Đối với câu hỏi của Tát Già, Tiêu Hoàng: chần chờ một chút, cũng không; trả lời, chỉ cười khẽ.
Chỉ là sau lưng tươi cười này, lại làm Tát Già cảm nhận được một cỗ thâm ý,
không nói nên lời, giống như tự tin, lại giống như cố tình thân bí.
Mấy phút sau, đợi Tiêu Hoằng cất toàn bộ đồ vật vào trong thùng gỗ, Tiêu Hoằng lập tức cùng Tát Già vào phòng bệnh Gia Nại Cầm, dùng Ma Văn thông tin dặn dò Hà Phương chuẩn bị.
Tiêu Hoằng truyền tin đi, Lý Qua cùng Dược sư theo đội không khỏi khẩn trương, lo lắng nảy lên trong lòng.
Trong lòng họ biết rõ, thời khắc mấu chốt Gia Nại Cầm có khôi được không đã đến. Nếu thất bại, vậy Thượng Tri Tự Do Quốc sẽ mất đi một vị chiến tướng quan trọng.
Vào tầng trệt phòng bệnh Gia Nại cầm, trên hành lang, 20 binh lính quân phục Thượng Tri Tự Do Quốc dựa vào hai bên hành lang, xếp thẳng hàng, cách 2 bước là một người, đứng thẳng tắp.
Nhìn Tiêu Hoằng mang theo thùng gỗ lớn đi tới, các binh lính Thượng Tri đồng loạt nhấc tay chào quân lễ với Tiêu Hoằng, động tác chỉnh tề.
Tiêu Hoằng cũng không để ý, cùng Tát Già vào phòng bệnh Gia Nại Cầm. Lúc này, Lý Qua, Dược sư theo đội đang ở trong phòng, đứng ở góc.
Đồng thời giường bệnh của Gia Nại Cầm cũng chuyển vào giữa, tiện cho việc đi lại xung quanh giường bệnh.
Nhìn Tiêu Hoằng cùng Tát Già cùng đến, Lý Qua lo lắng không thôi, liền đi tới Tiêu Hoằng, lo sợ hỏi:
- Tiêu đại sư, ngài nắm chắc bao nhiêu?
- Thử xem đã.
Tiêu Hoằng trả lời dứt khoát, sau đó mang theo thùng gỗ tới cạnh Gia Nại Cầm, sắc mặt thản nhiên, tiến hành kiểm tra toàn diện thân thể Gia Nại cầm lần nữa.
Trên thực tế Tát Già đã thay Tiêu Hoằng hoàn thành 80%, bây giờ Tiêu Hoằng chỉ cần hoàn thành 20% thương thế tương đối khó còn lại.
Về phần Gia Nại Cầm, tuy rằng lúc này vẫn hết sức suy yếu, nhưng tâm tình cũng đầy lo lắng. Không biết vì sao, Gia Nại Cầm cảm nhận được, nếu Tiêu Hoằng bó tay, Tát Già muốn chữa khỏi cho nàng cũng là hy vọng xa xôi.
Còn có khuôn mặt của mình, bây giờ đã bị hủy diệt, cùng đôi chân đẹp mà nàng vẫn tự hào cũng có vết sẹo thật dài, không biết có thể khôi phục ra sao.
Khỏi nói, bây giờ Gia Nại Cầm đang phải đối diện chẳng những là phế nhân Ngự lực, còn phải biến thành xấu nữ, đối với Gia Nại Cầm đúng là sống không bằng chết.
Trái lại Tiêu Hoằng vẫn như thường, xem xét khoảng 10 phút, Tiêu Hoằng mở thùng ra, bên trong đặt đầy các loại Dược Văn, còn có bình to bình nhỏ, quả thật là một cái kho thuốc cờ nhỏ, nhưng được xếp đặt chỉnh tề.
Tiếp theo Tiêu Hoằng bắt đầu làm việc, đầu tiên là đặt 4 Dược văn cố định ở bốn góc giường, tiếp theo dùng dâv thừng cột tay chân Gia Nại Cầm lên đó.
Sau đó lại lấy 20 cái Dược Văn chia nhau cố định trên giá, tất cả Dược Văn đều đối diện Gia Nại Cầm.
Đám người Lý Qua ở một bên lúc này trở nên im lặng đáng sợ, không dám thở mạnh một cái, sợ quấy rầy Tiêu Hoằng. Chỗ cảm thấy không đúng duv nhất là bộ dạng bị trói tay chân vào bốn góc giường của Gia Nại Cầm, chẳng qua họ nhanh
Nhóm dịch Lăng Khách Ngicời dich taneoka
Ma Ngân vipvanda Đình Vũ
chóng quét bỏ ý nghĩ tà ác đó.
