Ma Ngân

Chương 562


Ngay sau đó, Gia Nại Cầm liền phi thường nhanh chóng lấy từ trong túi tùy thân của mình ra hai bản hợp đồng mua sắm đã chuẩn bị tốt từ trước, sau đó đặt vào tay Tiêu Hoằng, làm cho người ta có cảm giác, giờ khắc này, đường đường một Thượng tướng quân của Thượng Tri Tự Do Quốc lại đã biến thành tiểu trợ lý của Tiêu Hoằng.
Lấy ra hai bản mua sắm hiệp nghị, Tiêu Hoằng liền viết lên chỗ số lượng mua sắm là một vạn gốc, thời gian giao hàng là trong vòng hai ngày sau, rồi lập tức ký tên mình vào, giá tiền bồi thường vi phạm hiệp nghị lên tới 200 vạn kim.
Sau khi Tiêu Hoằng ký xong hai bản mua sắm hiệp nghị, liền chậm rãi đưa cả bút vào hai bản này tới trước mặt Đông Doanh Tương Nam, làm ra một thủ thế “mời”.
Nhìn thấy hiệp nghị ghi rành mạch một vạn gốc, con số 2000 vạn kim chữ, tiền phạt vi phạm cao tới 200 vạn kim, lần này Đông Doanh Tương Nam coi như đã hoàn toàn sửng sốt tới mức ngây người.
Khi trước đã mạnh miệng nói ra, có bao nhiêu sẽ mua bấy nhiêu, hiện tại Tiêu Hoằng hoàn toàn thỏa mãn hắn, nhưng mà đây là 2000 vạn kim a, Đông Doanh gia tộc đúng là có nhiều tiền như vậy, nhưng lại không có nhiều tiền mặt như vậy a.
Một khi ký tên, hậu quả có thể nghĩ mà biết, mà trọng yếu hơn một chút là, tiền vi phạm lại lên tới 200 vạn kim, đây cũng tuyệt đối là đủ độc, cũng dùng hành động thực tế hoàn toàn đánh nát nghi ngờ khi nãy của Đông Doanh Tương Nam.
Nhìn hai bản tư liệu đặt trước mặt mình, hai tay Đông Doanh Tương Nam không kìm được hơi run lên, biểu tình có thể nói dị thường xấu hổ, lần này thì xong rồi, vốn còn muốn khoác lác một phen, không nghĩ tới, Tiêu Hoằng trực tiếp đã ném hắn vào trong đống lửa.
- Cái kia... ta...
Đông Doanh Tương Nam có chút ấp úng, hồi lâu cũng không nói ra được, có lòng muốn từ chối, nhưng ngại mặt mũi, không nói ra được, nếu việc này truyền ra ngoài, về sau hắn còn lăn lộn thế nào được nữa?
Ngay khi Đông Doanh Tương Nam đang lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, trong một căn phòng xa hoa khác, một nam nhân mặc bộ trang phục nghiêm chỉnh màu đen, tuổi tác đại khái khoảng hơn bốn mươi tuổi, đang lật xem tin tức bán ra của thị trường giao dịch tài liệu.
Đặc thù rõ rệt nhất trên người nam nhân này là trên mắt có đeo một bộ kính mắt hình tròn màu trà, vừa chuẩn che kín con mắt, trên cằm còn có một chòm râu rậm màu đen.
Dáng người của hắn rất bình thản và trầm ổn, chỉ có thứ duy nhất thể hiện thân phận bất phàm, đó là huy chương trên ngực của hắn, giống như đúc với huy chương mà Tiêu Hoằng nhìn thấy trên chiếc vận chuyển hành khách hạm siêu xa hoa khi vừa đến kia.
Ngoài ra, rốt cuộc đã không nhìn ra chút gì khác với người thường cả, ngay cả khí chất cũng vậy, ngoài vẻ trầm ổn và sâu không lường được, thì đã không thấy chút khác thường nào nữa.
