Ba La ngồi trước bàn giấy, nhìn ra cuộc tập kích bất ngờ ngoài cửa sổ, sắc mặt không kềm được trở nên tái nhợt, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn lại gặp phải tập kích, hơn nữa thật sự quá mức đột nhiên.
Đồng thời trong đầu Ba La cũng bắt đầu ít nhiều có chút phát mộng, trên mặt đã hiện lên vẻ vô cùng hoảng sợ.
Tuy nhiên, dù vậy, thân là Tướng quân, Ba La vẫn rất nhanh chóng phản ứng lại, chuyển hệ thống thông tin sang hệ thống thông tin dân dụng của Lam Hồ Thành.
Kết quả lại kinh hãi phát hiện ra, hệ thống thông tin của Lam Hồ Thành đã hoàn toàn bị chặn lại, ngay cả tư nhân, dân dụng cũng vậy.
Nói đúng ra, chặn lại tín hiệu trong Lam Hồ Thành cũng không phải là theo dãy số, mà là theo khu vực.
Có phát hiện như vậy, hai mắt Ba La đã mở lớn, khuôn mặt tái nhợt, bộ dáng vô cùng hoảng sợ.
Giờ này khắc này Ba La dường như đã cảm nhận được, trong nháy mắt Căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn đã hoàn toàn bị ngăn cách, tất cả tin tức đều không thể gửi đi được.
Oanh, oanh. Oanh, oanh...
Ngắn ngủn vài giây trôi qua, 80 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ lượt thứ hai lại một lần nữa xẹt qua đỉnh đầu của căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn. Lần này mục tiêu oanh tạc là Ma Văn sân bay và công sự phòng ngự, một số thông đạo, tường vây phòng hộ chủ yếu, thì đã hoàn toàn bị oanh tạc, điểm đạn rơi chuẩn tận từng centimet.
Thân là Tướng quân, Ba La nhìn thấy một màn như vậy, cả người lập tức hóa đá ngay tại chỗ, hắn tự nhiên có thể nhìn ra được, Ma Văn chiến đấu cơ có tính năng tốt như thế, cao siêu như thế, có thực lực làm cho người ta phải líu lưỡi, làm sao có thể là mặt hàng phổ thông bình thường được.
Thậm chí độ mạnh yếu, tốc độ và trình độ tinh chuẩn của loại tấn công này còn cao hơn phi công Vĩnh Ngạn không chỉ một cấp bậc.
- Rốt cuộc là ai? Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Ba La không kiềm được thốt lên.
Các sĩ quan khác trong phòng chỉ huy thì đã sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, tất cả đến quá đột nhiên, hơn nữa làm cho người ta có cảm giác lai giả bất thiện.
Gần như chỉ trôi qua một phút đồng hồ ngắn ngủn bầu trời, căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn liền lại lần nữa khôi phục vẻ yên tĩnh, ngoài các đốm lửa đang cháy ra, dường như cái gì cũng chưa từng phát sinh tại đây vậy, hơn nữa đối phương cũng không tiến hành oanh tạc lần thứ hai.
Ngoài cửa sổ chỉ có tiếng kêu rên của binh sĩ, hoặc là tiếng chỉ huy cứu người cứu hoả, trong nháy mắt mọi thứ đã loạn thành một mớ bòng bong, hàng năm an nhàn đóng quân, những binh sĩ này dường như đã quên việc cần làm khi đối phó với không kích rồi.
Ba La đứng trong phòng chỉ huy lại càng chân tay luống cuống, hệ thống chỉ huy lúc này đã hoàn toàn lâm vào tê liệt.
Ầm!
Ngay khi Ba La cùng với các sĩ quan khác đang hoảng sợ, cửa phòng chỉ huy đã bị mở ra, ngoài cửa đang đứng một binh sĩ đầu đầy là mồ hôi, thở hổn hển, hiển nhiên là một đường chạy như điên mà đến, ánh mắt tràn ngập lo lắng và hoảng sợ.
- Báo... báo cáo Tướng quân, ở phía nam căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn, phát hiện 2000 người mặt thường phục, thân phận không rõ, có mang theo vũ khí, dường như lúc nào cũng sẵn sàng phát động tiến công tới chúng ta.
Binh sĩ chưa kịp thở, đã vội vàng báo cáo cho Ba La.
Nghe thấy báo cáo này không chút nào khoa trương mà nói, trên mặt Ba La lập tức hiện lên vẻ kinh hãi và nghiêm trọng, điều này có ý nghĩa gì, không cần nói cũng biết, đó chính là có người muốn xử lý căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn, nhưng Ba La có nghĩ rách đầu cũng không đoán được rốt cuộc là ai lại có lá gan lớn như vậy, hơn nữa còn có thực lực lớn như vậy?
Nên biết rằng Ma Văn chiến đấu cơ vừa rồi tập kích căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn thì cũng không phải cường hãn một cách bình thường, đây căn bản không phải là một tập đoàn có thể có được.