-
Về phần Tát Già, ngồi ở góc phòng, rất thản nhiên, nhưng ánh mắt chuyển qua chuyển lại theo Tiêu Hoằng di chuyển. Lúc này, hắn rất muốn xem Tiêu Hoằng
này đạt đến trình độ nào.
Còn Tiêu Hoằng, vẫn thản nhiên như không, lấy ra dung dịch đặc thù và kim Ma Văn, dính một chút, sau đó lại cắm vào những vị trí trên người Gia Nại Cầm.
Trên cơ bản giống như lúc chữa trị cho Mạc Hi, chẳng qua lần này trải qua nhiều cải tiến, như là tất cả Dược Văn đều dùng kỹ thuật thẩm thấu năng lượng, cùng với Ôn nhuận dịch kiểu mới dùng chữa trị ngự lực...
Khoảng 20 phút sau, Tiêu Hoằng mới bố trí xong, so với gọn gàng sạch sẽ như Tát Già, rõ ràng Tiêu Hoằng rườm rà hơn nhiều.
Điều này cũng không lạ, dù sao Tiêu Hoằng so với Tát Già, mặc kệ là cấp bậc ngự lực hay học thức đều kém xa.
- Chờ lát nữa sẽ hơi đau, ráng nhịn một chút.
Tiêu Hoằng nhẹ giọng dặn dò Gia Nại Cầm, tiếp theo nhét 3 viên Văn đan cùng rót 2 bình nước thuốc vào miệng Gia Nại cầm, trong đó có một lọ là nước thuốc Ôn nhuận chữa trị ngự lực.
3 bình nước thuốc vào bụng, chỉ vài giây sau, Gia Nại Cầm đột nhiên cảm nhận được dung dịch đó tiếp xúc với Ngự lực, liền nhanh chóng bốc hơi, cực nhanh hòa nhập vào Ngự lực của nàng.
Tiếp theo, Gia Nại Cầm cảm nhận được Ngự lực vốn bình ổn nháy mắt đã sôi trào, bắt đầu bốc hơi trong người, cảm giác này tuyệt đối cực kỳ khó chịu.
Gia Nại Cầm không khỏi rên một tiếng.
Cùng lúc, bộ mặt cùng toàn thân trở nên đỏ rực, thoáng nhìn như con cua nấu chín.
Những người khác cũng khẩn trương cực độ, bọn họ không biết như thế là sao, bây giờ chỉ có thể ký gửi toàn bộ hy vọng vào Tiêu Hoằng, ánh mắt không ngừng quét qua lại giữa Gia Nại Cầm, Tiêu Hoằng, cùng với màn hỉnh ngự lực kiểm tra ở bên cạnh.
Nhìn vào màn hỉnh, bọn họ thấy được khu vực màu đỏ đại biểu ngự lực bất đầu quay cuồng, còn 3 chỗ ngự lực màu tím vẫn y nguyên.
Trên hình ảnh, nó giống 3 câv đinh màu đen đóng cứng trên tờ giấy đỏ.
Tiêu Hoằng đứng bên cạnh, ánh mắt vẫn bình thản, giống như mọi chuyện đều trong dự liệu, chỉ là sau lưng bình thản đó có thêm một tia nghiêm túc.
Không ngừng lại lâu, Tiêu Hoằng lấv ra Dược Văn trung tâm trong túi Ma Văn, lập tức khởi động, hôm qua Tiêu Hoằng đã tốn nhiều tâm trí chế tạo thứ này.
Những người khác không để ý hành động nhỏ của Tiêu Hoằng, chỉ riêng Tát Già ở một góc không khỏi nhướng màv. Động tác Tiêu Hoằng rất nhanh, nhưng Tát Già vẫn chú ý tới, Dược văn mà Tiêu Hoằng khởi động có chỗ khác với Dược Văn của hắn, tinh tế hơn, hơn nữa Tái thạch dường như cũng là lạ.
Lúc này, Tát Già chân chính cảm nhận được hôm qua mình còn chưa nhìn hết toàn bộ thực lực của Tiêu Hoằng, thực lực của Tiêu Hoằng giống như ngàn lớp bọc, gỡ một lớp còn có một tầng nữa.
