít.
Lau mồ hôi, Tiêu Hoằng cũng không ngừng tu luyện, mà thay Ma Văn Ngự hương tiếp tục tu luyện cường độ Ngự lực của bản thân, đây cũng là tiêu chuẩn duy nhất cân nhắc Ngự lực cao thấp.
Tuy rằng Ngự lực của bản thân đã đạt tới Ngự đồ cấp sáu, nhưng Tiêu Hoằng không ngừng khát vọng tăng lên Ngự lực, Tiêu Hoằng có rất nhiều nhân tố liên lụy, có Ma Văn Châu màu lam đậm còn chưa có đáp án, cũng có bệnh lạ trong người, thời gian một năm hiện giờ đang trôi như bay, Tiêu Hoằng phải nắm chắc thời gian nâng cao thực lực, tìm kiếm biện pháp.
Bệnh lạ đang chậm chạp chuyển biến xấu, giống như một con cọp hung dữ đang đuổi theo sau lưng Tiêu Hoằng mọi lúc, làm cho Tiêu Hoằng không dám ngừnglại.
Về phần Dược văn thẩm mỹ, Tiêu Hoằng không định chế tạo hôm nay, mà chuẩn bị dùng toàn bộ Ngự lực hôm nay để tu luyện, Ngự lực còn thừa vẫn đùng để nghiên cứu, ngày mai mới chính thức chế tạo, đồng thời ứng dụng kỹ thuật văn trong văn vào bộ phận Dược văn thẩm mỹ.
Nháy mắt bốn ngày sau, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã đạt tới 662 cổ, dựa theo tốc độ trước kia thì không thể tính là quá nhanh. Chủ yếu là vì Ngự lực tăng lên một cấp thì cũng sẽ trở nên khó khăn hơn, hiệu quả của Ngự hương cũng sẽ suy yếu tương ứng.
Bởi vậy nếu Tiêu Hoằng còn muốn nâng cao Ngự lực tăng vọt như trước, nhất định phải suy nghĩ lựa chọn dùng mặt lõm văn, hoặc là kỹ thuật văn trong văn, lợi dụng tài liệu quý giá số lượng lớn chế tạo ra Ma Văn Ngự hương cấp 2, nhưng mà điều kiện đầu tiên cũng là điều Tiêu Hoằng thiếu nhất, đó là tiền đâu!
Vừa nghĩ đến đó, cõi lòng Tiêu Hoằng liền chìm tận đáy.
Ngồi trước bàn, chế tạo xong một cái Dược văn thẩm mỹ Ngự đồ cấp năm, Tiêu Hoằng đặt vào hộp gỗ. Bây giờ bên trong đã có năm cái Dược văn thẩm mỹ, trong đó có hai cái lợi dụng kỹ thuật văn trong văn, còn lại là bình thường, cũng có lợi dụng kỹ thuật mặt lõm văn.
Trong các Dược văn này có làm trắng da, có làm mềm da, cũng có hoạt hóa tế bảo tẩy nếp nhăn...
Năm cái Ma Văn này cũng tiêu hao hết 8 kim tệ của Tiêu Hoằng, có thành công hay không phải xem hiệu quả khai trương ngày mai.
- Chỉ mong hữu hiệu, bằng không sau này phải uống gió rồi.
Lẩm bẩm một tiếng, Tiêu Hoằng cẩn thận khóa hộp gỗ trong ngăn kéo, sau đó cầm bao vải chỉnh sửa những bản ghi chép, bỏ bút máy vào, tiện tay cầm một mảnh bánh mỳ ngậm trên miệng, rời phòng ra khỏi Đại Hoằng dược quán đi về phía khu Nam Viên.
Bởi vì hôm nay là ngày Tang Hoành Vân giảng bài cho dược đồng mỗi tháng một lần, bắt đầu vào 1 giờ chiều.