- Vưu Kim tiên sinh, Cách Lâm Hào của chúng ta đã tiếp tế xong, bất cứ lúc nào cũng có thể quay về Á Bình Trữ Liên Hợp Thể.
Đúng lúc này, một hắc y nhân đeo kính râm đi tới bên cạnh nam nhân đeo cặp mắt kính nhỏ này, cung kính nói.
- Ừ, phân phó một chút, một giờ sau, chúng ta...
Không đợi nam nhân được gọi là Vưu Kim này nói xong, thần sắc hắn lại bỗng nhiên hơi biến đổi, chỉ thấy trên màn hình trước mặt hắn, có một gốc Tiên linh thảo to lớn, tin tức trên bề mặt ghi rất chi tiết.
Không hề nghi ngờ, loại Tiên linh thảo này ở Thái Qua Vũ Trụ, căn bản là không gặp nhiều lắm, thậm chí là một loại có một không hai, hơn nữa điều hấp dẫn Vưu Kim nhất chính là, trong tư liệu ghi rõ là đại lượng bán ra.
- Ta muốn gặp người bán này một lần!
Trầm tư một lát, Vưu Kim nhẹ nhàng nâng cặp kính, phân phó một gã hắc y nhân.
- Vâng, tiên sinh!
Hắc y nhân này đáp lại một tiếng, liền rời khỏi căn phòng xa hoa, dựa theo số phòng trong tư liệu, đi tới tìm gặp.
Cùng lúc đó, trong căn phòng nhỏ của Tiêu Hoằng, thế cục vẫn đang giằng co, Đông Doanh Tương Nam chậm chạp không chịu động bút, trên thực tế là không dám viết, đây là 2000 vạn kim tệ, con số này đối với hắn mà nói, thậm chí là với toàn bộ Đông Doanh gia tộc mà nói, tuyệt đối là một con số khổng lồ, trên thực tế, giao dịch lớn như vậy thì thật sự hắn không làm chủ được.

- Này, tên mập mạp nhà ngươi không phải mới vừa rồi còn rất dõng dạc hay sao? Hiện tại sao lại giống một tiểu cô nương xấu hổ như vậy, ngươi rốt cuộc có thể thu mua được hay không? Không mua được thì rời đi đi!
Gia Nại Cầm rốt cục có chút không chịu nổi, trực tiếp lên tiếng thúc giục, trên thực tế, đây mới là tính cách chân thật của Gia Nại Cầm.
Bị đại mỹ nhân Gia Nại Cầm trào phúng khinh bỉ, không thể phủ nhận, mặt mũi của Đông Doanh Tương Nam ít nhiều đã có chút không giữ được nữa, hắn rất muốn cầm bút trực tiếp ký vào, nhưng bình tĩnh nghĩ lại, thì quyết định lùi bước.
Đúng lúc hai bên đang giằng co, tại cửa bỗng nhiên xuất hiện một gã hắc y nhân, mái tóc cắt ngắn, đeo kính râm màu đen, trên mặt không có chút biểu tình nào.
- Các ngươi là người bán ra loại Tiên linh thảo lớn này phải không, tiên sinh của ta ời.
Hắc y nhân nói, giọng điệu vẫn vô cùng nghiêm túc, làm cho người ta có cảm giác giống như một người máy không có tình cảm vậy.
Hơi nhìn hắc y nhân kia một cái, Tiêu Hoằng ít nhiều cũng có chút kinh ngạc, trong mắt tràn ngập vẻ cẩn thận, mở miệng hỏi:
- Tiên sinh của ngươi? Tiên sinh của ngươi có tôn tính đại danh là gì?
- Tính danh không quan trọng, quan trọng là... hắn có ý thu mua hàng hóa ngươi bán ra, hơn nữa là toàn bộ.
Hắc y nhân tiếp tục nói với giọng rất nghiêm túc.