Đến lúc này rồi, Tiêu Hoằng không còn sức chú ý chuyện khác, lấy ra Dược văn trung tâm, xòe 5 ngón tay đặt lên người Gia Nại Cầm.
Thoáng cái, bàn tay Tiêu Hoằng đã bao bọc trong màng năng lượng xanh lục nhạt, lòng bàn tay còn có một đoàn hào quang màu tím tỏa sáng nhàn nhạt.
Nhóm dịch Lãng Khách
Người dich taneoka
Ma Ngân vipvanda Đình Vũ
Kèm theo đó, là kim Ma Văn rung động dữ dội, kêu "oong oong" cao tần.
Đồng thời, mọi người kinh ngạc nhìn màn hình, phát hiện từ tứ chi Gia Nại
Cầm có rất nhiều đốm sáng tiến vào thân thể, giống như được chỉ đường, từng chút
một trôi vào người Gia Nại cầm.
Thực ra, lúc này Tiêu Hoằng cũng hết sức khó chịu, trán toát mồ hôi, đây là biểu hiện mỏi mệt. Tuv rằng dùng một đống lớn kỹ thuật cực kỳ tiên tiến, nhưng Tiêu Hoằng cùng không cảm thấy nhẹ hơn, ngược lại càng quá sức.
Nguyên nhân chỉ có một, đó là cường độ Ngự lực trong người Gia Nại Cầm cao hơn Tiêu Hoằng. Gia Nại Cầm là Đại Ngự sư cấp một, còn Tiêu Hoằng? ngự sư cấp bốn, cái này giống như muốn nâng vật thể còn nặng hơn chính mình.
Vài phút sau, được kim Ma Văn dẫn đường, đốm sáng màu vàng chậm rãi trôi tới gần 3 chỗ màu tím trên người Gia Nại Cầm, hội tụ vào trong chỗ tím.
Tiếp đó, những đốm sáng vàng không có hiệu quả chữa trị ngự lực nào, mà bám lên chỗ tím, kết thành lưới màu vàng như tơ nhện.
Tiêu Hoằng muốn làm gì đây?
Đây là câu hỏi chung của mọi người lúc này, bởi vì bọn họ chưa từng thấy các chữa trị ngự lực như Tiêu Hoằng, có phản ứng như thế cùng không kỳ quái.
Đây là biện pháp do Tiêu Hoằng tự nghĩ ra.
Đồng thời, những đốm sáng vàng kết thành mạng nhện, Tiêu Hoằng đột nhiên điều động ngự lực, tay phải vốn bao phủ màng năng lượng xanh lục nhạt thoáng cái trở nên chói mắt.
Những Ma Văn được cố định trên giá đã được kích hoạt, bắn ra chùm tia sáng màu sắc khác nhau, toàn bộ đều nhắm đúng vào 3 chỗ tím kia.
Lúc này thân thể Gia Nại Cầm đã khó chịu đến cực điểm, cảm giác 3 chỗ tím như bị dùng kẹp nóng đỏ kẹp lấy, hơn nữa không ngừng vặn vẹo, chỉ có thể dựa vào tính rắn rỏi của quân nhân mà buộc mình không thét lên.
Ngược lại sắc mặt bình thản của Tiêu Hoằng cùng nhạt đi, thay vào đó là nghiêm nghị, mồ hôi hình thành toát ra nhỏ xuống đất.
Kéo dài đến 10 phút sau, mọi người ngạc nhiên phát hiện những lưới năng lượng như mạng nhện kia như trở thành ánh sáng, một tia màu đỏ đang từ mạng nhện truyền vào trong chỗ tím, hơn nữa đang không ngừng mở rộng.
Thật thần kỳ, chẳng lẽ sắp thành công rồi?
Tát Già nhướng mày, trong lòng không khỏi nghĩ vậy.
Về phần Lý Qua, Dược sư theo đội, còn có mấy binh lính ngoài cửa, ánh mắt chớp động, lóe lên tia hy vọng. Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng nhìn màn hình, bọn họ thấy được những chỗ tím đã có thay đổi rõ ràng.
5 phút sau!
Tiêu Hoằng không biết người khác thấy thế nào, nhưng bản thân Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy một ngày không bằng một năm, phải đối phó toàn lực, bởi vì Tiêu Hoằng biết rõ một khi thả lòng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, làm chuyện phí công.
Đồng thời, màu đỏ không ngừng khuếch tán trong chỗ tím trên màn hình, đà hoàn toàn bao trùm chỗ tím, hơn nữa nhập làm một với Ngự lực màu đỏ xung quanh!