Điều này đối với Tiêu Hoằng tuyệt đối là cơ hội ngàn năm một thuở, trước kia Tiêu Hoằng toàn dựa vào tự học, gần như không có ai chỉ điểm chút nào cho Tiêu Hoằng.
Quanh năm đọc rất nhiều sách, tự nhiên lắng đọng rất nhiều vấn đề, vừa lúc thừa cơ hội này nghe đại sư Tang Hoành Vân giảng giải một phen, nếu có cơ hội thì thuận tiện hỏi Tang Hoành Vân mấy vấn đề.
1 giờ chiều, Tiêu Hoằng đi theo địa chỉ đúng giờ đến chỗ Tang Hoành Vân, nơi này cũng không khí thế xa hoa như Tiêu Hoằng tưởng tượng, chỉ là một chỗ trang viễn cổ xưa, thông qua tường cao có thể thấy được mặt cỏ mướt bên trong, điểm xuyết những đóa hoa, dòng suối nhỏ chảy vắt ngang ở giữa.
Ở trung tâm là phòng gỗ hơi lớn, màu nâu đỏ, cổ xưa trang trọng không có chút xa hoa, nhưng có thêm vài phần nội hàm.
Đến trước cửa, lấy ra thiệp mời Triệu Thanh cho hắn, quản gia ở cửa không làm khó, trực tiếp cho Tiêu Hoằng đi vào.
Tính cảnh giới gần như bằng số 0, cũng không có gì kỳ quái, Dược sư lớn như Tang Hoành Vân còn cần ai bảo hộ hay sao?
Bước vào trong cửa gỗ tinh xảo, mùi hoa nhàn nhạt lẫn bùn đất truyền vào mũi Tiêu Hoằng, đồng thời tiếng đàn cổ du dương lạnh nhạt truyền vào tai, chú ý nghe sẽ làm người ta say mê trong đó.
Dựa theo quản gia chỉ dẫn, Tiêu Hoằng nhanh chóng đến cửa đại sảnh, nhìn vào bên trong đã có mấy chục thanh niên 17, 18 tuổi ngồi trước một loạt bàn gỗ, đối diện với bục giảng. Tang Hoành Vân đang ngồi ngay ngắn bên trên, ngón tay vuốt một chiếc văn đàn tranh. Tang Hoành Vân mặc quần áo bình thường, thần sắc lạnh nhạt, không nhìn ra chút uy nghiêm cùng cao ngạo ngày thường, chỉ có chuyên chú đắm chìm.
Ở một bên bục giảng, Triệu Thanh cùng Trương Tân Lôi cung kính đứng đó, biểu tình bình thản.
Dược đồng dưới bục giảng hiển nhiên không để tâm trong tiếng đàn, một đám không dám có động tác mạnh, cung kính giống như một loạt pho tượng.
Thấy không có người mời mình vào, Tiêu Hoằng cũng không khách khí, cất bước tiến vào trong, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, một tay chống cằm mắt khép hờ lắng nghe.
Một phút trôi qua, tiếng đàn du dương cũng chấm dứt.
Tang Hoành Vân ngẩng đầu, quét nhìn những đệ tử bên dưới, ánh mắt hơi ngừng 0.1 giây ở chỗ Tiêu Hoằng. Cũng không phải vì Tiêu Hoằng xuất chúng cỡ nào, mà là vừa rồi ngài ấy phát giác được chỉ có một mình Tiêu Hoằng chân chính lắng nghe tiếng đàn của ngài ấy, những người khác đều rụt rè cẩn thận.
- Mỗi lần các ngươi đến, ta đều sẽ đánh một khúc đàn, các ngươi có biết vì sao không?
Bỗng nhiên Tang Hoành Vân nhẹ giọng hỏi, cũng chậm rãi dựa vào lưng ghế.
Bên dưới yên lặng, không ai dám chủ động trả lời, hoặc là nói, bọn họ cũng không biết vì sao.