Chẳng lẽ là Tập đoàn Thợ Săn? Điều đó không có khả năng!
Ba La không kìm được thốt lên, tuy nhiên, hắn vẫn nhanh chóng làm cho bản thân bình tĩnh lại, phân phó:
- Ra lệnh cho các binh sĩ của ta, di chuyển tới phía nam căn cứ quân sự, nắm chặt thời gian bố trí phòng ngự, không được chủ động xuất kích!
- Mệnh lệnh? Tướng quân, hiện tại chúng ta dường như không có hệ thống thông tin, làm như thế nào phát ra mệnh lệnh được?
Binh sĩ hơi có chút kinh ngạc hỏi.
- Đần độn! Chẳng lẽ ngươi không biết có một loại đồ vật tên là đạn tín hiệu hay sao?
Ba La trách cứ, có thể nói hiện tại trong lòng Ba La đang cực kỳ rung động, đồng thời tâm tình đã khó chịu tới mức cực điểm, cũng giống như đi trên đường cái, bỗng nhiên có một cục gạch từ đâu bay đến đập vào mặt mình vậy.
- Đã hiểu, Tướng quân.
Binh sĩ thấy Ba La sắc mặt xanh mét, cũng không dám hỏi nhiều, trực tiếp đi ra ngoài.
Giờ phút này Tiêu Hoằng đang ở trên một sườn núi phía bắc căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn, trong tay cầm Ma Văn kính viễn vọng nhìn ban đêm, vẻ mặt lạnh nhạt, quan sát nhất cử nhất động của căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn.
Thấy phía nam của căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn có một đạn tín hiệu màu đỏ đột nhiên được bắt lên trời, sau đó nổ tung, khóe miệng Tiêu Hoằng hơi cong lên, lộ ra một nụ cười lạnh, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Tiêu Hoằng mà thôi.
- Đi thôi, chúng ta hiện tại phải đi giao thiệp với Ba La một phen, phỏng chừng trước đó tên kia đã sớm chờ ta tới giao thiệp rồi!
Tiêu Hoằng buông Ma Văn kính viễn vọng xuống, hơi sửa sang lại bộ y phục một chút, búng một con sâu trên vai đi, lên tiếng.
Sau khi Tiêu Hoằng ra lệnh, các thành viên Thích Khách Minh và Đoàn tinh anh Thợ Săn đều đội lên mặt nạ Khô Lâu Đầu, nhìn qua tràn ngập một cỗ cảm giác âm trầm, đồng thời đội mũi liền áo màu xám lên, trông không khác gì một đám Tử Thần cả.
Sau đó bọn họ liền hộ vệ Tiêu Hoằng, chậm rãi đi về phía căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn.
Không có xung phong, không có hô hào, làm cho người ta có cảm giác giống như một đoàn người đang yên lặng đi về phía trước, giống như một con rồng âm thầm trong đêm tối.
Mãi cho tới khi đến gần căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn, tất cả thành viên Thích Khách Minh và Đoàn tinh anh Thợ Săn mới đều khởi động Chiến Văn và Văn Khí.
- Này, các ngươi là ai?
Gần như ngay khi đám người Tiêu Hoằng vừa mới bước vào trong tuyến cảnh giới, binh sĩ đứng trên trạm canh gác bỗng nhiên lớn tiếng hỏi.
Vù... phốc!
Ngay sau đó, tên mập trắng đã lấy ra Ma Văn nỏ, trực tiếp bắn ra một mũi tên, mặt không đổi sắc, vô cùng chuẩn xác đâm vào yết hầu của tên lính gác, bắn chết ngay tại chỗ, đây là câu trả lời của Tiêu Hoằng.
Hơi liếc mắt một cái, nhìn lính gác không còn chút sinh cơ trên trạm canh, Tiêu Hoằng khẽ nâng chiếc kính mắt, sau đó vô cùng nhẹ nhàng nhảy qua tường vây, không nhanh không chậm, mang theo thành viên Thích Khách Minh bước vào trong căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn.
Bọn họ làm cho người ta có cảm giác rõ ràng nhất là, đây căn bản không giống như đang xung phong liều chết vào trận địa địch nhân, mà ngược lại còn giống đoàn du lịch ngắm cảnh hơn.
Tuy rằng hầu hết binh sĩ đều đã đi về phía nam căn cứ quân sự để tiếp viện, nhưng điều này cũng không có nghĩa là phía bắc không có một bóng người, cảnh tượng một gã lính gác bị bắn chết tự nhiên bị các binh sĩ Vĩnh Ngạn khác phát hiện ra, ngay khi đám người Tiêu Hoằng vừa mới bước vào căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn thì đã có bảy, tám gã binh sĩ Vĩnh Ngạn đã từ trong các trạm gác lao vọt ra.