- A, lại có thêm một tên khoác lác nữa, ta đề nghị ngươi về nhà nói cho chủ tử của ngươi, chúng ta có một vạn gốc, thậm chí còn nhiều hơn, bảo hắn nghĩ cho kỹ, sau đó hãy phái ngươi tới đây.
Gia Nại Cầm nói với vẻ không thèm để ý.
Đối mặt với lời nói khinh thường của Gia Nại Cầm, hắc y nhân không có chút vẻ khác thường nào, cũng không đáp trả, mà chỉ bày ra một tư thế “mời” về phía Tiêu Hoằng, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Những điều này thì tiên sinh có thể yên tâm, chúng ta ở ngay sát vách, không có cái ác ý gì, chúng ta chỉ là thương nhân mà thôi.
Thấy vậy, Tiêu Hoằng lại lần nữa dừng một chút, cẩn thận tính toán, lại nhìn hắc y nhân một cái, cuối cùng mới hơi đứng dậy, thu thập vài thứ của mình vào trong túi hành trang, đi ra khỏi phòng, đồng thời đám người Gia Nại Cầm và Bác Sơn cũng thu thập một chút đồ vật này nọ, sau đó đi ra ngoài, trực tiếp gạt Đông Doanh Tương Nam ra một bên.
Căn phòng lớn xa hoa của Vưu Kim cũng không cách xa căn phòng nhỏ của Tiêu Hoằng, chỉ hai mươi mấy thước mà thôi.
Khi hắc y nhân chậm rãi đẩy cửa phòng ra, Tiêu Hoằng liền có thể nhìn thấy rõ, một bên chiếc bàn hình ovan, có một nam nhân đeo cặp kính mắt màu trà đang ngồi đó, thoạt nhìn thì rất bình thường, cũng không có khí thế của những người mang Ngự lực cường hãn, cảm giác lớn nhất mà Tiêu Hoằng cảm thấy là trầm ổn, một loại trầm ổn giống như đáy biển sâu, ngồi ở chỗ đó, giống như bàn thạch không chút nhúc nhích.
Ngược lại bên cạnh hắn có hai gã mặc hắc y, khiến cho Tiêu Hoằng cảm nhận được một cỗ khí thế khiếp người, hiển nhiên là bảo tiêu, hơn nữa cấp bậc Ngự lực tuyệt đối cao hơn Tiêu Hoằng.
Đối với điều này, trong lòng Tiêu Hoằng hơi có chút cảnh giác, tuy nhiên hắn vẫn là cất bước đi vào, đồng thời chậm rãi ngồi đối diện với Vưu Kim, khoảng cách đại khái có bốn, năm thước.
Theo sát phía sau là Gia Nại Cầm đội mũ rơm, giả nam trang, cùng với đám người Bác Sơn.
Tuy nhiên, khi Gia Nại Cầm vừa mới bước vào phòng, nhìn lướt qua Vưu Kim, thần sắc vốn lạnh nhạt lại đột nhiên biến đổi, trong mắt hiện lên một chút khác thường.
Chẳng lẽ là tên kia, tại sao lại ở trong này? Trong lòng Gia Nại Cầm không kìm thốt lên, tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Thần sắc vốn còn khinh thường và không kiên nhẫn, lúc này đã hoàn toàn không còn sót lại chút gì, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

- Tiên linh thảo của ngươi, ta rất có hứng thú, 2000 kim một gốc, ngươi có bao nhiêu?
Vưu Kim hai tay giao nhau, hơi chống cằm, nói thẳng, biểu tình không có chút biến hóa nào, tuy nhiên trên người hắn lại phát ra các làn sóng Ngự lực khác với người thường, làm cho người ta có một loại cảm giác sâu không lường được.
Nhất là một đôi mắt kính nhỏ kia, lại tăng thêm một bộ cảm giác thần bí, nói chuyện không có chút chần chừ nào.