- Tiêu Hoằng, hôm nay ngươi đến lần đầu, vừa rồi ta cũng thấy chỉ có một mình ngươi lắng nghe, vậy ngươi có biết là vì sao không?
Tang Hoành Vân chậm rãi đặt ánh mắt lên người Tiêu Hoằng, bình thản hỏi.
- Học cũng là đạo, người nhập đạo trước tiên phải lòng phẳng như nước.
Tiêu Hoằng cũng bình thản, trích dẫn lời trong Tả Gia Truyền, trả lời:
- Nói cách khác, hy vọng chúng ta loại trừ xúc động, tâm tình bình thản nghe ngài giảng bài.
Tang Hoành Vân nghe vậy, không lên tiếng, chỉ hơi gật đầu.
Các dược đồng khác dù cũng có đọc sách, nhưng mà số lượng đọc không thể nào so sánh với Tiêu Hoằng, bởi vậy Tiêu Hoằng nói làm bọn họ cái hiểu cái không, đều không khỏi liếc Tiêu Hoằng.
- Vậy ngươi cảm thấy tiếng đàn vừa rồi như thế nào?
Tang Hoành Vân hỏi tiếp.
- Như mưa xuân, im lặng tưới mát, như sương mù, mờ ảo mà không thể chạm đến.
Tiêu Hoằng trả lời, ngôn từ nho nhã.
- Ngươi đang khen ta?
Tang Hoành Vân nhẹ nhảng nói.
- Không, con đang khen tiếng đàn.
Tiêu Hoằng đáp.
- Ồ.
Tang Hoành Vân ồ một tiếng, chẳng qua ánh mắt lại hiện ý cười, vừa rồi ngài ấy liên tiếp đặt vấn đề chỉ là muốn nhìn xem trình độ văn hóa của Tiêu Hoằng này như thế nào, rõ ràng không tệ. Đồng thời cũng nói rõ một chuyện, đó là hàng đống sách vở ở nhà Tiêu Hoằng không phải chỉ bày biện cho có.
Tiếp theo, Tang Hoành Vân không để ý tới Tiêu Hoằng nữa, đặt văn cầm sang một bên, tiến vào đề tài chính, nhẹ giọng giảng giải:
- Hôm nay ta giảng nguyên lý Ma Văn. Nói đến Ma Văn, không thể tách rời khỏi Ngự lực, về phần Ngự lực thì rất nhiều người giải thích nó là hồn, linh hồn, kỳ thật giải thích như vậy cũng đúng. Ngự lực là chúng ta lực trung tâm trong thân thể chúng ta, cũng là một loại năng lượng. Ý thức của chúng ta, cảm quan của chúng ta, toàn bộ phải dựa vào nó. Trọng yếu hơn là nó có thể khống chế Ma Văn, đặt một cái ví dụ: Nếu chúng ta so sánh Ngự lực trong cơ thể như năng lượng, vậy thì Ma Văn là đủ các loại máy móc. Cấp bậc Ngự lực giống như công suất, công suất càng cao càng có thể khởi động máy móc càng lớn, máy móc cũng có thể phát ra đủ các loại hiệu quả....
Tang Hoành Vân bắt đầu giảng giải không ngừng, ngữ khí hiền lành thoải mái, tất cả tri thức được so sánh sống động, để cho người ta dễ dàng tiếp nhận.
Phản ứng của dược đồng dưới bục giảng rất khác nhau, có người vẫn hết sức khẩn trương, vừa nghĩ tới bên trên là Tang Hoành Vân, cả người không dám thở mạnh một cái, làm sao mà nghe vào được. Mặc kệ có nghe hiểu hay không đều liên tục gật đầu, giả bộ nghe hiểu đồng ý.
Chỉ duy nhất Tiêu Hoằng là mặc kệ ba bảy hai mốt, mở ra sổ tay, dựng lỗ tai nghe Tang Hoành Vân giảng bài, đồng thời liều mạng ghi lại.