Chỉ có điều, ngay trong nháy mắt khi bọn họ vừa mới thò đầu ra, trong đám người Tiêu Hoằng cũng đã có bảy, tám mũi tên được bắn ra, vô cùng chuẩn xác cắm vào yết hầu của bảy, tám gã binh sĩ Vĩnh Ngạn này, bọn chúng liền đồng loạt không một tiếng động ngã trên mặt đất.
Trái lại Tiêu Hoằng vẫn mang thần sắc bình thản, cầm theo cây gậy nhỏ, trên miệng ngậm điếu xì gà thô to, trong màn đêm u ám thì chỉ có thể nhìn thấy một vài tia lửa nhỏ phát ra, vô cùng nhàn nhã.
Điều này trong hành động quân sự thì quả thực chính là điều tối kỵ, vô cùng dễ bại lộ mục tiêu, nhưng giờ khắc này, Tiêu Hoằng lại không có chút lo lắng nào, nguyên nhân rất đơn giản, đi bên cạnh Tiêu Hoằng có gần 2000 người, bằng vào thực lực cường hãn, hoàn toàn đủ để giết đi giết lại toàn bộ Hộ vệ quân Vĩnh Ngạn vài lần, chẳng lẽ còn phải sợ vài tên lính tôm tướng cua này hay sao?
Nhất là ở phía trước, có 10 tên Đại Ngự Sư đang mở đường, nếu còn bày ra một bộ dáng cảnh giác thì mới gọi là đáng chê cười.
Gần như cứ vậy, đám người Tiêu Hoằng một đường đi tới, trong lúc đi hễ gặp phải binh sĩ Vĩnh Ngạn thì đều giết chết, giết tới mức cho dù có binh sĩ Vĩnh Ngạn phát hiện ra thì cũng đành giả bộ như không nhìn thấy, run rẩy trốn trong góc, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Bọn họ không biết những người này rốt cuộc là quân đội nào, nhưng chỉ biết hễ xuất hiện, bị phát hiện, thì chắc chắn sẽ chết, gần như không thể trốn thoát nổi.
Ước chừng trải qua nửa tiếng bước đi, dựa theo bản đồ của căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn, Tiêu Hoằng liền chậm rãi đi tới trước mặt tòa nhà tổng chỉ huy của căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn.
Nơi này có thể nói là trung tâm của căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn.
Đồng thời lúc này, trước mặt Tiêu Hoằng cũng có hơn hai mươi binh sĩ Vĩnh Ngạn, đang nơm nớp lo sợ nhìn đám người Tiêu Hoằng, tay nắm vũ khí đã trở nên run rẩy, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ, nhiệm vụ của bọn họ chính là bảo hộ an toàn cho bộ chỉ huy, nhưng trước mắt, ngay cả bọn họ cũng không tin mình có thể làm được tác dụng gì, phỏng chừng tác dụng duy nhất chính là làm cho địch nhân lãng phí mấy mũi tên mà thôi.
Trong miệng Tiêu Hoằng vẫn đang ngậm điếu xì gà thô to kia, hơi ngẩng đầu, nhìn hơn hai mươi binh sĩ Vĩnh Ngạn trước mắt một cái, hơi vươn tay, chỉ về phía bọn họ, sau đó ngón tay nhẹ nhàng chỉ ra bên cạnh, ý tứ đã rất rõ ràng, tránh ra thì không chết.
Nhưng mà chức trách của những binh sĩ Vĩnh Ngạn này lại là bảo hộ an toàn của Bộ tổng chỉ huy, không tiếc tất cả cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, làm sao có thể dễ dàng rút đi như vậy được.
Chỉ có điều, ngay khi những người này đang do dự, Dương Khải cùng vài tên Đại Ngự Sư đã cùng lúc phát động tấn công, nhanh như tia chớp trong đêm.
Ngay sau đó, hơn hai mươi binh sĩ Vĩnh Ngạn chặn đường kia đã cùng lúc ngã xuống dưới chân đám người Dương Khải, binh sĩ cấp bậc Ngự Giả ở trước mặt Đại Ngự Sư thì trên cơ bản chính là như vậy, gần như không có chút lực trả đòn nào.
Đối với điều này, ánh mắt Tiêu Hoằng không có bất kỳ khác thường nào, chậm rãi bước vào trong tòa nhà chỉ huy.
Trong phòng chỉ huy, Ba La và những người khác tự nhiên có thể nhìn thấy một màn dưới lầu này, sắc mặt lập tức tái nhợt, trên trán đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn tự nhiên hiểu được một màn như vậy rốt cuộc đại biểu cho cái gì, dương đông kích tây, căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn đã hoàn toàn rơi vào tay giặc, gần như không có chút khả năng phản kháng nào.
Càng chết người hơn là, gần như ngay khi hơn hai mươi binh sĩ Vĩnh Ngạn kia ngã xuống đất, thành viên Thích Khách Minh đã nhanh chóng tản ra, trực tiếp bao phủ kín tòa nhà chỉ huy này.