- Một vạn gốc, ngươi muốn càng nhiều hơn thì vẫn còn có!
Tiêu Hoằng cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, phi thường bình thản nói.
- Nói đi, nhiều nhất là bao nhiêu?
Vưu Kim vẫn mang một bộ dáng bình thản, mở miệng hỏi.
- Một vạn bảy ngàn gốc, tổng cộng 3400 vạn kim, chỉ là không biết, ngươi có thể lập tức lấy ra được hay không, hơn nữa ta nghe khẩu âm của ngươi, hình như là người của Á Bình Trữ phải không!
Tiêu Hoằng cẩn thận lên tiếng, ánh mắt một khắc không ngừng, nhìn chằm chằm vào Vưu Kim phía trước mặt.
- Tuy rằng ta vội vàng tới đây, không mang nhiều tiền mặt lắm, nhưng 3400 vạn kim thì ta vẫn còn lấy ra được!
Thân thể Vưu Kim vẫn không chút nhúc nhích, trả lời.
Đồng thời, một gã hắc y nhân bên cạnh cũng phi thường kịp thời, lấy ra một hộp kim loại lớn, sau đó mở ra trước mặt Tiêu Hoằng, bên trong toàn bộ đều là trữ kim văn màu vàng, đồng thời còn có niêm phong, đại biểu cho việc chưa từng bị sử dụng qua.
Mỗi một cái trữ kim văn màu vàng liền đại biểu cho có 100 vạn kim, mà một thùng kia, không sai biệt lắm có hơn 100 cái.
Một ức kim!
Số tiền này gần như có thể tùy tiện mua được cả Đông Doanh gia tộc rồi.
Tùy tiện xuất môn mà mang theo nhiều kim tệ như vậy? Chẳng lẽ là đùa nhau sao? Bác Sơn nhìn thấy đống trữ kim văn kia, ánh mắt có chút đăm chiêu, mà trọng yếu hơn là, Bác Sơn dám khẳng định, đây vẫn chỉ là một bộ phận nhỏ của nam nhân đeo kính mắt kia mà thôi.
- Tiền ở trong này, hàng hóa thì ta có thể xem một chút được không!
Vưu Kim nói tiếp.
Tiêu Hoằng không đáp, cũng có vẻ phi thường sảng khoái, vô cùng chuẩn xác trực tiếp đặt hộp gỗ có Tiên linh thảo lên trước mặt Vưu Kim.
Vưu Kim vẫn không hề động đậy, chỉ nhẹ nhàng nhìn Tiên linh thảo to lớn kia một cái, một cỗ dược hương đồng thời xông vào mũi hắn.
- Khi nào giao hàng?
Đại khái chỉ tạm dừng không đến nửa phút, Vưu Kim hỏi tiếp.
- Tối đa là hai ngày.
Tiêu Hoằng phi thường sảng khoái đáp.
- Đồng ý giao dịch.
Vưu Kim cũng có vẻ phi thường sảng khoái, nhẹ nhàng nói.
Sau đó hai bên ký kết mua sắm hiệp nghị, ước định địa điểm giao dịch, Tiêu Hoằng liền chuẩn bị rời đi, không muốn trì hoãn gì nhiều.
- Sắp khi rời đi, có thể biết tôn tính đại danh của tiên sinh không!
Tiêu Hoằng hơi đứng lên, nhẹ nhàng hỏi.
- Tên rất trọng yếu sao? Chỉ cần tiền là thật, hàng hóa là thật, thế là được, ta chỉ là một thương nhân nhỏ bé không đáng kể trong tinh không mênh mông mà thôi, ngoài tiền ra, thì chỉ là hai bàn tay trắng.
Vưu Kim mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng đáp, sau đó vươn tay, nâng mắt kính lên, dường như có chút sợ hãi khi người khác nhìn thấy tình huống chân thật trong ánh mắt của hắn.

Bình Luận (0)
Comment